Đế Cuồng

Chương 379 - Ám Ảnh Về Vô Địch

Về phần mãnh sư, mặc dù vẫn đang còn sát khí đằng đằng nhưng sau khi hướng về Lục Triết và thư đồng gầm gừ mấy tiếng thì chợt quay đầu cúp đuôi chạy mất. Có lẽ nó cảm nhận được nếu hiện tại giữ nguyên dã tính mà xông lên tấn công hai kẻ trước mặt thì chắc chắn phải bỏ mạng tại đây.

Thư đồng kia không nói, nhưng gã nam tử râu quai nón tóc xoăn có vẻ gì đó rất đáng sợ.

Bằng trực giác nhạy bén của một cổ thú đã mấy trăm năm tuổi, từng trải qua vô số cuộc chiến sinh tử trong sơn lâm, nó hiểu được mình không phải đối thủ của gã.

Thay vì đánh cược bằng tính mạng chỉ để thỏa mãn sự hung tàn thì nó lựa chọn cách bỏ chạy. Dù sao bị trúng mê dược của bộ lạc Viêm Hoả, có lẽ rất nhanh nó sẽ lại ngủ say. Bây giờ việc cấp bách nhất là tìm một nơi an toàn để ẩn náu thì tốt hơn là gây chuyện với một kẻ như vậy.

Ở thánh giới, Lục Triết không chỉ dẫn đầu về chiến lực mà còn dẫn đầu về cả cảnh giới tu vi. Điều này cũng dễ hiểu khi mà thời gian tu đạo của gã sớm hơn so với bọn Độc Cô Minh, Vương Nhất tận mười năm.

Nếu Vương Nhất hiện đang nằm ở ngưỡng Tiên Thai trung kỳ đỉnh phong, gần đây nhất mới chính thức đạt đến hậu kỳ thì Lục Triết đã sớm là Đạo Đài tu sĩ, thậm chí còn sắp sửa tiến lên trung kỳ, chỉ kém Thạch Giác sư vừa mới bỏ chạy một tiểu cảnh nhỏ.

Có điều dù sở hữu tu vi khủng bố như vậy nhưng Lục Triết gần như chưa bao giờ được một lần đánh hết sức mình, ngoại trừ lần đối đầu với Phiên Thiên Thần Kiếm Bạch U Mộng, Bạch thái tử nhân tộc.

Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn!

Trời lớn đất lớn, ta là lớn nhất!

Đó là cảnh giới Lục Triết muốn hướng đến, là khát khao mong cầu cả đời của gã.

Đến mức điều này tạo thành sự ám ảnh, khiến gã làm ra rất nhiều chuyện khinh cuồng, đồng thời cũng khiến những tu sĩ trẻ tuổi trong cùng thế hệ phải hoảng sợ tới mức chỉ cần nghe thấy tên gã thôi đã muốn tránh xa vạn dặm, không dám xuất hiện lúc có mặt gã, sợ bị hào quang từ gã tỏa ra trấn áp oai phong của mình.

Điển hình là trận Tam Thốn ở chân núi Phương Nguyên, gã từng một mình đánh tan ba trăm đạo tử xuất chúng nhất Cửu Thiên Cửu Địa. Điều để lại ấn tượng sâu đậm trong ký ức mọi người là gã chỉ đơn thuần dùng đôi bàn tay da thịt trần trụi, người khoác áo vải thô mỏng tầm thường, hắc mã dưới chân cũng là loại yêu mã đẳng cấp thấp nhất đã đủ đánh đến mức thiên hạ vô địch, ba trăm đạo tử dù liên thủ cũng không cách nào địch nổi. Người chết, kẻ tàn tật, mãi mãi khắc ghi bóng lưng đơn độc của gã. Sau trận chiến này, phong hào Bất Bại Tiểu Bá vương cũng chính thức vang dội khắp chín tầng trời chín tầng đất, chẳng ai không biết.

