Đế Cảnh Trọng Sinh

Chương 17

Phú Quý Đường là một tòa nhà tráng lệ, trên dưới có tất cả bảy tầng, các tầng thông nhau bằng lối đi riêng biệt có một đội thủ vệ trấn giữ nghiêm ngặt. Tầng một là nơi thu mua, trao đổi tài nguyên, tầng hai cho đến tầng sáu là nơi trưng bày vật phẩm dựa theo phẩm cấp tăng dần. Khách nhân thông thường được tự do tham quan tầng hai, ba, bốn nhưng muốn lên tầng năm, sáu cần có thẻ bài qua cửa. Thẻ bài này dùng để chứng minh tài lực cũng như thân phận của khách nhân. Đại khái, muốn tự do đi dạo ở Phú Quý Đường đều phải cần tư cách. Lại nói, tầng cuối cùng cũng chính là tầng bảy, là sinh ý trọng điểm của Phú Quý Đường, nơi diễn ra các buổi đấu giá vô cùng náo nhiệt, thậm chí có phần khốc liệt, bởi vì những bảo vật tập hợp nơi này chính là cực phẩm trong cực phẩm. Nói cách khác, đây còn là nơi long tranh hổ đấu. Đấu cái gì? Tất nhiên là tài lực!

Lam Tuyệt dẫn Mặc Thương đến gặp chưởng quầy đổi vật phẩm. Chưởng quầy là một nam tử trung niên, dáng dấp tạm ổn nhưng nhìn kỹ mặt mày thì thật không dám khen hai tiếng phúc hậu. Trong mắt y ngập tràn chán ghét cùng xem thường thanh niên gầy gò đang quỳ dưới chân. Thanh niên kia vẫn không ngừng bùm bùm dập đầu, trên trán máu chảy đầm đìa. Lam Tuyệt nhìn thoáng qua sườn mặt của y, có chút quen mắt nhưng không suy nghĩ nhiều. Từ sau khi sống lại, nàng sẽ không như trước thích dính vào chuyện bao đồng. Ừ, nói thẳng ra là bụng dạ sớm trở nên hẹp hòi. Không liên quan? Không quản! Không ích lợi? Càng không quản!

"Chưởng quầy, ta muốn đổi một số thứ." Lam Tuyệt cất tiếng, âm thanh mềm mềm nhu nhu.

Nghe có người gọi hắn, sự bất thiện trong mắt chưởng quầy lập tức thu lại sạch sẽ, bất quá khi nhìn thấy một tiểu cô nương, một ít xem thường liền dạt trở ra, biến hoá này cực nhỏ nhưng không qua khỏi pháp nhãn của Lam Tuyệt, nàng cũng lười so đo. Mặc Thương thì khác, đôi mắt nhỏ xinh liền theo biến hoá kia mà nhìn chòng chọc vào chưởng quầy, đại ý là "ta đã ghi ngươi vào sổ đen".

"Tiểu cô nương đây muốn đổi cái gì nha?" Mặc dù xem thường nhưng đối diện với nữ hài xinh đẹp như Lam Tuyệt, chưởng quầy vẫn toát ra yêu thích.

"Một ít chiến lợi phẩm từ đợt thí luyện năm ngoái, ngài xem qua rồi cho ta một cái giá." Lam Tuyệt lấy một chiếc nhẫn trữ vật, thuận tay quăng ra từng món, động tác nhanh đến nỗi khiến người ta có ảo giác là nàng đang dọn rác chứ không phải cầm ra thứ gì giá trị. Chẳng mấy chốc, chiến lợi phẩm của nàng đã chất thành núi nhỏ, nuốt chửng bàn giao dịch của chưởng quầy. Thỉnh thoảng có mấy món linh tinh rơi vãi ra đất, Lam Tuyệt liền thuận chân đá trở vào. Nàng nhẹ nhíu mày:"Không còn chỗ a, hay là ngài cứ ra giá cho từng món, nếu đôi bên đồng ý ta mới lấy món tiếp theo. Ta còn không ít đồ tốt ở đây."

