Đế Cuồng

Chương 64 - Nghịch Thiên Và Nghịch Mệnh

Thẩm Yến gật đầu:

- Tốt, tu sĩ chúng ta sáng nghe đạo, chiều tử vong cũng không có gì tiếc nuối, huynh đài, mời!

Độc Cô Minh hít sâu vào một hơi, cuối cùng hoàn toàn thả lỏng để linh lực trong cơ thể tự nhiên vận chuyển. Chúng sinh huyết trong khổ hải của hắn vốn đang bình yên chợt tỏa ra vô số gợn sóng sau đó sôi trào giống như bị một ngọn lửa vô hình thiêu đốt. Vách ngăn khổ hải vốn đã mỏng manh đến cực hạn, nay dưới sức công phá mãnh liệt đến từ chúng sinh huyết cuối cùng hoàn toàn vỡ nát.

Khổ hải tám vạn trượng, chân chính chí tôn thiên kiêu!

Cảm nhận sự mạnh mẽ của cơ thể đã nhảy vọt một bước lớn, Độc Cô Minh ngẩng đầu lên trời thét vang. Tiếng hét này vang vọng khắp Tuyệt Vọng Ma Uyên, giống như khiến trời đất cảm thấy phẫn nộ nên bắt đầu giáng xuống thiên kiếp muốn hàng phục hắn.

Thật ra chỉ cần có tư chất nghịch thiên, khoảnh khắc bước vào chí tôn thiên kiêu thì đều sẽ xuất hiện thiên kiếp. Thiên kiếp này sẽ theo chân tu sĩ chí tôn đến suốt cuộc đời, dai dẳng vô cùng, giống như quyết tâm đánh chết bằng được, không thành công tuyệt đối không ngừng lại.

Đứng ở xa, Phong Diệt nói:

- Lôi đệ, ngươi nghĩ hắn có thể dẫn động được loại thiên kiếp nào?

Thiên kiếp chia làm ba cấp độ thiên địa nhân. Nhân kiếp dễ vượt, chính là xuất hiện một chút tạp niệm tâm ma từ trong thân thể. Địa kiếp đến từ dưới đất, thường là hỏa mạch phun trào, độ nguy hiểm cũng không cao lắm. Chân chính hủy diệt tu sĩ, khiến chí tôn vẫn lạc nhiều nhất chỉ có thiên kiếp cấp thiên.

Lôi Diệt nhìn Độc Cô Minh thật kỹ, hồi lâu sau mới đáp:

- Khí tức của hắn rất mạnh, gần như sánh ngang với với chí tôn đại viên mãn. Khẳng định có thể dẫn động thiên kiếp cấp thiên. Phong hỏa lôi điện, tứ tượng đại kiếp, trong đó lôi kiếp và điện kiếp thường gặp nhất, phong kiếp rất ít khi xuất hiện, hỏa kiếp khủng khiếp nhất. Nếu là địa hỏa còn miễn cưỡng chống cự được, nhưng là thiên hỏa thì…

Phong Diệt quay sang Tiêu Ức Tình đang đứng cạnh Tiêu Mịch Nhi cách đó không xa:

- Tiêu huynh cảm thấy thế nào? Kẻ đó có tư cách sánh ngang với chúng ta chăng? Người khác chỉ biết Côn Vũ đánh bại ta, Quan Thất đánh bại Lôi đệ, Diệp Huyền Thanh đánh Tiêu huynh trọng thương mà không biết rằng cơ sở chúng ta vốn dĩ không hề kém bọn chúng. Nhưng chúng ta bại là bởi vì khí vận Nam Hoang đã xuống thấp đến cực hạn, Nam Hoang không có Đế giả trấn thủ, khí vận cũng hoàn toàn bị tứ đế ở bốn châu khác trấn áp.

Việc Đại Đế của Phong Lôi thánh địa vẫn lạc từ lâu đã được giới cao tầng của Nam Hoang phát hiện. Đây cũng là tin tức tuyệt mật, vì một khi truyền ra sẽ khiến tứ châu còn lại nảy sinh tà niệm. Vì vậy dù mười một thế lực tuy đối địch với nhau nhưng vẫn cố che giấu tin tức này, chỉ có chí tôn thiên kiêu trở lên mới có tư cách được biết.

Tiêu Ức Tình trầm mặc:

- Nam Hoang vô đế, nhưng trước khi vào đại môn của Chân Đại Đạo, mấy vị lão tổ Tiêu gia của ta có nhắc nhở ta phải cẩn thận, vì bọn họ cảm thấy thế lực này không đơn giản. Dưới chân Tử Hư sơn dường như có phong ấn một ma vật Đế cấp. Chính vì Giang Trần giáo chủ vào ngày trưởng lão các thế lực khác đến bèn cố tình nới lỏng phong ấn để mọi người cùng cảm nhận, nên mới có thể dễ dàng khiến các thế lực đến từ Đông Hải, Tây Thiên, Bắc Vục, Trung Thổ cũng bớt kiêu ngạo lại.

