Để Cho Cô Yên Lặng Chút Đã

Chương 13

Thân thủ của người tới không phải hạng tầm thường, mở cửa sổ, bay vào, rơi xuống đất, một loạt động tác hoàn thành liền một mạch, cô đương giả vờ ngủ say cũng cho hắn tới 9,8 điểm.

Mây đen phủ kín bầu trời, ánh trăng mỏng manh, cô không thể nào nhìn rõ tướng mạo của người này. Nhưng chắc chắn, người tới tuyệt không phải dạng hiền lành. Cái này thì không cần phải đoán đâu, căn cứ vào nhân phẩm thối nát của Diệp Thiệu, 99% là đến ám sát hắn. Chỉ có điều tên thích khách này chắc vẫn còn là tay mơ, bồi dưỡng tố chất nghề nghiệp chưa được toàn diện nên không cẩn thận vào nhầm phòng. Ơ mà không đúng, vậy tên Phục Linh lúc nào cũng dốc lòng hết sức tập trung đứng trên nóc nhà đâu?

Người nọ khom lưng bước tới gần, trong tay lóe lên tia sáng lạnh lẽo như có như không, rốt cuộc cô cũng không thể tiếp tục bình tĩnh được nữa. Xem xét lập trường về mối quan hệ của cô với Diệp Thiệu bây giờ, cô hoàn toàn không cần thiết phải làm kẻ chết thay cho hắn. Huống hồ vừa rồi hắn ác nghiệt cố tình gây sự với cô, đùa bỡn lưu manh cô không thành liền ngạo mạn bỏ đi!

Xem ra chỉ cách bo bo giữ mình, làm sáng tỏ thân phận, hô to một tiếng “Tráng sĩ, hãy khoan! Diệp Thiệu ở phòng cách vách, thỉnh ngài ra cửa rẽ trái!”

Kế hoạch thì đẹp đấy nhưng cho tới tận khi bóng người kia in lên mặt cô, cô đột nhiên phát hiện ra một sai lầm trí mạng. Chết toi rồi! Bà đây TMD không nói được!!!

Hiển nhiên đối phương không thể tiếp thu được sóng lòng mãnh liệt của cô lúc ấy, chủy thủ giơ lên rồi chợt hạ xuống. Trong lúc chỉ mảnh treo chuông, cô nghiêng người lộn nhào. Chủy thủ sượt qua tai cô ghim vào gối đầu. Cô lăn ra mép giường, đuôi thuận thế quật một cái, dù chưa tới mức quật gã ngã xuống đất nhưng cũng khiến cho gã lảo đảo né tránh. Tận dụng lỗ hổng này cô trượt xuống dưới giường, tiện tay nắm lấy một vật nặng đập xuống đất, choang một tiếng vang rất to.

Áng mây từ từ lướt trôi qua mặt trăng, lọt vào tầm mắt là một đống lộn xộn, dải đầy dưới đất là mảnh sứ trắng vỡ, cô tóc tai bù xù như nữ quỷ cuộn tròn cái đuôi ngồi dưới đất. Cô cảm thấy khung cảnh này quá mức kích thích, chờ tới khi gã quay đầu lại, nhìn thấy cái đuôi cá của cô, nếu năng lực chịu đựng của tim không đủ tốt thì cũng đủ trợn trắng mắt mà ngất rồi.

Tình hình đúng như cô sở liệu, khi gã rút chủy thủ ra quay người lại, cả người quả nhiên gã như bị sét đánh đứng khựng lại một chỗ. Cô đang tiên liệu không biết bước tiếp theo có phải là miệng sùi bọt mép ngã xuống đất không dậy nổi không, nghĩ tới đây lại cảm thấy có chút u buồn, dù cho cô là một người cá thân tàn chí kiên nhưng dáng vẻ đâu có tới mức xin lỗi người xem, hơn nữa…cô nhìn cái đuôi cá màu vàng của mình, lòng thầm thì, đây là một cái đuôi cực kỳ đẹp nhé.

“Vân Nghiên, hơn nửa đêm ngươi phát điên cái gì, náo loạn cái gì!” Diệp Thiệu không phụ lòng mong đợi của cô, mang theo cả bụng tức giận đạp cửa đi tới.

Hắn vừa bước vào cửa, tên thích khách áo đen kia ấy vậy mà lại không hề nhìn hắn, dáng vẻ như hổ xông lên ôm chặt lấy cô, nói năng lộn xộn: “A Ngạn!!! Nàng, nàng là A Ngạn phải không!! Rốt cuộc ta cũng tìm được nàng!!”