Mồ hôi rối rít tuôn ra, chưởng quầy làm sao không biết người duy nhất chưa đổi chiến lợi phẩm từ đợt thí luyện năm ngoái chính là Lam Tuyệt. Bây giờ đi khắp Lăng Không thành, không có ai là không nghe danh tiếng của nàng. Ai cũng tưởng nàng đã chết, cuối cùng lại hoàn hảo trở về. Sau khi trở về còn được thành chủ mời ở lại chơi hơn một tháng. Phủ thành chủ là chỗ nào? Từ trước đến giờ e là chỉ có nàng mới được đãi ngộ như vậy. Cũng đúng, một mình đuổi gϊếŧ Quỷ Xà, một mình dẫn dụ độc trùng, một mình cứu bảy thanh thiếu niên. Bây giờ còn lôi ra một núi tài nguyên, hắn làm chưởng quầy ở đây hơn nửa đời người, nếu mấy món kia không phải hắn từng thấy qua, khẳng định sẽ nghĩ nàng vừa mới dọn nhà kho, sau đó đem phế thải đổ đống trên bàn của hắn. Mẹ nó, tiểu thiên tài giá lâm!

Kỳ thật, Lam Tuyệt đúng là đến thanh lý đồ thừa. Những thứ có thể dùng được, nàng đều giữ lại. Nếu là kiếp trước, những món này nàng khinh thường nhặt. Bất quá tình huống bây giờ không giống, tiểu Thương nhà nàng mặc người ức hiếp mới tích góp được một túi tiền nhỏ, nàng tuyệt đối sẽ không lại phí phạm một hào.

Mặc Thương há miệng nhìn đại tỷ nhà mình vừa giàu vừa soái, cặp mắt gần như phát sáng. Lam Tuyệt nhìn nàng phì cười, cưng chiều bẹo má:"Tỷ tỷ cũng biết kiếm tiền nha. Đổi được bao nhiêu liền cho tiểu Thương bấy nhiêu, có được không?"

Mặc Thương nhìn vào mắt Lam Tuyệt, nghiêm túc nói:"Tuy ta thấy tiền sáng mắt nhưng nếu tỷ bị thương là vì này đó thứ thì ta không cần."

Lam Tuyệt vừa cảm động vừa buồn cười. Tiểu nha đầu ngươi thật hiểu rõ chính mình.

Nàng đưa tay vuốt tóc Mặc Thương:"Không nha, ta bị thương là vì cứu người, không phải vì này đó thứ. Đồ ngốc!". Lam Tuyệt trợn mắt nói dối, nàng chưa từng nghĩ vì mình cứu đám thiếu niên kia nên mới xui xẻo gặp phải Phong Thần, này là mệnh, chỉ có thể nhận, không thể tránh. Nói vậy chỉ qua là muốn giáo dục Mặc Thương hướng thiện. Có điều nàng không biết chỉ vì một câu cứu người, mà "người được cứu" sau này ăn không ít khổ.

"Người nào? So với tỷ trọng yếu sao? Nếu như tỷ có mệnh hệ gì, ta khiến hắn chôn cùng!" Mặc Thương lầm bầm.

Lam Tuyệt giật mình, lời này cũng quá sai lệch khỏi chương trình giáo dục hướng thiện đi? Tiểu muội nhà nàng chỉ mới tám tuổi, làm sao có thể... hung như vậy? Trong lòng Lam Tuyệt thở dài, chính kiến rất nhanh liền chuyển biến. Thôi đi, thiên hạ cũng sẽ không vì Mặc Thương lương thiện mà bỏ qua. Hung cũng tốt, bạo cũng tốt, càng bớt người đến trêu chọc.

Lam Tuyệt khom người đối diện với Mặc Thương, ánh mắt cực kỳ ôn nhu:"Tốt, ta đã biết. Ngươi cũng vậy, không được vì bất luận kẻ nào mà khiến mình bị thương, bằng không... ta để hắn chôn cùng." Âm thanh mềm mại nhưng ý tứ phi thường cuồng ngạo.

Chưởng quầy ở một bên không bỏ sót chữ nào từ cuộc đối thoại của hai tiểu cô nương, tầng tầng mồ hôi lạnh kịch liệt đổ sau lưng. Trực giác của hắn hò hét rằng hai vị gia hoả này không có nói giỡn a. Hắn kiên định hạ quyết tâm, trăm vạn lần về sau cũng sẽ không đi trêu chọc tỷ muội nhà này.

Thấy chưởng quầy cứng đờ cả người, Lam Tuyệt vô tội kêu một tiếng. Hắn liền gấp gáp cười lấy lòng, thái độ hoàn toàn thay đổi:"Được, được. Lam tiểu thư đợi một lát, ta liền thay ngươi định giá thật tốt."

