Đế Cuồng

Chương 256 - Tam Niên

Ba năm!

Ba năm có thể khiến cho nhân giới phong vân biến động, xuất hiện những Khán Bất Xuyên, Bạch công chúa hay Vạn Vô Địch đem lại làn gió mới cho thế hệ này, khi mà đám người Phong Vị lão thiên sư, Đan Tiên, Đan thánh, Bạch Hoàng đã quá già cỗi sắp sửa toạ hoá vì hết thọ nguyên.

Ba năm cũng có thể khiến cho tính cách một người thay đổi đến chóng mặt.

Điển hình là Dược Thiên Sầu.

Sau cuộc gặp gỡ với Lãnh Oán, dính vào việc trị thương cho gã thanh niên thần bí thân mang Trường Sinh thể kia, gã đã lao vào vòng xoáy tranh đấu không ngớt ở tu luyện giới. Nếu trước đây nụ cười của gã có phần phóng khoáng, xen chút vô tư của tuổi trẻ thì giờ đây đã trở thành vẻ tịch lặng, thâm trầm. Gã cũng không còn nhút nhát như trước mỗi khi nghe nhắc đến những chí tôn thiên kiêu của lục giới, thay vào đó chính bọn họ lại phải ngưỡng vọng tài năng của gã, hết sức chào mời đón tiếp.

Diệu Thủ Thần Y Dược Thiên Sầu!

Đây chính là danh xưng nghe rất bắt tai của gã ta sau thời gian dài cùng Lãnh Oán tung hoành Cửu Thiên Thập Địa. Cả hai một người đánh trọng thương đám chí tôn thiên kiêu đoạt tài bảo, một người lại giả làm khách qua đường xông ra ứng cứu kịp thời, sau đó chữa trị vết thương lành lặn lại cho kẻ bị Lãnh Oán đánh trọng thương. Nhờ vậy ác danh của Lãnh Oán vang dội khắp thế hệ trẻ lục giới đến đâu thì thanh danh của Dược Thiên Sầu cũng cùng lúc vang dội đến đấy.

Mặc dù không ít kẻ liên kết lại sự xuất hiện của hai người với nhau, cho rằng họ thông đồng nhưng cả hai đều chối bay chối biến. Thậm chí Dược Thiên Sầu còn vô sỉ đến mức khăng khăng nói Lãnh Oán chính là tử địch của mình, mình đi theo sau để phá vỡ kế hoạch của nàng ta.

Một năm ngắn ngủi đó dù trôi qua rất nhanh nhưng lại khiến gã nhớ mãi không quên, khắc sâu vào trong tâm khảm.

Dù vậy Dược Thiên Sầu vẫn giữ được một điều cũ của riêng mình chính là động phủ dưới đáy âm cốc kia, nơi gã từng vùi đầu vào y đạo suốt mười mấy năm trời, nghiên cứu ra một con đường mới hoàn toàn khác biệt với Đan Tiên và Đan thánh đương thời.

Hiện tại Dược Thiên Sầu đang đứng trên một đỉnh núi cách âm cốc không xa, ánh mắt nhìn về phương Đông nơi xa xăm, khoảnh khắc mặt trời bắt đầu mọc lên, ánh nắng vàng rực soi sáng thế gian cũng là lúc tâm trạng gã trở nên não nề nhất.

Đạp Nguyệt Ô Truy đứng kế bên gã, ba năm trôi qua nó đã đột phá đến cấp ba trung kỳ đỉnh phong, tiến cảnh có thể nói nhanh đến mức khó tin đối với một cổ thú. Thông thường chỉ có yêu thú sở hữu thần trí cao, đi theo con đường tu luyện của nhân loại thì mới có tốc độ tu luyện kinh khủng thế này.

- Ngươi nói xem lần hội ngộ trước là sai hay đúng? Ta quá cố chấp vào việc chữa trị cho người kia, mặc dù đổi lại y đạo của ta đã bước một bước dài, nhưng ta đã thay đổi, mà Lãnh Oán cũng thế. Mấy năm nay sát khí của nàng ta rất nặng, càng ngày càng sa chân vào ma đạo không còn lối thoát...

Nghe Dược Thiên Sầu thở dài, hắc mã chỉ biết hí nhẹ đồng cảm với gã.

Cách đây ba năm, Lãnh Oán đã rèn ra một kiện pháp bảo giúp gã có thể điều khiển hoả diễm cấp cao trong tình trạng thua sút tu vi. Kiện pháp bảo này có hình dạng một đôi găng tay, nhờ có nó mà Dược Thiên Sầu đã thành công tấn giai tứ phẩm đan sư, hiện tại thậm chí còn sắp sửa bước đến ngũ phẩm.

