Đế Cuồng

Chương 390 - Phương Án Hai

Mọi người còn chưa kịp định thần lại đã nghe tiếp những tiếng cấp báo dồn dập khác truyền đến.

- Báo, Hồng Trần Kiếp Chủ sau khi diệt Bổ Thiên đạo đã diệt luôn hai quận Vong, Tinh của Thiên Địch thánh hoàng triều ta! Bốn mươi vạn người thương vong, Thiêu Lữ tướng quân và Sóc Hàn thành chủ tử trận. Hiện Kiếp Chủ không hề ẩn nấp nữa mà ngang nhiên cùng Thao Thiết nhắm thẳng tới đế đô, trên đường đi như cũ dùng xương cốt và máu huyết xếp thành năm chữ máu “CÁC NGƯƠI GIẾT NÀNG ĐI!”

Thiêu Lữ tướng quân và Sóc Hàn thành chủ là cường giả Ứng Kiếp đại viên mãn, hai trụ cột quan trọng của Thiên Địch thánh hoàng triều. Một người mệnh danh Võ Thần Vong quận, một người mệnh danh Văn Thánh Tinh quận, cùng nhau trấn thủ cả một vùng biên thùy trăm vạn dặm. Vậy mà nay bọn họ đều ngã xuống, kẻ đủ sức hạ sát họ chắc chắn chỉ có Đào Ngột dưới chân Hồng Trần Kiếp Chủ mà thôi.

Binh lính khác tiếp tục run rẩy nói:

- Báo, bệ hạ nói rằng sẽ dùng tổ khí chống đỡ. Với sức mạnh hồn huyết của Thiên Địch Nhân Chủ thời cổ sẽ có thể chống đỡ được Thao Thiết tối đa một tháng. Trong thời gian này hy vọng thái tử có thể nhanh chóng nghĩ cách liên hợp quần hùng tiêu diệt hắn. Tình hình nguy cấp, tuyệt đối không thể tiếp tục trì hoãn!

Thiên kiếp khó vượt, mệnh kiếp khó thắng, mà nhân kiếp lại càng vô định.

Tổ khí của Thiên Địch thánh hoàng triều là một kiện bảo y có tên Nghịch Nhân bào. Tương truyền Thiên Địch Nhân Chủ năm xưa vì ngưỡng mộ Bá Luân đại thần mà cũng quyết định không dùng binh khí trong suốt cuộc đời tu hành của mình. Tuy nhiên, ông ta dĩ nhiên không thể nào sánh bằng Bá Luân, rốt cuộc vẫn phải tự chế ra một kiện bảo y có tác dụng đề thăng tu vi trong thời gian ngắn, đồng thời sở hữu sức phòng ngự cực kỳ khủng khiếp. Chính nhờ kiện bảo y này ông ta mới đủ sức đánh bại khí vận chi tử thời đại ấy, thay đổi vận mệnh bản thân.

Tu vi phụ hoàng Quan Thất, tức đương kim Thiên Địch đế không hề cao lắm, chỉ vọn vẹn Ứng Kiếp đại viên mãn. Nhưng nếu dùng quốc vận gia trì thân thể, kết hợp Nghịch Nhân bào, đồng thời hiến tế toàn bộ số hồn huyết Thiên Địch Nhân Chủ để lại nhằm dùng làm lá bài tẩy hộ mệnh trong lúc nguy khốn cho hậu nhân thì vẫn sẽ kiềm tỏa được Đào Ngột trong thời gian ngắn. Tuy nhiên chỉ là “kiềm tỏa”, đối diện với một nghịch linh hùng mạnh như Đào Ngột, nếu chỉ là sức mạnh hư ảo thì chẳng thể nào mảy may tồn thương nó được.

Trong tình huống Thần Tiêu Nhân Chủ không ra, những tồn tại đáng sợ nằm trong quan tài ở Đông Hải nhắm mắt làm ngơ thì Đào Ngột chính là vô địch. Không thứ gì, không một ai có thể trực diện đối kháng với nó.

Chính vì vậy trận pháp ở Tây Thiên này đã phải mất tới mười mấy năm mới chuẩn bị xong, quy tụ toàn bộ những pháp bảo đỉnh cấp truyền thừa cổ xưa của các tông môn khắp ngũ châu, mới hòng trấn áp được nghịch linh này.

Nếu bây giờ đột ngột dịch chuyển trận pháp, nó sẽ xuất hiện nhiều trục trặc dẫn đến những sự cố khó lòng dự đoán nổi.