Chưởng quầy làm việc rất năng suất, giá cả đưa ra xem như hợp lý. Lam Tuyệt cũng không cảm thấy mình bị ép. Vậy mà có mấy lần sau khi nghe xong, Mặc Thương trắng trợn thu đồ, giương ra cặp mắt bắt gian tại quầy khiến hắn thực thẹn thùng, mặt mày mếu máo cực kỳ đáng thương. Thẳng đến khi hắn nâng giá lên, Mặc Thương mới chịu giao đồ ra. Lam Tuyệt nhàm chán đứng một bên cười thực vui vẻ. Tiểu Thương nhà nàng so với chưởng quầy càng không phúc hậu a!

Chưởng quầy xem như rõ ràng, hôm nay đụng độ chính là hai cái nhân tinh, bản thân liên tục niệm đi niệm lại thần chú "không thể trêu chọc, không thể trêu chọc, không thể trêu chọc,..."

"Vị ca ca này, đồ ngươi cầm là của tỷ tỷ ta." Mặc Thương bất ngờ lên tiếng, đây là nói với thanh niên đang quỳ dưới đất.

Lam Tuyệt và chưởng quầy đồng thời giật mình. Hai người vốn dĩ không để ý thanh niên kia, nghe Mặc Thương nói mới phát hiện y đang cầm trong tay một cây linh dược cấp ba, lúng túng không biết nên giữ hay buông.

"Ta... ta... cầu xin các ngươi, ta cần nó để cứu người nhà." Thanh niên chuyển hướng, liều mạng dập đầu dưới chân Lam Tuyệt.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, trong thoáng chốc, hơi thở của nàng lạnh tựa hầm băng. Đầu óc như bị đông cứng tại thời điểm người kia hạ độc nàng, dẫn người bao vây. Ngữ khí của Lam Tuyệt trở nên bá đạo, ra lệnh cho hắn:"Ngẩng đầu lên."

Thanh niên kia biết rất rõ trước mặt hắn là một tiểu cô nương nhưng không hiểu sao trong lòng dâng lên nồng đậm bất an cùng phục tùng. Hắn từ từ ngẩng đầu, vẻ mặt khổ sở nhìn nàng. Nhìn thấy rõ diện mạo của thanh niên kia, Lam Tuyệt siết chặt nắm đấm, cả người cật lực đè nén run rẩy.

Oànhh! Lam Tuyệt xuất ra một cước toàn lực, đem gương mặt khắc khổ của hắn dậm dưới lòng bàn chân, nện ra một cái hố nhỏ trên nền nhà. Một cước này bao gồm toàn bộ khí lực, toàn bộ phẫn nộ, toàn bộ nhẫn nại cùng uất ức, Lam Tuyệt hoàn toàn có thể đạp nát đầu hắn như nghiền một quả cà chua, nhưng không biết vì cái gì, nàng còn chưa muốn lấy mạng người này.

Chưởng quầy, Mặc Thương và toàn bộ người ở tầng một hoàn toàn bị cử động của nàng làm cho khiếp sợ. Bọn họ đều là người tu luyện, tu vi thấp nhất cũng không thua Lam Tuyệt, tu vi cao nhất đã vượt qua Huyền Cảnh. Ấy vậy mà chỉ trong khoảnh khắc, linh hồn của bọn họ dường như thực sợ hãi, thực muốn tháo chạy khỏi thân thể của chính mình.

Một đạo ánh mắt sâu kín bắn về phía Lam Tuyệt. Người này khẽ ngoắc khóe môi, trong lòng âm thầm đánh giá:"Này gọi là gì? "Mặt mày bồ tát, bụng dạ tu la sát" nha~ Thú vị, thú vị!

Cách đó không xa là một tia sát ý càng thêm mãnh liệt, chính là từ chỗ lão ăn mày. Y cảm thấy nàng tuổi tác còn nhỏ nhưng ra tay quá đỗi hung tàn, nếu như lớn lên thật không biết bao nhiêu người gặp họa. Y tự nhủ:"Mặc kệ ngươi có sứ mệnh gì, lão tử không tha được ngươi!"

Ngoại trừ Mặc Thương, chưởng quầy là người chịu ảnh hưởng lớn nhất, hai chân hắn như muốn nhũn ra, vất vả lắm mới níu kéo cạnh bàn, khống chế bản thân không quỳ xuống. Hắn sai lầm rồi, gia hỏa này còn muốn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của hắn nhiều lắm. Nàng chỉ vì một cây linh dược cấp ba trong một núi lớn chiến lợi phẩm mà thật sự giẫm nát đầu thanh niên kia. Nền nhà của Phú Quý Đường được lót bởi hỏa sơn thạch, nếu không phải huyền khí trung phẩm trở lên, sợ là đập đến điên cũng không sứt mẻ một miếng. Chứ đừng nói là nàng chỉ mới Luyện Thể tầng năm, cư nhiên dùng chân đạp... đạp bể! Con mẹ nó, quá hung bạo!

