Đế Cuồng

Chương 320 - Sẽ Đánh Đến Khi Các Ngươi Phục

Ba người Nguyệt Quang, Vân Mộc, Uyên Thâm biểu tình châm biếm, bắt đầu thúc động nguyên lực chuẩn bị phối hợp với mười tám cường giả kia.

Chúng sinh Đông Hải run rẩy liên hồi. Nếu trận chiến phát sinh chắc chắn sẽ khiến vùng biển này bị hủy diệt. Không chỉ có vậy, quy mô có lẽ sẽ lan rộng ra bốn châu lục còn lại, dẫn tới sụp đổ cả một vùng thiên địa.

Thanh Thiện và Thanh Thủy không hề nao núng, Vô Vi kiếm bay lên giữa bầu trời Tuyết Thương sẵn sàng nghênh chiến.

Đúng lúc này một cỗ uy áp khủng bố bùng phát chấn tan toàn bộ Đế ý của hai mươi vị cười giả, khiến bọn họ đồng thời thu tay lại, vẻ mặt trở nên ngưng trọng.

- Miếu Chủ sao lại ngăn chúng ta diệt Tuyết Thương?

Một vị Đế giả đỉnh phong nhìn về phía một hoang đảo cách chân trời không xa, trên đó đang có một trung niên nhân mặc áo bào đen đang đứng chắp tay sau lưng. Nếu xét riêng về dung mạo thì y còn rất trẻ so với những Đế giả khác, nhưng về tuổi tác lại không. Y chỉ nhỏ hơn Thanh Thiên tầm một trăm tuổi, được tính là cùng thế hệ. Đây chính là Vương Trung Hư, vị cường giả được tôn xưng chỉ đứng dưới một mình Phong Vị lão thiên sư, đương kim đệ nhị cường giả của nhân tộc.

Y trấn thủ chân trời Đông Hải ngót nghét ba ngàn năm, khiến những cao thủ ngũ đạo tự phong phải luôn dè chừng và biết điều mỗi khi đặt chân tới lãnh thổ nhân tộc. Ở Tổ Miếu, y có địa vị Miếu Chủ, mười tám vị cường giả kia trong những vấn đề tối quan trọng luôn phải thông qua quyết định của y thì mới được làm.

- Các vị, đại chiến cấp đế sẽ khiến Di địa bị hủy diệt, đừng vì một chút nóng nảy mà khiến nhân giới phải lãnh hậu quả. Nếu Bạch Hoàng trách phạt thì các vị phải giải thích sao đây?

Mọi người trở nên trầm mặc, Vương Trung Hư tiếp tục hướng về Tuyết Thương nói:

- Hai vị đạo huynh vì sao lại dấy lên can qua? Chẳng lẽ chê lợi ích mấy năm nay không đủ? Ta đại diện Tổ Miếu hứa sẽ phân chia công bằng cho hai vị, đừng vì chút tài vật mà khiến sự bình ổn của nhân giới mấy ngàn năm nay bị phá hủy!

Thanh Thiện hừ lạnh:

- Miếu Chủ đã nói lời hòa nhã thì lão già ta đây cũng nói thẳng! Lợi ích chúng ta không cần một phần mà là toàn bộ, đồng thời cả Đông Hải phải quy thuận Bá Luân đại đệ tử của chúng ta. Hai điều này một cũng không được thiếu, bằng không ai bất phục chúng ta diệt kẻ đó, dù Tổ Miếu cũng đừng hòng ngoại lệ…

Đến nước này rồi mà lão vẫn còn cứng rắn đến thế khiến ai nấy kinh ngạc vô cùng, đồng thời tò mò về tấm bài tẩy của lão. Nhưng bọn họ nghĩ mãi cũng không thông, làm gì có tấm bài tẩy nào lại lớn hơn Đế cảnh đỉnh phong chứ?

Nếu tính luôn Vương Trung Hư thì ở đây đang có tới hai mươi hai vị Đế giả, trong đó sáu người thuộc Thiên cấp đỉnh phong. Thậm chí vị trung niên Miếu Chủ kia còn được sánh với đẳng cấp hào kiệt, một mình ông ta dư sức đánh với năm tu sĩ đồng giai. Tình thế như này dù Phong Vị thiên sư có xuất hiện cũng phải bó tay bỏ chạy huống hồ là hai người Thanh Thiện, Thanh Thủy.

Nhưng điều quái lạ là họ lại không hề bỏ chạy, chẳng những vậy còn biểu tình khiêu khích nhiều hơn, ai cũng chắc mẩm trong chuyện này chắc chắn có ẩn tình.

Hai mươi hai cường giả có mặt ở đây đều là những lão hồ ly ngàn năm đã thành tinh từ lâu, tuy bề ngoài bọn họ thể hiện ra đôi lúc khiến chúng nhân nhầm tưởng bọn họ nóng nảy sốc nổi nhưng đó cũng chỉ là một lớp vỏ bọc để che giấu sự xảo trá bên trong.

Mặc dù bị Thanh Thiện và Thanh Thủy liên tục đả kích song rõ ràng họ không hề vọng động. Đòn vừa rồi cũng chỉ mang tính chất hăm doạ hơn quyết đấu chân chính, bọn họ biết chắc chắn Vương Trung Hư sẽ vì lợi ích nhân tộc mà xen vào nên mới cố tình làm thế để thăm dò thực hư của Tuyết Thương, đồng thời lấy lại khí thế cho đám đệ tử phía sau. Nếu người cầm đầu như bọn họ mà còn sợ hãi lùi bước thì tương lai làm sao đủ tư cách dẫn dắt được ai kia chứ?

