Đế Cuồng

Chương 237 - Hoang

Nụ cười của Hàn Phi đầy vẻ cao ngạo song ẩn chứa sự tự tin vô bờ bến, đây là loại thần thái khi đã nắm rõ mọi việc trong lòng bàn tay, cực kỳ tự tin vào bản thân.

Nhìn gã ta đang lạnh lùng lao về phía Độc Cô Minh chuẩn bị tung đòn sát thủ, bộ thây khô chỉ có thể thở dài, những hình ảnh từ quá khứ lại ùa về không ngừng. Y năm xưa chẳng phải cũng như thế sao? Mưu tính thiên hạ, ra tay sát phạt, coi trời bằng vung, lúc đó những bậc tiền bối không ai đáng cho y để vào mắt, vì lý tưởng của bản thân mà đắc tội rất nhiều người. Bây giờ khi rơi vào tình huống giống năm xưa, có điều vị trí đã thay đổi, bản thân bị tiểu bối truyền nhân của mình khinh thường tính kế, mùi vị đó đích xác không dễ chịu chút nào.

Con người vốn là vậy, chỉ khi đứng ở góc nhìn của người khác, trải nghiệm cảm xúc của người khác thì mới ngộ ra thật nhiều điều mà khi xưa đã vô tâm bỏ qua.

- Ngươi có tư cách trở thành hào kiệt. Mặc dù con đường đó còn rất xa vời nhưng nếu một ngày ngươi có thể trưởng thành, đừng quên nhân giới!

Lý Ẩn trầm mặc thốt ra mấy câu đầy cay đắng.

- Nhân giới có giúp ta trường sinh không?

Hàn Phi cười lạnh, bước chân vẫn không hề chậm lại chút nào.

Năm cỗ khí tức trong vòng xoáy hiện ra ngày một rõ rệt, tất cả đều đè ép xuống phía dưới như muốn đánh sập tế đàn này, hủy diệt đi năm cây Trấn Đạo Thần Trụ.

- Thiên Hạ Cục! Định, Ấn, Phong, Sát!

Bộ thây khô đẩy chưởng tâm khô héo của mình ra phía trước, ngay lập tức những sợi tơ vô hình đang chạy chằng chịt trong không trung bỗng liên kết lại tạo thành một tấm lưới bao phủ toàn bộ vòng xoáy trên trời, giống như cố sức ngăn cản năm kẻ cực kỳ khủng bố đang sắp sửa từ trong bước ra.

Mặc dù Lý Ẩn là nhất thế gian hùng của thời đại thái cổ nhưng về đó là nếu tính về mặt cơ trí và sức ảnh hưởng, thực chất tu vi của ông ta thua những hào kiệt còn lại rất xa. Chính bởi vì nguyên nhân nay mà ông ta là người hết thọ nguyên vẫn lạc đầu tiên, không thể chứng kiến Khi Thiên Hoán Mệnh Vô Thượng đại trận được bốn vị hào kiệt còn lại hoàn thiện. Đoạn năm tháng đó là lúc khoảng thời gian cấm kỵ thứ hai sắp sửa bùng phát ở thời thái cổ, mâu thuẫn giữa lục giới triệt để phát sinh.

Mặc dù Lý Ẩn chết đi nhưng “cục” mà ông ta sắp xếp cho nhân giới quá mức hoàn hảo, dẫu sau này Bá Luân không còn tại thế nữa thì nhân giới vẫn được bảo toàn nguyên vẹn, không hề bị tứ giới kia xâm lấn. Nên biết rằng Minh giới của U Minh Quỷ Chủ và Bất Động Minh Vương khi ấy đã bị hủy diệt hoàn toàn, đủ hiểu trận chiến năm đó thảm khốc đến độ nào.

- Phần Giới Chiến Hỏa!

Cỗ khí tức nóng hừng hực bên trong vòng xoáy sau một lúc bị bộ thây khô đè nén rốt cuộc đã đốt rụi những sợi tơ đang bao phủ mình, một biển lửa tràn ra bao phủ khắp thiên địa giống như muốn thiêu rụi vạn vật.

Từ trong biển lửa vô biên, một thân ảnh màu đỏ chậm rãi bước ra.