Mặc Thương là người đầu tiên kịp phản ứng, nàng lao vào ôm thắt lưng Lam Tuyệt, thấp giọng cầu xin:"Tỷ tỷ không giận, tỷ tỷ không giận, Thương nhi ở đây."

Nghe tiếng nói yếu ớt có phần sợ hãi của Mặc Thương, Lam Tuyệt chậm rãi bình tĩnh lại. Nàng hít sâu một hơi, cố gắng áp chế xung động trong lòng. Nàng xoay người, đối diện Mặc Thương nói:"Xin lỗi tiểu Thương, tỷ tỷ không tốt, làm ngươi sợ hãi."

Mặc Thương quả quyết lắc đầu:"Không sợ. Chân tỷ có đau không?"

Lam Tuyệt bị một câu nói của Mặc Thương dỗ đến ngọt ngào, nàng ôn nhu mỉm cười:"Không đau nha, một chút cũng không đau."

Chưởng quầy sợ run núp dưới gầm bàn. Rốt cuộc hắn làm chuyện ác gì mà hôm nay gặp phải hai tiểu ma đầu?

"Tiểu cô nương, ngươi ra tay cũng quá ác độc rồi. Hắn trộm đồ của ngươi còn không thành, giáo huấn một chút là được. Tính khí lớn như vậy, sau này khó tu luyện thành tựu cái gì." Một nam nhân lên tiếng bất bình, vẻ mặt tràn đầy trách móc.

Sau khi nghe hắn nói, một nhóm người bắt đầu phụ hoạ theo. Tất cả đều chỉ trích nàng tâm tính ác độc, ra tay lãnh huyết. Mặc Thương trong lòng rất khó chịu, quay ra trừng mắt đám người. Bất quá, bộ dáng của nàng bé nhỏ đáng yêu, càng trừng mắt càng không ra nửa điểm uy hiếp, ngược lại thật giống mèo con xù lông.

Lam Tuyệt đối với lời nói của những người đó không có chút ảnh hưởng. Nàng ôm Mặc Thương vào lòng, dúi mặt nàng vào trong ngực mình, không cho nhìn đám người, cũng không cho nhìn tác phẩm mình mới đạp ra. Lúc này mới cất giọng:"Đa tạ các vị tiền bối quan tâm, hắn còn chưa có chết."

Sau đó, nàng quay sang nói với thanh niên tựa như xác chết đang vùi đầu dưới gạch vụn:"Chớ giả vờ, lăn ra đây, ta cho ngươi cây linh dược đó làm phí đền bù."

Lam Tuyệt vừa nói dứt lời, hắn chậm chạp cử động thân mình, mang một đầu đầy máu chật vật bò lên. Hắn định mở miệng nói chuyện thì một ngụm máu trộn lẫn với răng chen nhau ùa ra. Hắn vừa nôn vừa phun, lại gấp gáp mở lời:"Ngươi... ngươi có thể... đạp ta thêm một cái?"

Những người đang chú ý phản ứng của hắn đều bị câu nói này làm cho bất ngờ. Đây là bẩm sinh thích bị ngược hay là đầu bị đập đến hỏng? Nền nhà còn thủng, hắn cư nhiên hăng hái mời người ta đạp thêm cái nữa?

"A, ngươi đây là muốn xin thêm một thứ nên liền để ta đạp ngươi?" Nàng nheo mắt hỏi, trong lòng không có cảm xúc. Người kia trong trí nhớ của nàng đã từng lưu lạc đến trình độ này sao?

"Phải, phải... Cầu xin ngươi." Kỳ thật, hắn còn cần hai nguyên liệu nữa, trong núi đồ của Lam Tuyệt đều có đủ, chỉ là hắn không cảm thấy bản thân chịu nổi thêm hai cước của nàng, một lần thôi cũng đủ để hắn bán nửa cái mạng. Hắn là người thông minh, không ai ngoài hắn biết rõ một cước kia có bao nhiêu khủng bố, ấy vậy mà hộp sọ vẫn chưa tung tóe, hắn tự nhiên hiểu được nàng không thật sự muốn gϊếŧ mình. Sát khí kia không giả, khí lực kia không giả nhưng buông tha hắn càng không phải giả. Tựa hồ, phẫn nộ của nàng cũng không vì hắn ăn cắp linh dược mà ra.