- Báo, Hồng Trần Kiếp Chủ sau khi thôn phệ xong Sóc Hàn tướng quân từng nhắc đến tên thái tử, y nói rằng “Nhờ các ngươi truyền lời với Quan Thất, ta muốn xem là ta giết phụ thân ngươi nhanh, hay ngươi giết nàng nhanh! Vẫn câu nói cũ, mau giết nàng đi, rồi cả Di địa này hãy bồi táng theo!”

Quan Thất nghe xong bao nhiêu sự điềm tĩnh đều biến mất, vì quá giận dữ mà hét lớn một tiếng rút bội kiếm bên hông ra ném thẳng về phía Trần Mạn Dao đang bị trói trên cột.

Mũi kiếm xé gió lao tới, mọi người đều chú mục theo hướng bay của thanh kiếm đến mức xuất thần, trong đó bao gồm cả ánh mắt đầy vẻ toan tính của Cổ Lạc.

- Không được!

Vị trưởng lão vừa rồi lớn tiếng thúc dục Quan Thất giết Kiếp Chủ nay lại biểu tình hoảng sợ, vội vàng dùng nguyên lực chấn nát bội kiếm này, bảo vệ tính mạng cho Trần Mạn Dao.

- Ngươi không thể giết nàng ta! Nếu giết nàng ta sẽ khiến Kiếp Chủ không còn cố kỵ gì nữa, thẳng tay tàn sát tất cả…

Mấy vị trưởng lão khác cũng trầm mặc, khó khăn nói.

- Đúng vậy, bây giờ không nên chọc giận hắn. Chúng ta nên nghĩ phương pháp khác.

Quan Thất cảm thấy thật nực cười. Lũ người cổ lão này nhát gan còn hơn thỏ đế, chỉ mới bị hù dọa một chút mà nay đã sợ hãi đến thế này. Thảo nào Tổ Miếu nơi chân trời Đông Hải từng ra mật lệnh yêu cầu bọn họ rút lui vào trong hậu trường, để lại đất diễn cho đám hậu bối sau này. Nếu cứ để những kẻ như vậy nắm đại quyền trong tay, tương lai đừng nói là đối mặt thánh giới. Nếu một ngày ngũ đạo tự phong một lần nữa đổ bổ xuống, Di địa đến một phần sinh cơ cũng không có.

- Cổ Lạc, ngươi có giải pháp nào không? Cứ thế này chúng ta chôn chân ở đây đợi hắn, rốt cuộc chưa kịp giết hắn thì cả Di địa đã bị hắn lật tung lên rồi!

Thanh niên vu sư ánh mắt chợt lóe, nghe gọi tên mình liền thay đổi thần thái thành cung kính, nhanh chóng bước đến ôm quyền cúi đầu nói:

- Bẩm thái tử, dẫn dụ Hồng Trần Kiếp Chủ tới Tây Thiên là phương án thứ nhất, phương án này giả sử dụ được hắn tới thì sẽ trở nên rất hoàn mỹ, tổn thất chẳng có bao nhiêu. Bây giờ nếu thất bại chúng ta vẫn còn phương án thứ hai. Tỷ lệ thành công của phương án này là năm năm, đồng thời quần hùng sẽ tổn thất khá nghiêm trọng.

Cổ Lạc vừa nói vừa quan sát sắc mặt mọi người. Khi thấy bọn họ đang so sánh thiệt hơn thì bồi thêm vào:

- Còn nếu không muốn tổn thất quá nhiều, chúng ta buộc phải cầu viện thánh giới. Hành động này sẽ khiến cán cân quyền lực Di địa sẽ nghiêng về thánh giới, chúng ta cũng sẽ bị họ khống chế. Tin tưởng rằng các vị ở đây đều không muốn như vậy!

Mọi người trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc gật đầu:

- Ngươi nói phương án thứ hai ta nghe xem!

Khóe miệng Cổ Lạc cong lên tạo thành nụ cười sâu kín, chậm rãi thuyết giảng về phương án thứ hai cho quần hùng nghe.

Cũng chẳng biết y nói gì mà tất cả đều biểu tình cực kỳ hài lòng, dứt khoát phất tay:

- Cứ làm vậy đi! Đối phó với một kẻ điên thì chỉ có cách điên hơn hắn!