Đây là một vị tướng quân tuổi chừng ba mươi, gương mặt cương nghị, trên người khoác khôi giáp đỏ rực, tay phải cầm một chiếc cờ hình tam giác có thêu chữ “Thái” trông cực kỳ bắt mắt.

Nhìn ánh mắt đầy nhiệt huyết cháy bỏng của ông ta, trong lòng những người xung quanh bất giác cũng sẽ xuất hiện cảm xúc rung động mãnh liệt, muốn cùng ông ta làm nên những chuyện điên rồ xoay chuyển trời đất.

Đây nào phải ái khác ngoài Thái Phong Điên, kiêu hùng thái cổ, người từng ngẩng đầu cuồng tiếu “hỏi lửa trời nóng đến đâu, có nóng bằng ngọn lửa trong lòng ta không?”

Đạo của Thái Phong Điên là hỏa đạo, nhưng không phải thiên hỏa địa hỏa, mà là nhân hỏa, lửa sinh ra từ chính bản thân con người.

- Lấy huyết hỏa làm tim, lấy chiến hỏa là đầu, đốt lên một ngọn bất diệt tâm hỏa đời đời kiếp kiếp không thể nào phai…

Vị tướng quân mặc khôi giáp đỏ kia nhìn xuống bộ thây khô quát nhẹ, chiếc cờ hình tam giác phất lên liên tục, hỏa diễm trong không trung bắt đầu cô đặc lại sau đó hóa thành vô số con hỏa long gào thét xông thẳng về phía dưới.

- Thái Phong Điên, lão bằng hữu của ta…

Bộ thây khô thở dài sườn sượt, cho đến khi cỗ khí tức tà dị hắc ám thứ hai lao ra khỏi vòng xoáy màu xám trên trời thì sự trầm mặc của nó lại càng lớn hơn.

- Thiên Chân Vô Tà!

Bóng tối từ từ thoát ra khỏi vòng xoáy màu xám, chia đôi bầu trời đang chìm trong biển lửa ra, chiếm lấy một nửa vị trí bên phải.

Sau khi giọng nói lạnh lẽo kia cất lên, một thân ảnh áo đen cũng dần hiện ra, đó là một nam tử tuổi còn rất trẻ chỉ khoảng hai mươi bảy.

Mái tóc đen nhánh xõa dài, khuôn mặt lãnh đạm không hề bộc lộ chút biểu cảm nào, điều đáng sợ hơn cả là y không có đôi mắt, hay nói chính xác hơn là đôi mắt của y đã bị ai đó móc ra chỉ còn sót lại hai hố mắt trống không cùng hai hàng huyết lệ không ngừng chảy xuống gò má. Tay phải y cầm một cây bút lông trông khá tầm thường, nhưng nếu quan sát kỹ thì nơi đầu bút lông đang thấm đẫm những giọt mực đen tuyền bốc lên mùi tanh tưởi. Từng giọt, từng giọt rơi xuống mặt đất phía dưới sau đó hòa thành những cây xương rồng đen tuyền tỏa ra hơi thở hắc ám.

Đây chính là diện mạo của tà hùng Khán Bất Xuyên, người khiến cho cả nhân giới sục sôi vì không hiểu y thật sự đứng về phe nào trong cuộc chiến lục giới. Y diệt tiên, trảm thần, giết yêu, đồ ma, hàng quỷ, nhưng ngay cả nhân cũng vong mạng dưới tay y vô số. Y giết người không có lý do, thích là giết, cũng cứu người rất tùy tiện, cho dù đó là kẻ thù không đội trời chung. Độc hành, lập dị, bất phân thiện ác đó là những cá tính khiến Khán Bất Xuyên được tôn xưng là tà hùng.

- Ha ha, Bất Xuyên, ngươi năm xưa không sợ trời không sợ đất, ngay cả Bá Luân ngươi cũng dám khiêu chiến, nhưng lại phải nghe lời của ta!

Bộ thây khô gằn giọng, linh lực tỏa ra mạnh mẽ hơn gấp mấy lần để đối chọi lại hai vị hào kiệt vừa xuất hiện trên trời. Tuy nhiên việc này giống như hơi quá sức của nó, những tiếng lách cách không ngừng vang lên, xương cốt của bộ thây khô gãy nát liên hồi, bắt đầu từ bàn chân lan dần lên phía trên. Có lẽ rất nhanh thôi nó sẽ chính thức tan rã dưới áp lực của những vị hào kiệt này.