Người này, hắn sờ không thấu.

Cho đến mãi về sau, khi hắn và Lam Tuyệt đã tương đối thân thuộc, hắn càng hiểu rõ nàng thì càng không lý giải được tại sao một cước kia rơi trên đầu của hắn.

"Này thanh niên, ngươi tội gì phải làm thế. Ngươi rốt cuộc cần cái gì, lão tử mua giúp ngươi." Nam nhân bất bình lúc nãy lại lên tiếng.

"Ta cần... túi mật của ma thú cấp năm, xương cốt của ma thú cấp sáu." Hắn vui mừng nói ra, dường như lại ngượng ngùng, ấp úng nói thêm:"Là để cứu người, cứu đệ đệ của ta."

Nam nhân "tốt bụng" nói không nên lời, hắn không phải đại gia, cũng không thật sự hào phóng, chỉ qua muốn vả mặt Lam Tuyệt, dạy dỗ nàng một chút. Hắn cứ tưởng thanh niên kia ăn cắp linh dược cấp ba thì sẽ muốn nhiều thêm một cây, cái này còn trong khả năng của hắn. Nhưng mà đồ của ma thú cấp năm, cấp sáu hắn có thể mua như kẹo hồ lô sao? Xin lỗi, hắn sẽ không đem một nửa gia tài tặng cho một kẻ không liên quan.

Nam nhân thẹn quá hoá giận, quát lên:"Vậy ngươi cầu xin nàng làm gì? Nàng có sao? Ngươi cũng thật biết xin xỏ, hai thứ đó tổng trị giá năm ngàn linh thạch, ngươi nghĩ thật là tốt!"

Thanh niên lạnh giọng:"Nàng có. Ta cũng không xin xỏ ngươi, là ngươi tự mình hỏi tặng ta." Hắn mệt mỏi nhất loại người này, trong túi không có tiền còn học ra vẻ rộng rãi. Thấy hắn không, không có tiền liền biểu hiện là không có tiền, cho dù bị đánh hắn cũng sẽ không tức giận, miễn là đạt được thứ hắn muốn. Ví như Lam Tuyệt, dù nàng đánh hắn nhưng đổi lại cho hắn linh dược, hắn cảm thấy rất công bằng.

"Ngươi... ngươi... Đồ làm ơn mắc oán! Ta để nàng đạp chết ngươi." Nam nhân bị thanh niên làm tức giận không nhẹ, hắn chỉ tay chửi xong liền phủi mông bỏ đi. Những người hùa với hắn chỉ trích Lam Tuyệt thấy tình huống có hơi ngoài dự đoán, cũng làm bộ như không liên quan, lặng lẽ rút lui.

"Nàng muốn đạp chết ta ngươi cũng không cản được." Thanh niên nghĩ trong lòng.

Lam Tuyệt nhìn hắn, cau mày thật sâu. Sau đó, lấy ra hai món kia vứt cho hắn, lạnh lùng nói:"Đi đi, đừng để ta gặp lại ngươi."

Thanh niên sững sờ, trong mắt toát ra cực độ vui sướng, nước mắt không nhịn được xông ra thành hàng. Nhìn ánh mắt này, Lam Tuyệt càng phiền muộn. Thấy hắn vẫn chần chờ không chịu đi, nàng tức giận quát:"Còn không cút!"

Thanh niên bối rối bò dậy, xiêu vẹo lê bước đi, gần ra tới cửa hắn chợt ngoái đầu lại nói:"Ta gọi Hoằng Vũ, nhà ở tiểu thôn phía Nam, ngươi lúc nào cũng có thể tìm ta. Dù ngươi muốn ta làm gì, ta cũng sẽ không chối từ. Đa tạ."

Lam Tuyệt nhắm mắt thở dài một hơi. Ta làm sao không biết ngươi...

Kiếp trước, Hoằng Vũ chính là một kẻ có bộ óc kinh doanh thiên tài. Phú Quý Đường hiện tại cho dù trải rộng khắp mười ba thành Bắc Sơn thì cũng chỉ là một góc nhỏ trên bản đồ đại lục. Chính hắn đã đưa Phú Quý Đường mở rộng địa bàn, kiếm một chỗ chen chân ở Trung Châu, nhờ đó ngày càng phát triển vững mạnh. Dưới sự thao túng của hắn, sản nghiệp của Phú Quý Đường dần dần bao trùm toàn cõi đại lục, nắm trong tay một nửa tu tiên tài nguyên. Nếu ở một nơi cường giả vi tôn như tu tiên giới, một kẻ không có tu vi cao cường nhưng vẫn được người người nể sợ e là chỉ có Hoằng Vũ - đại tổng quản của Phú Quý Đường. Tóm lại, hắn là một cái thần tài bằng xương bằng thịt.

