Đế Cuồng

Chương 348 - Phán Ngươi Tội Chết

Thân hình Vương Nhất chậm rãi bay lên giữa không trung, đầu đội đế quan, gương mặt được mười hai dải ngọc từ đế quan rũ xuống che phủ làm tăng thêm vẻ uy nghiêm cao quý cho y. Áo trắng y vừa giờ đây đã hoàn toàn bị ánh sáng hoàng kim chói lọi nhuộm vàng. Từ những khe nứt dưới mặt đất đột nhiên vọt lên mười mấy hư ảnh chân long điên cuồng rít gào.

- Ngũ trảo kim long, biểu tượng của hoàng quyền chí tôn… Đây chính là long mạch nghe theo lời hiệu triệu của bậc quân vương vô thượng mới xuất hiện, giúp y bình định chư hầu, tái lập càn khôn…

Nghe Mạnh lão thì thào, Hạ Thương Lan bên trong thành siết chặt nắm đấm.

Những chân long kia giống như có linh toàn bộ chui thẳng vào áo trắng của Vương Nhất, hóa thành những hình thêu rồng vàng năm ngón óng ánh trên đó, khiến một bộ bạch y tầm thường giờ đây có hình dáng chẳng khác gì long bào.

- Trẫm, Vương Hoàng giáng lâm nhân giới, chúng tu sĩ nhân tộc sao còn chưa quỳ bái!

Vương Nhất nhìn Độc Cô Minh và Kiếp Chủ trước mặt, giọng nói ồm ồm như sấm động,.

Kiếp Chủ cười nhạt:

- Quỳ bái? Nếu Bạch Hoàng của các ngươi xuất hiện trước mặt ta vào thời thượng cổ thì còn phải quỳ xuống bái lạy ta, kính trọng gọi lên tôn xưng Hồng Trần Kiếp Chủ. Bằng vào một tiểu tử tuổi đời còn chưa quá trăm như ngươi cũng xứng bắt ta quỳ?

Độc Cô Minh mắt trái thanh tỉnh, mắt phải điên cuồng, sắp sửa không khống chế nổi Toái Mộng đao trong tay. Đến tận giờ phút này Kim Phát Nữ vẫn chưa truyền ra tín hiệu yêu cầu được thả. Hắn không rõ nàng ta có phải đã mất đi khống chế mà quên mất chuyện này rồi hay không.

“Không đúng! Kim Phát Nữ sau mười mấy năm bế quan tu luyện ở bên trong Toái Mộng đao thì đã lột xác hoàn toàn. Mặc dù không nói chuyện với nhau nhưng thông qua cảm nhận, ta có thể thấy đao ý khủng bố của nàng ta. Ngay cả đao đạo vận của đạo thể e rằng cũng phải xếp dưới một bậc nếu trực tiếp đối diện. Phải tin tưởng nàng…”

Vương Nhất không phản biện thêm gì, y dùng hành động để chứng minh mình có xứng không.

Chỉ thấy đế ý như hỏa diễm bốc lên tận trời cao, vạt áo long bào phất phơi trong gió, mười hai dải ngọc trên đế quan của Vương Nhất thoáng run nhẹ.

- Đây là môn thần thông do chính ta sáng tạo ra, tiền vô cổ nhân, chưa từng ai bước đi trên con đường này. Đây mới là thực lực chân chính của ta… Sơn Hà Thiên Lý Quốc!

Theo giọng nói Vương Nhất cất lên, một hư ảnh sơn hà vạn dặm, giang sơn cẩm tú xuất hiện ngay phía sau lưng y. Hư ảnh này đồ sộ vĩ ngạn vô cùng, ngay cả Thiên Huyễn thành phía xa dường như cũng chỉ là một bộ phận của nó.

Long mạch dưới đất thét gào, càn khôn dường như biến sắc dưới một thức thần thông này. Nhưng đây chưa phải là thần thông công kích mà chỉ là thần thông giúp khí thế và tu vi y tăng lên.