Hàn Phi có mối liên hệ mật thiết với bộ thây khô, hiển nhiên cũng cảm nhận được nó sắp không chịu nổi, nhưng gã vẫn tỏ ra cực kỳ bình thản lạnh lùng, thân hình nhanh như cắt lao tới chỗ Độc Cô Minh.

- Ta thà phụ hết người trong thiên hạ, còn hơn tự đoạn đi trường sinh lộ của bản thân…

Gã nghiến răng ken két, linh lực trong tay dồn nén tới tám phần, quyết tâm một đòn giết chết Độc Cô Minh.

Bộ thây khô thấy vậy thì liền cười vang, thốt lên ba tiếng “tốt, tốt, tốt” rồi sau đó dốc toàn bộ sức lực để kiềm hãm hai vị hào kiệt vừa xuất hiện trong Nhân kiếp. Mục đích của nó giống như đang câu giờ để chờ đợi kỳ tích xuất hiện hơn là muốn dùng sức bản thân tiêu diệt Nhân kiếp.

Mà Độc Cô Minh lúc này đang trong giai đoạn quan trọng nhất để ngộ ra hoang đạo vận. Hoang khí còn sót lại trong cơ thể hắn cực kỳ ngang ngược cuồng bạo liên tục chạy tới lui phá tan hết tử khí, mượn năng lượng của chúng để thúc đẩy kim huyết không ngừng sinh sôi nảy nở.

Vốn dĩ đây sẽ là điều rất tốt cho Độc Cô Minh, nhưng không hiểu sao càng lúc hắn lại càng cảm thấy có chút gì đó không đúng. Đám kim huyết trong người hắn sau khi ngưng tụ ra thì bị lây nhiễm rất nhiều hoang khí, không do bản thân hắn khống chế, thậm chí chúng giống như còn muốn phá tan cơ thể hắn để lao ra bên ngoài. Cả hoang ý cảnh cũng vậy, Độc Cô Minh dù cố hết sức cũng không cách nào kiểm soát nổi nó.

- Bất kham, hoang dã, cuồng bạo, đây là những đặc tính nguyên thủy của loại hoang đạo vận này, ngay cả bản thân người sáng tạo cũng không thể trói buộc. Đã như vậy ta sẽ cho ngươi tự do, xem ngươi có thể giúp ta nghịch chuyển sinh tử hay không!

Độc Cô Minh thét lớn, không hề kiềm hãm hoang ý cảnh và kim huyết trong cơ thể mình nữa. Lỗ chân lông toàn thân hắn giãn ra, từng lỗ từng lỗ sâu hoắm chẳng khác nào vừa bị ai đó dùng dùi sắt đóng vào.

- Đây là?

Hàn Phi đang lao đến với vẻ mặt dữ tợn nhưng tròng mắt chợt co rút lại khi chứng kiến từng đoàn kim huyết đang điên cuồng lao khỏi cơ thể Độc Cô Minh. Kèm theo đó là một hơi thở hoang dã cuồng phóng đến cực điểm, khiến gã có cảm tưởng như nó thuộc về một hồng hoang mãnh thú vừa thức tỉnh sau giấc ngủ say ngàn vạn năm.

Lúc còn ở trong cơ thể Độc Cô Minh, hoang ý cảnh không thể thăng hoa tột độ để trở thành hoang đạo vận, nhưng khoảnh khắc nó vừa lấy được sự tự do thì đã ngay lập tức tự biến hóa. Kim huyết giống như nghe được hiệu lệnh của hoang đạo vận mà không ngừng tụ lại rồi xoay tròn trước mặt Độc Cô Minh, một thân ảnh vàng óng theo đó chậm rãi xuất hiện, đi kèm với nó là tiếng gầm gừ cực kỳ dữ tợn.

Tiếng gầm này như hòa cùng với cỗ khí tức của Lý Ẩn và Bá Luân do Nhân kiếp tạo thành vừa xuất hiện trên bầu trời, như muốn cùng tranh phong với họ.

Bình Luận (0)
Comment