Bất quá, này không phải trọng điểm. Lam Tuyệt biết lai lịch của hắn là chuyện về sau. Lần đầu tiên nàng gặp hắn đơn giản hơn rất nhiều, thậm chí tình huống cũng thật quen thuộc.

Hắn tìm đến nàng là để cầu xin đan dược cứu bằng hữu. Nàng lúc đó không thiếu nhất chính là đan dược, dù là Kết Phách Đan xếp hàng thứ năm trong Thập Bảo Tiên Đan cũng không ngoại lệ, nhưng trong lòng đã nguội lạnh từ lâu, nàng không muốn cứu người để rồi bị người quay lại cắn một ngụm. Kỳ thật cắn một ngụm cũng tốt, nàng không quá để tâm nhưng nếu mơ tưởng Tử Tâm Liên thì chính là tự mình tìm chết.

Lúc đó, nàng vẫn canh gác tại thông đạo, thời tiết bởi vì ảnh hưởng của từ trường hỗn độn nên đặc biệt quỷ dị cùng khắc nghiệt. Nàng là Đế Cảnh, sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn. Còn hắn là Hư Cảnh, chỉ một cơn lôi bão cũng đủ tế nửa cái mạng. Thế nhưng hắn thật sự vì một viên Kết Phách Đan mà thành khẩn quỳ bảy ngày bảy đêm, máu thịt đầm đìa đi qua sinh tử. Nếu nói Lam Tuyệt không cảm động là giả. Rốt cuộc nàng cũng cho hắn một cơ hội, nàng nói không cần bất cứ thứ gì nhưng muốn hắn chứng minh viên Kết Phách Đan kia là đáng giá xuất ra. Hoằng Vũ vui mừng đến rơi lệ, sau đó không nói hai lời liền kết xuống khế ước chủ nô. Đại khái là nếu nàng chết, hắn ắt phải chôn cùng, nếu hắn chết, nàng vẫn không có việc gì.

Cho tới bây giờ, Lam Tuyệt cũng không quên được ánh mắt của hắn vào ngày hôm đó, rất nhiều người vì được nàng cứu mà vui phát khóc, chỉ riêng ánh mắt của hắn là thuần khiết vui mừng, triệt để hạnh phúc. Như thể hắn chẳng phải bỏ ra hay đánh đổi bất cứ thứ gì. Hoặc là nói, mọi cái giá hắn phải trả đều không trọng yếu so với một viên đan dược cứu vị bằng hữu kia.

Hai người cứ vậy liền xem như quen biết. Lam Tuyệt tuy không có thói quen bắt người khác vì mình làm nô, nhưng vì bảo vệ Tử Tâm Liên, có thêm một đồng minh cũng như bớt đi một kẻ thù, nàng mới không phản đối. Đến khi nàng sắp hoàn toàn tin tưởng hắn, hắn lại thừa cơ hạ độc, cùng người khác âm mưu vây cướp Tử Tâm Liên. Ngày hôm đó, lôi bão ùn ùn kéo tới, nàng sẽ không bao giờ quên...

"Ngươi vì sao phản bội ta." Lam Tuyệt lạnh thấu tâm can, độc dược nàng trúng chỉ có Luyện Đan sư cửu cấp mới luyện ra được. Này còn không phải vị bằng hữu mà hắn xin Kết Phách Đan để cứu?

"Ta cần Tử Tâm Liên cứu y, ngươi yên tâm, ngươi chỉ trúng Nhuyễn Cốt Đan mà thôi." Hoằng Vũ cười khổ nói, khuôn mặt chất chứa khổ sở cùng hổ thẹn.

"Thì ra một viên Kết Phách Đan còn chưa đủ. Chẳng lẽ Dưỡng Hồn Đan, Luân Hồi Đan đều không thể? Vì cái gì phải là Tử Tâm Liên?" Lam Tuyệt cười chua chát.

"Hồn phách bị thần phú đánh trọng thương có thể dùng Luân Hồi Đan tu bổ sao? Y nói với ta chỉ có Tử Tâm Liên mới có thể." Hoằng Vũ bắt đầu nghi ngờ. Hắn ở chung với Lam Tuyệt không lâu nhưng hắn biết rõ cách làm người của nàng.