Trong nháy mắt, tu vi Vương Nhất từ Tiên Thai sơ kỳ bùng nổ tiến thẳng đến Tiên Thai trung kỳ sánh ngang với Kiếp Chủ, sau đó còn bước thêm một bước dài trở thành trung kỳ đỉnh phong, cơ hồ sắp sửa chạm tới Tiên Thai hậu kỳ.

Kiếp Chủ biểu tình ngưng trọng. Gã hiểu Vương Nhất đang thi triển một tổ hợp thần thông khủng bố nào đó.

- Thành Khuyết Cửu Trùng Môn!

Vương Nhất không hề dừng lại, tay phải phất lên lập tức xung quanh Kiếp Chủ và Độc Cô Minh xuất hiện chín cánh cửa vây hãm bọn họ lại. Từ những cánh cửa này tỏa ra hơi thở đế vương uy nghiêm khó có thể miêu tả thành lời. Dường như bên trong chúng tồn tại những vị quân vương vô thượng đang chuẩn bị giáng lâm thế gian, liên thủ với “Vương Hoàng” tru diệt nghịch tặc phản loạn.

Ầm!

Mặt đất phía dưới chân Kiếp Chủ và Độc Cô Minh sụp đổ mảng lớn. Áp lực cực đại như hàng vạn ngọn núi đổ dồn vào hai vai khiến bọn họ nhất thời không thích nghi kịp, đầu gối khụy xuống, thân thể run lẩy bẩy.

- Đây là thần thông gì?

Những kẻ đang quan chiến trên trường thành biểu tình kinh hãi, không thể tin nổi vào tràng cảnh đang diễn ra trước mắt.

Đường đường Kiếp Chủ thượng cổ và một Độc Cô Minh làm mưa làm gió suốt mười mấy năm nay, không ai khuất phục nổi vậy mà giờ đây lại bị Vương Nhất chỉ vừa xuất sơn chưa bao lâu dồn ép đến mức độ này.

- Bất Đổ Hoàng Cư Tráng!

Âm thanh của Vương Nhất lại vang lên lần nữa, mường tượng tiếng ngâm nga trong lúc phiền não của bậc đế vương.

Anh hùng thường tịch mịch.

Đế vương thường cô độc.

Xét theo một khía cạnh nào đó, anh hùng chính là đế vương, mà đế vương cũng là một dạng anh hùng.

Ví như Bá Luân đi đến đỉnh phong của con đường tu luyện, trên con đường này y chính là đế vương vô thượng. Nhưng y rất tịch mịch, rất cô độc. Đến mức phải tự thán rằng “ngẩng đầu lên ba thước thần minh chẳng có ai sánh bằng, cúi đầu xuống khắp thế gian không một người hiểu thấu”.

Còn đế vương là đỉnh cao của danh vọng. Mọi người nhìn vào chỉ biết họ rất vô tình tàn nhẫn, ra tay sát phạt quyết đoán bất kể tình thân mà không biết rằng thường ngày họ cũng có rất nhiều phiền não. Sự phiền não của họ thậm chí còn nhiều hơn thường nhân gấp trăm vạn lần, khó có thể đong đếm, đến mức phải dùng hai chữ “thiên mệnh” để tự an ủi mình. Nếu không phải “thiên mệnh” yêu cầu, “thiên mệnh” bắt họ phải là người gánh vác trọng trách, có ai lại muốn tự đâm đầu vào đống phiền não kia chứ? Hy sinh sự an nhàn của bản thân, hy sinh tình cảm riêng tư, tất cả chỉ vì thịnh thế phồn hoa, giang sơn cẩm tú, nếu đó không phải anh hùng thì là gì?

Ở đây Vương Nhất rõ ràng đã thấu nhập rất kỹ vào chữ “đế”, cả mặt tối lẫn mặt sáng, vì vậy mới có thể đưa tổ hợp thần thông do chính y sáng tạo ra đi đến trình độ không thể tin nổi.