Phong Diệt thở dài:

- Giá như Đế giả đó là nhân tộc Nam Hoang thì tốt biết mấy, chúng ta nhất định sẽ đánh cho bọn Quan Thất, Côn Vũ, Diệp Huyền Thanh chạy như chó nhà có tang.

- Kẻ kia sâu không thể lường… Vừa rồi y thi triển một thức thần thông kia khiến tâm thức của ta rung động, giống như kích thích đạo tâm của ta thăng hoa theo hắn. Theo ta thấy, hắn có thể dẫn động tác Tam Sắc Lôi Kiếp giống như chí tôn thiên kiêu đại viên mãn, hoặc sẽ kèm thêm nhân kiếp và địa kiếp cùng xuất hiện…

Tiêu Ức Tình không trả lời câu cảm thán của Phong Diệt mà chuyển đề tài quay lại Độc Cô Minh.

Quả nhiên lời gã dự đoán rất đúng, trên bầu trời thật sự bắt đầu xuất hiện tam sắc lôi kiếp rền vang chấn động cả một vùng trời.

Mà phía trên cao, Côn Vũ cũng ngừng đuổi theo Doãn Chí Bình, chắp hai tay sau lưng, thân hình ẩn sau một đám mây đen lặng lẽ quan sát bên dưới. Khoảnh khắc thấy Độc Cô Minh trùng kích cảnh giới chí tôn, khóe miệng y chợt nở nụ cười nhạt:

- Trên người kẻ này có oán niệm của Kim Thiên Chí. Yêu tộc ta rất mẫn cảm với oán niệm của đồng loại. Kím Sí Điểu nhất tộc lại nổi tiếng với việc có thù tất báo, ngay cả tu sĩ Đạo Đài, Ứng Kiếp cũng dám xuất động để truy sát địch nhân. Tên kia dù có xuất chúng nhưng e rằng sau khi ra khỏi Tuyệt Vọng Ma Uyên cũng khó sống nổi quá ba tháng…

Doãn Chí Bình cũng đang ẩn nấp sau một đám mây đen khác, khoảnh khắc trông thấy Độc Cô Minh liền đưa tay dụi dụi mắt:

- Là cuồng nhân Khổ Hải bốn vạn trượng ở U Minh cấm địa sao? Ta có nhìn nhầm không vậy, hắn thế mà lại đột phá trở thành chí tôn thiên kiêu? Thậm chí nhìn qua thì khí tức hoàn toàn không thua kém bọn quái vật Khổ Hải đại viên mãn của các châu lục khác… Ai dà, hai vị cô nương kia nhìn hắn bằng ánh mắt rất lo âu…

Bộp một tiếng, Doãn Chí Bình tự tay tát mình một bạt tai như trời giáng. Gã lẩm bẩm:

- Kẻ kia dù mạnh nhưng chỉ xưng hùng được trong Khổ Hải cảnh, dù hắn có đuổi đánh ta thì cũng không đem lại bao nhiêu hưng phấn. Ta vẫn là nên nhắm đến lão bà của mấy tên chí tôn Tiên Thai. Nghe đâu Diệp Huyền Thanh có một đạo lữ rất đẹp, ngực nở mông cong, xứng đáng là cực phẩm thế gian…

Nói đến đây Doãn Chí Bình liếm môi, dâm ý ngập tràn trong đáy mắt.

Sấm chớp rền vang. Điện là chớp, mỗi lần đánh xuống đều khiến bầu trời sáng rực như muốn hủy diệt thế gian. Lôi là sấm, giống tiếng quát của thiên đạo đối với chúng sinh dám phản nghịch lại mình. Lôi kiếp thường ám chỉ chung lôi và điện, dẫu sao hai thứ này thường không tách rời nhau.

- Tới rồi! Hiện nay dựa vào chúng sinh huyết và Trường Sinh huyết, chỉ cần không lập tức bị đánh chết thì vượt qua không phải vấn đề…

Độc Cô Minh ngẩng đầu nhìn lôi kiếp, cảm thấy sức uy hiếp của nó không quá lớn.

Ở bên cạnh hắn, Thẩm Yến mỉm cười:

- Huynh đài, có đổi ý không? Ta chuẩn bị đột phá đây…

- Cứ tự nhiên…

Độc Cô Minh nhẹ giọng đáp. Hắn thật sự muốn xem thử cực hạn của thân thể này là đến đâu. Thông qua thiên kiếp hắn muốn kích phát tận cùng tiềm năng của chúng sinh huyết, nếu như may mắn lại luyện thành một Minh Thần Biến hay Minh Nhân Biến thì chẳng phải rất tuyệt vời sao?