"Ngươi đừng vũ nhục Luân Hồi Đan, nếu bằng hữu của ngươi đã kết phách thành công, mạnh khỏe hít thở thì chỉ bằng Dưỡng Hồn Đan cũng đủ rồi.

Hoằng Vũ, ngươi chính là bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền. Độc dược ngươi hạ cũng không phải Nhuyễn Cốt Đan, ngươi chờ chết chung với ta đi." Lam Tuyệt cười lạnh, nàng xem như hiểu chuyện gì xảy ra.

Hoằng Vũ ngây người, tựa như lôi bão ngoài kia không là gì so với sóng gió trong lòng hắn. Người kia sau khi tỉnh dậy biết được hắn thân cận với Lam Tuyệt mới sâu xa nói cho hắn biết chỉ có Tử Tâm Liên mới cứu được y. Y lại là Luyện Đan sư cửu cấp, hắn liền tin tưởng mà không chút nghi ngờ. Bây giờ cẩn thận nhớ lại, Hoằng Vũ mới triệt để thanh tỉnh, thì ra người kia quan tâm hắn là giả, đau lòng hắn là giả. Tất cả đều chỉ vì lợi dụng hắn!

"Ta... ta không biết."

"Ngươi thật không biết? Vậy ngươi có biết Tử Tâm Liên là thần hồn của muội muội ta? Ngươi có biết dù chết ta cũng sẽ không giao cho các ngươi?" Lam Tuyệt nhếch miệng cười, lệ chảy thành dòng, nàng nghĩ tới Mặc Thương bị người vây gϊếŧ mà khóc, nghĩ tới đám người lấy oán báo ơn mà khóc. Càng nghĩ khóc càng lợi hại.

"Ta... ta xin lỗi. Ta... " Hoằng Vũ lần đầu tiên chứng kiến nữ nhân được thiên hạ xưng tụng là cường giả chí tôn khóc nức nở như một hài tử. Hắn ngồi bệt trên đất, co thành một đoàn. Hắn thật muốn lao ra khỏi pháp trận, để lôi bão phanh thây xẻ thịt hắn đi. À, pháp trận này cũng là Lam Tuyệt bày cho hắn, nàng sợ hắn thường xuyên tới lui sẽ bị lôi bão đánh hư.

Chỉ tiếc tất cả đều đã đi đến hồi kết, Hoằng Vũ không có cơ hội sửa chữa sai lầm. Những người muốn cướp Tử Tâm Liên đều đã bao vây khắp nơi, hắn cắn răng cõng nàng mở đường máu xông ra, nhưng một cái Hư Cảnh nhỏ nhoi như hắn có thể làm gì đám Thần Cảnh này đây? Bằng hữu của nàng rất nhanh đuổi lại đây, cũng chẳng thay đổi được gì, bọn họ đều vì đứng chắn xung quanh nàng rồi gục xuống từng người, từng người một. Ngoại trừ Lam Tuyệt, hắn chính là cái cuối cùng còn sống. Tiếng khóc nỉ non của hắn hoàn loàn bị lôi bão che lấp. Hoằng Vũ cuối cùng cũng ngã xuống, trước khi tắt thở, hắn chỉ kịp thì thầm một câu:"Nếu có kiếp sau, nguyện ý vì ngươi làm trâu làm ngựa, tuyệt không hai lòng, sinh tử bất hối."

...

Lam Tuyệt nhìn dáng người khập khiễng của Hoằng Vũ dần khuất khỏi tầm mắt, nàng yên lặng thở dài. Người này, tại sao lúc nào cũng vì người khác mà không tiếc rẻ bản thân? Nàng giận, nhưng nàng biết hắn thật sự không muốn thương tổn đến nàng, nếu trong lòng hắn có ý định đó, khế ước chủ nô hẳn đã đưa lôi phạt đến kết liễu hắn.

Trong lúc Lam Tuyệt vẫn đang thẫn thờ, chưởng quầy nhẹ giọng kêu:"Lam tiểu thư, định giá đã xong."

"Ừ. Tổng cộng bao nhiêu?"

"Tổng cộng bảy mươi tám vạn hai ngàn năm trăm linh thạch. Ngài muốn nhận linh thạch hay huyền thạch?" Chưởng quầy cực kỳ khép nép, khép nép đến nổi Mặc Thương có cảm giác hắn xẹp đi mấy cân thịt.