Kế hoạch ban đầu của gã và Lãnh Oán chỉ là cướp đoạt tài nguyên của những chí tôn thiên kiêu lục giới để hỗ trợ cho việc chữa thương linh hồn cho Độc Cô Minh.

Mọi thứ dần rơi vào ngõ cụt khi Dược Thiên Sầu hiểu ra rằng vết thương của hắn tuyệt đối không thể chữa khỏi theo phương pháp thông thường. Cả Lãnh Oán cũng trở nên tuyệt vọng, dường như Độc Cô Minh rất quan trọng với nàng ta, đủ để nàng ta bất chấp tất cả.

Mối quan hệ giữa hai người như thế nào Lãnh Oán chưa từng nhắc đến, nhưng dựa vào sự điên cuồng của nàng ta trong suốt khoảng thời gian một năm đó, Dược Thiên Sầu cũng đoán được phong phanh.

Tất cả mọi thứ đều phát sinh sau một đêm nọ, sau khi Lãnh Oán thấy được đồ án phác hoạ ý tưởng chữa bệnh cho Độc Cô Minh của Dược Thiên Sầu. Đồ án này gã giấu rất kỹ vì ý tưởng bên trong thực sự quá tà ác và biến thái. Nó bắt nguồn từ câu nói trứ danh của đạo gia: "Đạo của trời là lấy chỗ dư bù vào chỗ thiếu, vậy nên hư có thể thắng được thực, không đủ thắng cái có thừa".

Muốn chữa lành linh hồn đã bị khiếm khuyết, chỉ có duy nhất một cách là dùng linh hồn khác bù vào.

Việc này nghe thoáng qua thì rất điên cuồng, song thực chất cách thực hiện lại khá đơn giản. Dược Thiên Sầu đi đến những tông môn ma đạo khắp ngũ châu Di địa để nghiên cứu sơ lược về những pháp môn nơi đó, cộng theo Sưu Hồn thuật - loại thuật pháp cực kỳ cơ bản của tu luyện giới để sáng tạo ra Chiết Hồn Đại Pháp. Môn công pháp này có thể phân tách linh hồn của một sinh linh ra nhằm chiếm được phần mình mong muốn.

Kế đến Dược Thiên Sầu sẽ dùng phần linh hồn đã được chiết tách luyện hóa thành một viên đan dược mang tên Bổ Khuyết đan, theo gã dự đoán chỉ cần phục dụng đủ bảy viên thì Độc Cô Minh chắc chắn sẽ được cứu. Tuy nhiên, số người phải chết để luyện ra một viên Bổ Khuyết đan cũng lớn đến mức chính bản thân Dược Thiên Sầu phải run sợ. Chính vì lẽ này mà gã luôn giấu kỹ nó, rất sợ Lãnh Oán đọc được vì với tính cách của nàng nhất định sẽ thực hiện nó bằng mọi giá, cuối cùng tự rơi vào vực sâu không đáy, tiến nhập ma đạo.

Cổ nhân thường nói điều bản thân lo sợ bằng một cách bí ẩn nào đó sẽ luôn trở thành sự thực. Khoảnh khắc Lãnh Oán đọc được đồ án này thì lập tức quay đầu đi ngay trong đêm. Một tháng sau nàng ta trở về đã đưa cho Dược Thiên Sầu đủ nguyên liệu luyện chế viên đầu tiên.

Gã còn nhớ rõ cuộc hội thoại khi đó giữa cả hai.

- Có đáng không? Chiết Hồn Đại Pháp của ta chưa hoàn chỉnh, cô đại khai sát giới như vậy sẽ bị lệ khí của những người chết dưới tay cô làm ảnh hưởng. Về lâu về dài sẽ biến thành ma đầu…

Chỉ thấy Lãnh Oán cười tự giễu:

- Trên thế gian này làm gì có đáng hay không đáng, chỉ có ngươi có nguyện ý hay không mà thôi. Ngươi có nguyện ý giúp ta sao?

Lần này đến phiên Dược Thiên Sầu cười gượng:

- Hắn quan trọng với cô thế sao? Còn ta? Suốt một năm qua cô coi ta là cái gì? Một bằng hữu thông thường ư?

Lãnh Oán đáp:

- Hắn khác ngươi, ngươi không giống hắn… Đây là con đường ta chọn, do ta nguyện ý. Ta vẫn hỏi lại lần nữa, ngươi có nguyện ý giúp ta không?