Một cường giả Thiên cấp đỉnh phong nghiêm giọng nói:

- Thật quá đáng, Miếu Chủ dùng lễ đối đãi với các ngươi, vì thương sinh bách tính muốn hoá giải can qua vậy mà các ngươi lại không biết điều, chẳng lẽ muốn Di địa diệt vong thì mới cam tâm?

Thanh Thiện đáp:

- Thiên phát sát cơ, long xà khởi lộ. Là các ngươi lừa dối chúng sinh hay là tự lừa dối mình, không biết đại kiếp nạn sắp sửa ập đến? Nếu cứ bình bình an an như vậy không hành động gì, đến lúc đó toàn bộ nhân tộc diệt vong là cái kết các ngươi muốn hướng đến sao?

Thấy bầu không khí dần trở nên tĩnh mịch, lão nói tiếp:

- Thời thế loạn lạc, không thể không điên cuồng vùng vẫy để đánh phá ra một đường sinh cơ. Giết một trăm người nhưng cứu được một vạn người, các ngươi nói có đáng hay không...?

Thanh âm của lão vang vọng khắp Đông Hải rộng lớn, quanh quẩn bên tai mỗi người khiến ai nấy đều bất giác trầm tư.

Duy chỉ Độc Cô Minh vẫn đang quan sát Bá Luân. Lúc này đây gã đang lẩm bẩm trong miệng mấy câu y hệt Thanh Thiện, giống như đã nghe được từ trước.

- Dĩ chiến trị chiến, chiến chi khả dã. Thiên hạ, có ai mà lại muốn khuấy động can qua kia chứ, chư hầu không phục ta mới phải dụng binh đánh chư hầu...

Nói đến đây ánh mắt gã chợt loé, đầu hơn ngẩng nhìn về phía tận cùng chân trời, một loại thần thái sát phạt chưa từng có hiển lộ làm Độc Cô Minh sửng sờ.

- Các ngươi không phục, ta sẽ đánh đến khi các ngươi phục...

Tiếng lẩm bẩm trong miệng gã vừa dứt cũng là lúc Thanh Thiện nói xong.

Một Đế cảnh thở dài:

- Miếu Chủ, đến nước này rồi huynh còn khuyên bảo họ làm gì? Ta thực sự muốn xem Tuyết Thương bằng vào bản lĩnh gì mà dám cuồng ngôn đến vậy. Chưa nói đến hai ngươi, dù sao hai ngươi bản thân cũng đã có thành tựu. Nhưng tiểu tử đồ đệ của các ngươi lại chưa có thanh danh gì trên tu luyện giới, muốn thiên hạ phục ư? Khó, khó, khó...

Chuyện quan trọng nói ba lần, ông ta nhắc đến lần thứ ba, mọi người đều nghiêm nghị đồng loạt lên tiếng:

- Đúng vậy! Ngươi dường như hơi ảo tưởng về đồ đệ của mình đó Thanh Thiện! Hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn, ngươi đem sinh tử của Tuyết Thương ra đặt vào tay một đứa trẻ con, không đáng chút nào...

Bọn họ vừa đấm vừa xoa, vẫn còn e dè với bài tẩy của hai lão đạo.

Phía dưới, đột nhiên Bá Luân nhìn Độc Cô Minh cười nói:

- Lá gan của huynh bình thường rất lớn phải không?

Độc Cô Minh gật đầu.

Bá Luân lại hỏi bảy vị sư đệ của mình.

Ai cũng trầm mặc không nói, riêng A Thất và A Lục là thật thà nhất:

- Bọn ta nhát gan không kém gì đại sư huynh! Nếu không phải A Nhất dụ dỗ nói hồng trần rất vui, nhiều thứ khiến người ta say mê không thể dứt ra thì ta còn khuya mới chịu xuống núi...

Bá Luân cười cười:

- Không sao, cái gì cũng có thể tập!

- Tập?

Độc Cô Minh cười khổ, hắn không hiểu ý gã, nhưng cảm nhận được gã sắp đưa ra ý tưởng khùng điên nào đó.

- Huynh rốt cuộc muốn làm gì?

Quả nhiên nghe hắn nói xong, Bá Luân liền nở nụ cười sáng lạn, chậm rãi nói ra từng chữ:

- Đánh Thiên Tàng, diệt Tào Khê!

A Thất nghe xong giật bắn cả người, tay run cầm cập, hai hàm răng va vào nhau kêu lách cách.

- Đại sư huynh điên rồi! Chúng ta chỉ có chín người mà muốn đánh Thiên Tàng thánh địa bảy vạn đệ tử ư? Nhưng dẫu muốn đánh cũng làm sao đánh được? Đi thuyền từ đây đến đó cũng mất mấy tháng?

Chỉ thấy Bá Luân lắc đầu:

- Đệ nói sai rồi, chúng ta không phải chỉ có chín, cũng không đi thuyền tới mà có đại truyền tống trận được bố trí sẵn...

A Ngũ vui mừng hỏi:

- Không chỉ có chín? Chẳng lẽ bên ngoài có viện binh của chúng ta ư? Nếu là bốn năm mươi vạn tu sĩ thì diệt Thiên Tàng nằm trong lòng bàn tay!

A Tam mắng:

- Bốn năm mươi vạn cái đầu ngươi!

- Không!

Bá Luân nghiêm mặt, nhìn thẳng về phía trước nơi đám người Tần Mạc đang ngơ ngác chú mục về phía này, khoé miệng cong lên tạo thành nụ cười tự tin:

- Thêm sáu mươi người bọn họ nữa, chí ít cũng là gần bảy mươi người. Bấy nhiêu đủ để đánh Thiên Tàng, diệt Tào Khê rồi!

Bình Luận (0)
Comment