Cánh cửa đầu tiên trong chín cánh cửa mở tung ra, một thân hình đầu đội đế quan có mười hai dải ngọc rũ xuống trước mặt, mình khoác long bào bước ra. Kẻ này không ngờ lại giống Vương Nhất như đúc, từ cả hình dáng đến thần thái.

- Thuận thiên thừa vận, Vương Hoàng chiếu viết, phán ngươi tội chết!

Vị hoàng đế chỉ tay về phía Kiếp Chủ và Độc Cô Minh, giọng uy nghiêm quát nhẹ.

Bóng ma tử vong cũng ngay lập tức ập đến trong tiềm thức cả hai. Bọn họ cảm giác kinh mạch toàn thân đang trương phình ra sắp sửa nổ tung. Loại đế ý vô hình vô sắc kia chẳng hiểu từ lúc nào đã xâm nhập vào thân thể họ, không ngừng bành trướng, muốn thúc đẩy họ tự bạo.

Kiếp Chủ gầm lên một tiếng, Lục Giới Sát Hồn thương vung lên muốn phá tan khỏi trạng thái quỷ dị này. Nhưng Vương Nhất vẫn lạnh lùng như cũ dùng ánh mắt vô tình nhìn gã.

Cánh cửa thứ hai mở tung ra, vị hoàng đế thứ hai xuất hiện, vẫn động tác cũ chỉ tay về phía Kiếp Chủ và Độc Cô Minh, nhàn nhạt nói:

- Phán ngươi tội chết!

Sau cái chỉ này, áp lực đang đè nặng lên người cả hai lại gia tăng gấp bội phần, đến tay Kiếp Chủ cũng chẳng thể vung lên như suy nghĩ được nữa. Mà Độc Cô Minh thậm chí còn thê thảm hơn, hai chân tan biến thành bụi bặm, kế đến là phần thân dưới, phần bụng, ngực, tay, cả đầu cũng nổ tung. Tuy sau đó hắn lại lần nữa dựa vào ảnh hưởng đến từ huyết hà khôi phục thân thể nhưng thần thái trong ánh mắt đã suy yếu đi vài phần.

Rõ ràng không ai có thể vĩnh viễn bất diệt mà không phải trả giá. Chỉ cần chết thêm vài lần nữa, chắc chắn linh hồn của bộ kiếp thể này cũng sẽ bị xóa đi, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.

- Phán ngươi tội chết!

- Phán ngươi tội chết!

- Phán ngươi tội chết!

Thêm ba cánh cửa nữa mở toang ra, tính thêm hai thân ảnh hoàng đế lúc đầu nữa thì đã có tổng cộng năm vị hoàng đế kết hợp với Vương Nhất bao vây Kiếp Chủ và Độc Cô Minh lại, phán định sinh tử bọn họ.

Kiếp Chủ phun ra một ngụm máu tươi, mặt nạ màu đen vẫn che đi gương mặt của gã, chẳng ai biết gã đang có biểu tình gì khi bị một thiên tài đời sau của nhân giới bức đến mức này.

Độc Cô Minh bị hủy diệt thêm bốn lần, ánh mắt đã mờ mịt không cách nào hình dung. Có điều tay hắn vẫn nắm chặt Toái Mộng đao đang bộc phát cuồng ý khủng bố kia, chỉ chờ đợi tín hiệu từ Kim Phát Nữ.

- Kết thúc thôi!

Vương Nhất lạnh lùng nói, long bào tung bay trong gió, mười hai dải ngọc trước đế quan thoáng run lên, dường như y chuẩn bị tung ra sát chiêu nào đó.

Đúng lúc này kinh biến xảy ra.

Từ phía Thiên Huyễn thành bộc phát hai cỗ khí tức hùng mạnh lao thẳng tới chỗ này.

Một tương sinh tương khắc như ngũ hành, một lại âm u tối tăm như u minh thâm cốc.

Ngũ Hành tử và Trương Kiệt xuất thủ rồi!

Bình Luận (0)
Comment