Dược Thiên Sầu im lặng hồi lâu, rốt cuộc đành gật đầu:

- Ta giúp, nhưng với một điều kiện cô không được giết người vô tội. Kẻ ác ở tu luyện giới rất nhiều, nhất là ở những môn phái ma đạo, cô giết bọn chúng là điều tốt, sẽ tránh được nhân quả sau này…

- Ta nhất định sẽ làm như ngươi nói…

Lãnh Oán nở nụ cười sáng lạn, nụ cười này rơi vào mắt Dược Thiên Sầu giống như biến thành ngọn lửa sưởi ấm cõi lòng gã. Gã cũng mỉm cười một cái rồi quay lưng rời đi, trở về âm cốc nơi Độc Cô Minh đang hôn mê dưới kia.

Khoảnh khắc bóng lưng của gã biến mất khỏi tầm mắt Lãnh Oán, trong không trung chợt quanh quẩn lên giọng nói của gã.

- Cô không sợ ta vì đố kỵ mà giết hắn sao?

Lãnh Oán không trả lời câu hỏi này, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó cưỡi tiên hạc bay đi mất.

—————————————

Thời gian lặng lẽ trôi qua, vật đổi sao dời, lòng người ấm lạnh…

Hai năm kế tiếp Dược Thiên Sầu chỉ một mực bế quan trong động phủ, cật lực chữa lành vết thương cho Độc Cô Minh.

Số lượng nguyên liệu luyện chế Bổ Khuyết đan mà Lãnh Oán đem về đã đầy đủ sáu phần, chỉ thiếu duy nhất phần cuối cùng.

Và cũng giống như những gì Dược Thiên Sầu dự đoán, Lãnh Oán đã bắt đầu bị lệ khí xâm nhập, mỗi khi đại khai sát giới đều không kìm được sát tâm quá nặng của mình nữa.

Dược Thiên Sầu từng cải trang cố tình ra ngoài thăm dò thử thì nghe đến ba chữ “kẻ diệt đạo” từ miệng chúng tu sĩ khi được hỏi về Lãnh Oán.

- Nàng ta sao? Hiện tại nàng ta chính là đệ nhất ma đầu trong lớp trẻ hiện nay! Thủ đoạn tàn ác không gì không làm, giết chóc cả ngàn phàm nhân chỉ vì tu luyện công pháp chiết hồn gì đó. Bạch công chúa từ Thái Hoàng thiên đang trên đường đến đây để truy sát Lãnh Oán, cả Vạn Vô Địch cũng vậy.

- Đâu chỉ có thế! Nàng ta còn triển khai giết chóc với thiên kiêu ngũ giới còn lại. Thiên kiêu ngũ giới cũng thông cáo thiên hạ bằng mọi giá phải giết nàng ta, dập tắt mầm móng “kẻ diệt đạo” này!

- Kẻ diệt đạo là cụm từ để ám chỉ về hạng người tu luyện theo đường lối hắc ám, muốn hủy diệt toàn bộ sinh linh để thành đạo. Trước đây vào thời tiền thái cổ đã có một kẻ như thế, cũng may bị vị kia của tiên giới diệt sát, bằng không cả lục giới này đã sớm bị hủy dưới tay y rồi…

- Diệu Thủ Thần Y Dược Thiên Sầu là một nhân tài trong y đạo, trước đây cứ Lãnh Oán đả thương một người thì hắn lại cứu một người. Hai năm qua hắn tuyệt tăm tuyệt tích, chẳng lẽ đã trúng phải độc thủ của nàng ta?

Dược Thiên Sầu nghe xong những câu bàn luận này thì liền biểu tình trầm mặc, lặng lẽ xoay người trở về động phủ.

Gã nhìn Độc Cô Minh đang nằm trên giường băng, xung quanh thân thể là bảy viên Bổ Khuyết đan trong suốt đang tỏa ra hơi ấm lạ thường.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Gã cười điên cuồng, hai nắm tay siết chặt, lần đầu tiên cảm thấy bản thân nổi lên sát ý với một người khác.

- Là ngươi phá hỏng sự lương thiện của Lãnh Nhi, là ngươi khiến ta và nàng không được ở bên nhau! Nếu giết ngươi, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc!

Dược Thiên Sầu rút ra một thanh kiếm màu xanh, đây chính là Đế bảo Thiên Nhai kiếm mà gã lấy ra được từ trong đan điền của Độc Cô Minh. Thân mang Đế bảo, rõ ràng thân phận của gã thanh niên nằm ở đây không hề tầm thường. Thậm chí mấy năm qua mặc dù ngủ say nhưng tốc độ hấp nạp thiên địa nguyên khí của hắn có thể nói là cực kỳ dọa người. Hiện tại đã sắp tiến đến cảnh giới Khổ Hải hoàn mỹ, lại một lần nữa đánh phá ra cảnh giới Hỗn Nguyên.

Bình Luận (0)
Comment