Cô khiếp sợ tột đỉnh, bởi vì…mẹ kiếp, người anh em, huynh là ai vậy!!!

“Ha ha.” Giọng cười lạnh lẽo của Diệp Thiệu lọt vào tai cô, cô sợ run, cô đã đoán câu tiếp theo hắn nói sẽ là: “Cô, mau cho ta một lời giải thích hợp lý.”

Nhưng cô lầm rồi, ánh mắt hắn đưa tới chẳng khác nào đang nhìn hai người chết…

Chân tay cô càng thêm luống cuống, huynh đài, huynh không đỏ mặt tía tai như vậy có được không, huynh sắp chết rồi đấy huynh có biết không? Mà huynh chết cũng không sao, đã làm thích khách thì đều phải bắt buộc học qua mấy môn học như là “72 kiểu chết ta có thể gặp phải” và các môn học chuyên ngành như “Tâm lý học của sát thủ lãnh khốc” nên hẳn đã có sự chuẩn bị đầy đủ về mặt tâm lý. Nhưng huynh đài à, huynh cũng phải nghĩ tới tình cảnh của cô chứ, cô nhìn vẻ mặt Diệp Thiệu, đây rõ ràng chính là: “Đôi cẩu nam nữ các ngươi, nam chém ngàn vạn nhát, nữ dìm lồng heo!”

Thực sự là không hề tốt đâu!

Thời khắc mấu chốt, cô nhanh chóng quyết định sẽ vị kỉ, dùng lực mạnh đẩy gã ra. Trong phút chốc cô đẩy ra, thanh Diệp kiếm trong tay Diệp Thiệu đã rời khỏi vỏ, kiếm quang lướt nhanh, người nọ đương đắm chìm trong xúc động không phản ứng kịp. Làm một thích khách thì ngươi cũng nên chú tâm một chút chứ! Không đành lòng nhìn nên cô nhắm mắt lại, đuôi vung lên, đánh lên đùi người nọ.

Tuy rằng không thể để cho y thoát hoàn toàn khỏi một kiếm này của Diệp Thiệu, nhưng ít nhất, mắt cô hé mở nhìn sang. Nhìn thấy vết máu ở dưới thân hắn…cô trầm mặc, có lẽ, chờ tới khi tỉnh lại hắn vẫn sẽ muốn chết…

┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉

Một kiếm vừa rồi vẫn chưa giết được, Diệp Thiệu không khách khí tiếp tục vung kiếm lên nhắm ngay vào người nọ muốn diệt trừ tận gốc. Trong lúc cô không đành lòng chuẩn bị nhắm mắt thì ánh kiếm sáng loáng chợt dừng lại ở đai lưng thích khách, Diệp Thiệu dùng mũi kiếm cắt sợi dây, mũi kiếm lật sang đỡ lấy miếng ngọc bội treo trên thắt lưng thích khách.

Mũi kiếm Diệp Thiệu rung lên, ngọc bội rơi vào lòng bàn tay hắn, ngón trỏ cong lên, cô thấy trên miếng ngọc kia có khắc một loài dị thú đang giương nanh múa vuốt. Hình thú này cô rất quen thuộc, bởi vì cô cũng có một miếng tương tự, không chỉ có cô, mỗi một chư hầu đều có một miếng. Cô là Toan Nghê, còn của người anh em thích khách này là Phụ Hý.

Ngọc bội hiển lộ, thân phận của vị thích khách này đã rõ ràng. Trong năm nước chư hầu, có được phụ hý là Yến quốc…

Nếu cô nhớ không lầm, quốc quân Yến quốc năm nay đã quá 50, tướng mạo khá khác với người trước mắt. Vậy chỉ có thể có một khả năng, người này cũng giống như Diệp Thiệu, là một thái tử.

Cô hoảng sợ không thôi, may mà cô mắt sáng đuôi nhanh, bằng không một kiếm này của Diệp Thiệu đi xuống làm thịt Yến thái tử, sau này hai nước Yến Tề xảy ra xung đột vũ trang. Hai bên có khai chiến cũng không sao, xui là Kinh quốc và cô bị kẹp ở giữa! Yến quốc và Tề quốc đều là chủ nợ của Kinh quốc ta, ngươi nghĩ xem nếu hai chủ nợ đánh nhau, cô đứng về bên nào cũng không yên mà…

Diệp Thiệu cầm ngọc bội lên xem, khóe miệng cong lên: “Cũng hay đấy.”