Vì tu vi tiến triển quá nhanh, vượt xa tu sĩ cùng thế hệ mà gã nếu muốn giao chiến một cách công bằng đều phải tự phong ấn tu vi ngang với đối phương, hoặc đa phần nếu gặp hạng thiên kiêu đạo tử quá yếu thì còn chấp đối phương cả một cảnh giới để tự tạo sức ép cho bản thân, thúc đẩy tiềm lực bản thân kích phát toàn bộ.

Dù đã làm ra những chuyện như vậy, nhưng đám thiên kiêu đạo tử thánh giới vô cùng hèn nhát, cứ gặp gã là chạy, đến cả ánh mắt khiêu khích như đội quân bộ lạc Viêm Hỏa bộ lạc vừa rồi cũng không dám tung ra, việc này khiến gã cực kỳ phiền muộn. Lâu dần trên người một loại thần thái tịch mịch cũng ngưng tụ lại, khiến người đối diện với gã luôn cảm thấy gã có vẻ gì đó rất cô độc.

- Di địa đúng là nơi tuyệt hảo để rèn luyện. Thảo nào quần hùng thượng cổ hay thái cổ đều chọn nơi đây để bộc lộ tài năng. Đám người thánh giới mặc dù chiếm hữu tài nguyên nhiều hơn, tu vi cũng cao hơn nhưng về độ sát phạt, ý chí kiên định lại không cách nào so sánh với tu sĩ phàm giới...

Nhìn chiến kỳ đại quân Viêm Hỏa do Trần Diễm dẫn đầu biến mất nơi đường chân trời, Lục Triết bỗng cảm thán.

Mới tới phàm giới không lâu, nhưng Lục Triết đã bắt đầu cảm nhận được áp lực và sức nóng cực đại của nơi đây không ngừng phả vào mặt mình. Khác hẳn với thánh giới thiếu đi sự cạnh tranh nhiệt huyết giữa những thanh niên trẻ tuổi.

Cửu Thiên Cửu Địa tuy rộng lớn nhưng gã khó lòng tìm được những kẻ dám đối đầu trực diện với mình. Nhân vật chiến lực tầm cỡ Bạch U Mộng có không ít nhưng chiến tâm của họ lại quá yếu kém, thua xa cả một phàm nhân như Bạch Tự Tại Thập Thất hoàng tử. Sở dĩ gã muốn đi tiên phong trong việc truy sát Cố Lý cũng một phần bởi vì trong cuộc chiến với Hắc Thủ do y sáng tạo ra, gã tìm thấy ý nghĩa thực sự của hai từ "tranh đấu", cảm thấy rất hào hứng khi được đối đầu với một bậc gian hùng như vậy.

Hiện tại chỉ vừa mới giáng lâm Di địa chưa bao lâu, mà hết Quan Thất khiến gã cảm thấy “rất có ý tứ”, nay lại đến một Trần Diễm tuy tu vi thấp kém nhưng thần thái thể hiện ra lại chẳng khác gì một quân chủ tương lai. Y cũng không hề sợ cái danh Bất Bại Tiểu Bá Vương đang trấn áp thế trẻ thánh giới của gã, ngang ngạnh dùng ánh mắt bất kham khiêu khích.

Đó là còn chưa kể đến những Kiếp Chủ, Độc Cô Minh, Vương Nhất, Thông Bích, Mộ Dung Uyên Bác cực kỳ xuất chúng, những chiến tích lưu truyền trong tu luyện giới của họ cũng không kém gì gã. Nhất là tên Độc Cô Minh kia từng không ít lần dùng sức một mình địch quần hùng. Sự kiện Tuyệt Vọng Ma Uyên dù đã xảy ra mười mấy năm nhưng vẫn được chúng tu sĩ khắp nơi nhớ kỹ, không ngừng cảm thán. Ngoài ra còn có Vương Nhất truyền nhân của Bá Luân đại thần, tân nhiệm tông chủ Tuyết Thương phái đại danh đỉnh đỉnh, trùng hợp thay công pháp và thần thông y dùng cũng giống hệt gã.

Những anh tài kiệt xuất này khiến gã cực kỳ chờ mong.