"Huyền thạch đi." Huyền thạch kỳ thực là một loại cực phẩm linh thạch, giá trị quy đổi cao hơn rất nhiều. Tu sĩ thường đổi huyền thạch để tu luyện nhưng Lam Tuyệt chê huyền thạch còn nhiều tạp chất, linh khí không tinh khiết. Nàng đổi là vì số lượng lớn linh thạch chiếm quá nhiều không gian.

"Vâng. Đây là bảy trăm tám mươi hai khối huyền thạch và năm trăm khối linh thạch." Chưởng quầy ngoài mặt ung dung, kỳ thực trong bụng vui muốn phát rồ, này cũng quá đả kích hắn rồi. Chỉ bằng nàng, hắn đã thu đủ chỉ tiêu năm nay, tổng quản nhất định khen ngợi hắn hồi lâu. Hắn hận không thể lập tức ôm bắp đùi nàng hôn hôn mấy cái.

"À, tiện thể ta muốn một thân phận lệnh bài để ra vào tầng năm, sáu. Thủ tục như thế nào?"

"Khách nhân muốn có lệnh bài ra vào tầng năm, sáu thì cần thỏa mãn hai điều kiện. Thứ nhất, xác nhận danh tính, tất nhiên danh tính được bảo mật tuyệt đối. Thứ hai, xác nhận tài sản, về điều kiện thứ hai, chỉ cần từng thực hiện một giao dịch với Phú Quý Đường trên mười vạn linh thạch thì sẽ được cấp lệnh bài miễn phí. Nếu như chưa từng giao dịch quá giá trị trên thì phải đặt cọc tương đương. Lam tiểu thư vừa rồi cùng chúng ta giao dịch đã vượt xa con số đó, nếu ngươi muốn ta lập tức cấp lệnh bài."

"Tốt. Bất quá, ta muốn hai cái lệnh bài, một cho ta, một cho nàng, được chứ?" Nàng điềm đạm hỏi nhưng vào tai chưởng quầy chính là đường hoàng ra lệnh. Chưởng quầy có mười cái đầu cũng không dám lắc.

"Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Lam tiểu thư chờ ta một lát."

"Làm phiền chưởng quầy." Lúc này, Lam Tuyệt mới hài lòng gật đầu. Mặc Thương thì che miệng cười khúc khích, tỷ tỷ nhà nàng thực soái.

Sau khi nhận linh thạch và lệnh bài, cảm giác giàu có làm tâm tình Lam Tuyệt tốt lên không ít. Nàng khom người xuống, tỉ mỉ đeo nhẫn trữ vật vào tay Mặc Thương, cưng chiều nói:"Tất cả chỗ này giao cho tiểu Thương bảo quản, có được không?"

Mặc Thương gật đầu như giã tỏi, vui vẻ cười không mở nổi mắt. Nàng ôm cổ Lam Tuyệt, thơm lên má một cái thật kêu, lại tiếp tục cười suиɠ sướиɠ.

Lam Tuyệt bị hôn bất ngờ, đến lúc kịp phản ứng thì mặt cũng chậm rãi đỏ lên. Nàng sống gần năm trăm năm, còn chưa có ai hôn qua. Này, cảm giác rất không tệ. Ừm, mặc dù có hơi nhanh. Được rồi, lần sau tỉ mỉ để ý.

Nhìn tỷ tỷ bị mình hôn ngốc ra, Mặc Thương thực đắc ý, rất muốn lại hôn nhiều mấy cái nhưng cuối cùng kiềm chế được. Bởi vì nàng nghĩ cái gì nhiều quá sẽ không còn giá trị nữa nha. Phải chậm rãi, chậm rãi, sau đó bắt giữ bên người, bất ly bất khí. Mặc Thương một bụng đen thui, âm thầm tính toán.

__ __

Tác giả: Hì hì, đã trở lại. Khoan đánh, đọc kỹ đi, hơn năm nghìn chữ lận đó :'> Chuyện là công tác về bị ốm, chỉ muốn ngủ cả ngày, thỉnh độc giả thủ hạ lưu tình (╥﹏╥)

Chương này tặng cho hd669988. Bởi vì ngày nào tui còn chưa viết xong chương này thì ngày đó vẫn rất sợ cô thình lình nhảy ra hỏi tại sao lại trễ hẹn. Mặc dù cô làm tui cảm thấy độc giả nhà mình thực đáng sợ nhưng cũng nhờ cô rất chịu khó canh chừng nên mọi người mới có chương mới nhanh hơn thực tế (nếu không chắc tui còn lầy hơn hư hư ha ha)

Chúc mọi người ăn lễ vui vẻ nhaaaa~

Bình Luận (0)
Comment