Hắn không hạ sát nữa, làm như không thấy điềm nhiên bước qua “thi thể giả” nằm dưới đất , lười nhác nằm lên giường của cô, khuôn mặt lạnh lùng như sương: “Nói đi.”

Hắn bày ra tư thế như đang phán xét khiến  cô thật khó hiểu, chậm chạp viết xuống hai chữ: “Nói gì?”

Diệp Thiệu cười lạnh một tiếng: “Ngươi nói xem giữa ngươi với tên nhân tình nhỏ này là có chuyện gì?”

Cô suýt sặc! Cô có nhân tình hồi nào mà sao cô không biết nhỉ! Bà đây giữ mình trong sạch nguyên 17 năm trời, không nuôi nam sủng cũng chẳng có nữ sủng, dõi mắt nhìn khắp Mục triều tìm đâu ra quốc quân nào như cô đây, xuất thân từ gia đình vương giả danh giá, thanh tâm quả dục như cây cải thìa mới nhổ từ dưới đất lên, thuần khiết trong veo như nước hả!!!

Cô múa bút: “Nhân tình muội ngươi ấy!”

Diệp Thiệu: “…”

Cô với Diệp Thiệu lạnh lùng nhìn nhau, người anh em thích khách bất tỉnh được một lát đương sắp tỉnh lại, cô còn đang nghĩ xem nên giải thích thế nào về chuyện nửa dưới thêm cả nửa đời sau của vị nhân huynh này có thể sẽ … chết thảm. Diệp Thiệu nhìn cũng không thèm nhìn đá thêm một cái. Rầm một tiếng, người anh em thích khách gục đầu xuống, mặt trắng bệch, tiếp tục hôn mê bất tỉnh.

Cô: “…”

Cú đá này của Diệp Thiệu càng làm cho máu của vị nhân huynh này chảy ra như suối, cô sợ đến hồn bay phách lạc, giơ lên dòng chữ: “Ngươi muốn giết hắn diệt khẩu?”

Diệp Thiệu lạnh lùng nhìn về phía người đó, kiêu căng mà khinh thường:  “Bản vương chưa bao giờ có ý định giết hắn.”

Vậy ngươi mau cứu hắn đi!

Diệp Thiệu khoanh tay lạnh lùng đáp: “Ta chỉ đang đợi hắn chết thôi.”

Cô: “…” Hờ, khác biệt thật là lớn…

Diệp Thiệu thấy chết mà không cứu, cô trái lại thì muốn cứu nhưng Diệp Thiệu trên giường như hổ rình mồi, dường như chỉ cần cô vươn một bàn tay ra, hắn sẽ lập tức chặt đứt nó… Căn cứ vào lòng dạ tàn nhẫn ác độc của hắn khi cắt vây đuôi của cô, cô không hề hoài nghi việc hắn có thể xuống tay hay không.

Cô đương rối rắm thì chợt nhớ tới lúc vị thái tử Yến quốc này ôm cô hình như đã gọi tên cô? Hắn biết cô sao? Trong đầu cô mịt mờ, cô có quen biết với phụ thân hắn nhưng đối với hắn thì không có chút ký ức nào.

Xét thấy cô cùng với phụ thân hắn cũng có chút giao tình, cô thử nói giúp cho hắn: “Để hắn chết như vậy không ổn lắm.”

“Bản vương thấy rất ổn.” Diệp Thiệu nói đều đều như gió thổi mây trôi, không hoảng không loạn: “Tam vương tử Yến quốc ôm mối hận với bản vương đã lâu, biết đại quân  bản vương xuất chinh phải đi qua Cảnh thành nên phục kích ở đây. Thừa lúc gió lớn trăng mờ, lẻn vào dịch quán, ý đồ mưu sát ta. Nào ngờ tài nghệ không tinh, bại dưới tay ta, bị ta lầm thành thích khách mà đánh chết.”

Nhìn mặt trăng sáng trên bầu trời đêm gợn vài áng mây, cô giật giật khóe miệng. Hai nước Tề Yến không hề tiếp giáp nhau, nước giếng không phạm nước sông, lấy đâu ra vụ “ôm hận đã lâu”.

Vẻ mặt Diệp Thiệu không chút thay đổi: “Nhớ không lầm thì khi bản  vương còn nhỏ từng đoạt mất một con ngựa non của hắn.”