Con người Lục Triết là thế. Gặp mạnh càng mạnh, gặp thách thức càng thích chinh phục, thậm chí muốn biến bản thân trở thành thách thức của tất cả mọi người.

Về điểm này, gã rất giống với Độc Cô Minh nhưng lại quyết liệt hơn vài phần.

Suy cho cùng, những gì Độc Cô Minh làm, phấn đấu đến ngày hôm nay cũng đa phần vì những hồng nhan, bằng hữu bên cạnh, hắn không quá chú trọng vào truy cầu sức mạnh mà chỉ xem nó như một dạng phương tiện.

Còn Lục Triết thì khác.

Gã cũng như Côn Vũ quá mức ám ảnh về hai chữ “Vô Địch”, mặc dù hiện nay ở thánh giới chẳng ai mà không dùng danh xưng đó mỗi khi nhắc về gã, nhưng gã vẫn không cam tâm, luôn không cảm thấy đủ.

Trong suy nghĩ của gã, chưa từng chân chính dùng sức một mình địch toàn bộ thiên hạ, địch toàn bộ cường giả lục giới, hay xa hơn là địch toàn bộ chúng sinh trong vòm trời này thì sao đủ tư cách tự xưng “vô địch”.

Những nhân vật mà Lục Triết luôn luôn ngưỡng vọng, khát khao sánh bằng là Mãn Lâu Thiên Đế, hay gần nhất là Bá Luân đại thần, Hồng Trần Kiếp Chủ thượng cổ đều là những kẻ như vậy.

Bọn họ tung hoành khắp vũ trụ này trong thời đại của mình, chiến thắng tất cả mọi thứ ngoại trừ thiên đạo. Mà ngay cả thiên đạo cũng từng có lúc lép vế trước họ, đến mức chỉ cần có người thoáng nhắc đến tên tuổi hay chiến tích của họ thì liền chọc giận tồn tại mông lung này, bị giáng xuống kiếp phạt tiêu diệt.

- Ta thích đơn độc tác chiến nhưng muốn giúp đỡ Lục gia nhiều hơn thì vẫn cần phải tự tạo dựng một thế lực hoàn chỉnh. Dùng thế lực này xây dựng căn cơ vững chắc ở Di địa, đồng thời chứng mình cho mọi người thấy chỉ cần mình ta cũng dư sức đoạt lấy thiên hạ, chẳng cần cha ta, Bạch Hoàng hay Lục gia bảo bọc, cũng không cần một bàn đạp là thế lực cự đầu như Thiên Địch thánh hoàng triều. Nơi nào có ta, nơi đó chắc chắn sẽ một bước lên trời, trở thành nhất cấp thế lực!

Lục Triết suy nghĩ rất nhanh, bèn ngoái đầu nhìn ra sau nói:

- Tiểu Phúc, đùng đan dược mà cha ta giao cho ngươi đi cứu mạng hắn. Hắn không thể chết!

Thư đồng xưng vâng, sau đó tiến đến chỗ Việt Bân lấy ra một chiếc lọ nhỏ. Khoảnh khắc nắp lọ bật ra thì một mùi hương ngào ngạt cũng lan toả khắp bốn phía khiến hai huynh đệ của Việt Bân chấn kinh.

- Này, mùi hương này… chỉ cần hít vào cũng làm cho ta có cảm giác đắm say, khí huyết toàn thân nhộn nhạo như muốn sôi trào. Bên trong còn vang ra những âm thanh như sinh mệnh sống thật sự…

Doanh Khang run rẩy nhìn về phía chiếc lọ trong tay thư đồng.

- Tiếng đạo âm ngân nga bên tai, theo như mô tả trong sách cổ thì đây là dấu hiệu khi cửu phẩm đan dược xuất thế. Trừ phi là cửu phẩm đan sư, bằng không chẳng thể nào luyện ra đan dược như vậy

Tào Sâm sợ hãi khi nghe thấy âm thanh du dương cất lên khắp không trung.

Bình Luận (0)
Comment