———————————————————

Trên bầu trời Thiên Địch thánh hoàng triều hiện lên từng vòng xoáy huyết khí nồng đậm, tất cả đều xoay quanh cơ thể một hung thú khổng lồ cao cả bảy tám ngàn trượng. Phải nhìn kỹ lắm mới thấy trên đầu nó lúc này đây có một nam tử hồng y, đeo mặt nạ đen đang ngồi xếp bằng. Từng làn huyết khí tinh khiết theo những lỗ chân lông đang nở rộng chui thẳng vào người gã, di chuyển khắp kỳ kinh bát mạch. Cùng lúc bầu trời xuất hiện tiếng sấm nổ đì đùng, mây đen kéo tới, hỏa mạch dưới đất lại phun trào như đang muốn hủy diệt thế gian.

- Ta là Hồng Trần Kiếp Chủ, đạo ta thăng hoa đến cực hạn sau đó hóa thành một kiếp của sinh linh! Chỉ là thiên kiếp tầm thường làm sao gây khó dễ được cho ta!

Kiếp Chủ nhờ vào việc không ngừng thôn phệ đại lượng tinh huyết đã chính thức đột phá Đạo Đài cảnh. Nơi thức hải trong ấn đường bắt đầu ngưng tụ ra một tòa đài các màu đỏ, từ nó tỏa ra hồng trần đạo vận cực kỳ nồng đậm. Nó phối hợp với biển nguyên lực ở khổ hải (hạ đan điền), anh nhi màu đỏ ở trung đan điền tạo thành "tam quan" (ba cửa ải), trấn giữ và nối liền hai mạch nhâm đốc, nhờ đó giúp tốc độ vận nguyên lực nhanh hơn gấp mấy lần. Mà nguyên lực sau vài vòng đi qua "tam quan" này liền được cường hóa rất nhiều, giúp chiến lực của gã bước sang tầm cao mới.

Giờ phút này, chỉ cần là dưới Đạo Đài cảnh, tất cả đều yếu ớt không chịu nổi một kích của gã. Đây cũng là nguyên nhân giúp gã cực kỳ tự tin trong cuộc đối đầu với quần hùng sắp tới.

Chẳng những Hồng Trần Kiếp Chủ lột xác hoàn toàn mà ngay cả Đào Ngột dưới chân gã cũng thể.

Nhờ thôn phệ gần trăm vạn sinh linh mà nó đã ổn định được cảnh giới. Chủ cảnh cũng chia làm những cấp nhỏ giống như Đế cảnh.

Nếu Đế cảnh chỉ có ba cấp nhỏ là Chân, Huyền, Thiên thì Chủ cảnh lại chia làm tứ cấp Duyên, Tạo, Viên, Diệt.

Vạn vật do duyên sinh, không có chữ "duyên" này, đạo giới không thể thành.

Tạo là dựa vào duyên để xây dựng nền móng sơ khai đạo giới.

Viên là lúc đạo giới viên mãn, đủ tiêu chuẩn của một tiểu thế giới bình thường.

Vật cực tất phản, lúc đạo giới đã viên mãn ắt phải hủy diệt. Sau khi đạo giới diệt thì tu sĩ mới có thể dùng tinh hoa của đạo giới này để thăng hoa thành kiếp, hoá thành một kiếp trong thiên địa.

Đào Ngột là đang nằm ở Chủ cảnh Duyên cấp sơ kỳ, đang trong quá trình cảm ngộ "duyên" để tạo ra đạo giới cho riêng mình.

Mà Thần Tiêu, sau năm mươi vạn năm dùng Đại Luân Hồi thuật tu luyện, tu vi đã nằm ở Viên cảnh đại viên mãn, chỉ thiếu ít cơ duyên để đột phá Diệt cấp.

Chính vì vậy trong trấn chiến giữa ba người Thần Tiêu, Đào Ngột và huyết long. Mặc dù thế nhân đều cho rằng là ba tồn tại này đánh lẫn nhau, nhưng thực chất một mình Thần Tiêu chấp cả Đào Ngột và huyết long. Nếu không phải huyết long sở hữu thân thể gần như bất tử bất diệt, còn Đào Ngột là một trong tứ đại hung yêu tộc, sở hữu thể chất quá mức vượt trội, nhờ đó miễn cưỡng giao thủ cầm chừng được mấy ngàn chiêu thì ông ta đã thu phục cả hai.

Sau khi trận chiến kết thúc, vết thương trên cơ thể Đào Ngột và sự hoảng loạn của huyết long là minh chứng lớn nhất cho sự cường đại của Thần Tiêu.

Nhưng dù mạnh đến thế, hiện tại Thần Tiêu vẫn không ra mặt để ngăn cản Đào Ngột và Hồng Trần Kiếp Chủ, điều này khiến những cường giả thế hệ trước của Di địa hết sức khó hiểu.

Bình Luận (0)
Comment