“…” Thì ra khi còn nhỏ bị ngươi lưu lại bóng ma trong lòng không chỉ có mình cô thôi.

Nhớ lại chuyện ấu thơ, vậy mà Diệp Thiệu cũng có chút không vui: “Hừ, bản vương giúp hắn thuần phục con thất liệt mã, hắn còn chạy về khóc lóc tố cáo với phụ vương hắn, ngốc nghếch chẳng khác gì con nhóc Kinh quốc kia.”

“…”

Ngươi đoạt ngựa của người ta còn khinh bỉ người ta tố cáo, tam quan của ngươi bị chó ăn rồi!!!

Diệp Thiệu hất cằm: “Không phải ngươi nói hắn không phải người tình của ngươi sao, vậy ngươi dùng đôi mắt cá chết đó trừng bản vương làm gì, hửm?”

Bởi vì cô chính là Con! Nhóc! Kinh! Quốc! Ngốc! Nghếch! Kia!

“Mà thôi, đặt món đồ này trước mắt sẽ phiền lòng. Phục Linh, dọn dẹp hắn đi!”

Diệp Thiệu vung tay lên, Phục Linh nhảy từ ngoài cửa sổ vào, động tác của hắn có vẻ cứng ngắc, xem ra vị vương tử Yến quốc này xuống tay cũng không nhẹ.

Cô thấy không đúng, má ơi, chẳng lẽ đây là hủy thi diệt tích, lôi người ra ngoài đào hố chôn luôn!

Cô nghĩ một lát, vụng trộm viết một tờ giấy, nhân lúc Diệp Thiệu không để ý mà kín đáo đưa cho Phục Linh: Làm ơn, đào hố nông một chút!

Nói không chừng lúc hắn tỉnh lại còn có thể tự mình bò lên…

Thiếu niên, cô chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi!

Diệp Thiệu ngồi trên giường, mười ngón tay đan vào nhau đặt ở đầu gối, tựa vào giường, mặt có vẻ không vui: “Ta còn tưởng buổi tối nay sẽ có thủ hạ của vương hậu tới, không ngờ lại nằm ngoài dự liệu.”

Thì ra hắn đã sớm biết rằng đêm nay sẽ có thích khách đến, cô thoáng thất thần, vậy căn phòng này vốn là dành cho hắn? Nhưng hắn lại để cho cô ở đây…

“Lại dùng mắt cá chết trừng ta làm gì?” Diệp Thiệu tức giận liếc cô: “Căn phòng này là gian phòng tốt nhất, vốn ta cũng không định để mình ngươi ở lại đây.”

ờ, đúng rồi, hình như hắn muốn ở lại ngủ với cô, sau đó bị cô… “đập” ra ngoài.

“Còn ngồi dưới đất làm gì? Giờ muộn rồi, sáng mai còn phải gấp rút lên đường, đêm nay xem chừng sẽ không có ai đến nữa đâu.”

Nhưng mà… Cô nhìn cái đuôi vấy máu, sẽ làm bẩn đệm giường.

“Con gái đúng là phiền toái”, hắn không nhịn được liếc sang trừng cô, sau còn bổ sung thêm: “Người cá cái cũng vậy!”

Người cá cái cái đầu nhà ngươi!!!

Diệp Thiệu bất đắc dĩ phải làm sạch đuôi cho cô, mảnh sứ vỡ để lại không ít dấu vết trên vẩy cá, cô hết sức đau lòng, đã thế Diệp Thiệu còn ra sức châm biếm. Cô không phục phản bác hắn, có bản lĩnh để cô cầm dao rạch mấy phát lên người ngươi, cấm được kêu rên! Đến lúc đó hắn mới nghẹn họng.

Trước lúc ngủ, cô nghĩ tới một việc, hỏi hắn: Ngươi nuôi bể cá vàng kia làm gì?

Cơ thể đang nằm nghiêng của Diệp Thiệu thoáng cứng đờ, xoay người quay mặt về phía cô, khóe miệng cong lên: “Muốn biết thật?”

“…” Vẻ mặt này của ngươi khiến trong phút chốc cô chợt không muốn biết nữa!

Thoáng liếc nhìn cái đuôi của cô, hắn ý vị nói: “Ta là tò mò ngươi…khụ, là người cá đi nhà xí thế nào…”

“…” Lăn xuống đi! Đồ bỉ ổi!
Bình Luận (0)
Comment