- Tốt nhất đừng thành cô hồn dã quỷ dưới thiên kiếp. Minh Quỷ Biến và Minh Ma Biến cứ từ từ mà phát triển vậy…

Mọi người đều ngưng trọng chú tâm quan sát Thẩm Yến. Ngoại trừ Độc Cô Minh ra không ai biết gã sắp sửa đột phá tới cảnh giới Khổ Hải hoàn mỹ. Đơn giản vì cảnh giới này từ thái cổ đến nay chưa từng tồn tại, ngay cả cấm kỵ cường giả như Bá Luân đại thần cũng không thể thì còn ai dám tin nó có thật?

Chỉ thấy Thẩm Yến nở nụ cười như gió xuân, thần thái của gã cực kỳ ôn hòa, trên người hoàn toàn là linh lực tinh thuần không ẩn chứa bất kỳ sát khí hay oán niệm nào. Mặc dù vô số chí tôn thiên kiêu sau khi luận đạo với gã đều tuyệt khí mà chết nhưng gã chưa từng có ý định chém giết họ, tất cả đều do “tự nhiên”, vì “chân đạo” mà diễn ra.

- Tầm đạo suốt mười năm, rốt cuộc đã đi tới được bước này. Hôm nay Thẩm Yến ta, tại Tuyệt Vọng Ma Uyên trùng kích cảnh giới Khổ Hải hoàn mỹ…

Gã bước lên một bước, khí thế dâng lên cao tới tột cùng, một loại đạo vận mang ý cảnh truy cầu bắt đầu lan tỏa khắp bốn phía xung quanh khiến tròng mắt Tiêu Ức Tình, Phong Diệt, Lôi Diệt và Côn Vũ co rút lại.

- Đây là…?

Thiên đạo hữu khuyết, chúng sinh cũng không hoàn mỹ.

Nhưng khoảnh khắc Thẩm Yến bước ra một bước kia, đạo vận trên người gã giống như hoàn toàn bù đắp cho khuyết thiếu của cơ thể tiên thiên, khiến gã trở nên hoàn toàn hoàn mỹ.

Trời đất rung chuyển, Tứ Sắc Lôi Kiếp ầm ầm giáng xuống, Tứ Sắc Hỏa Kiếp dưới đất bùng lên, tâm ma của Thẩm Yến cũng xuất hiện lạnh lùng đứng nhìn gã. Tâm ma này hoàn toàn trái ngược với Thẩm Yến, nó một thân sát khí lượn lờ giống đã từng giết qua mấy ngàn sinh linh, đôi mắt đỏ ngầu như nhiễm đỏ máu huyết của kẻ vô tội.

- Nhân kiếp, địa kiếp, thiên kiếp đều hiện…

Tiêu Ức Tình thì thào. Mà Côn Vũ trên cao cũng chấn kinh, vẻ mặt không khỏi âm trầm.

Phong Diệt im lặng thật lâu, cuối cùng buộc miệng nói:

- Chúng ta vốn dĩ ngang nhau, đều là chí tôn đại viên mãn, bây giờ hắn lại bước thêm một bước trở thành chí tôn hoàn mỹ. Các cảnh giới về sau dù chúng ta cố gắng đến đâu cũng sẽ vĩnh viễn yếu hơn hắn một đường. Hắn chính là vô địch trong Khổ Hải, nếu đột phá Hỗn Nguyên cũng sẽ trở thành vô địch trong Hỗn Nguyên. Mười năm, mười năm so với cuộc đời tu đạo dài cả vạn năm của một Ứng Kiếp cường giả có đáng là bao. Vậy mà chúng ta không thể nhẫn nhịn, kiên trì như hắn…

Lôi Diệt lắc đầu:

- Cũng chưa chắc hắn có thể vượt qua cùng lúc ba loại nhân địa thiên kiếp hủy diệt này. Đó là Tứ Sắc, ngay cả tu sĩ Hỗn Nguyên còn phải tan thành tro bụi trong nó. Khổ Hải dù nghịch thiên đến mấy nhưng nào có thể dễ dàng nghịch mệnh.

Nghịch thiên và nghịch mệnh luôn luôn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Ngươi tự xưng nghịch thiên, chỉ cần làm trái đạo trời, khiêu chiến với trời, khinh thị trời đất là đủ.

Nhưng ngươi nghịch mệnh, thứ mà ngươi làm trái là chính bản thân ngươi. Thứ mà ngươi khiêu chiến là chính thọ nguyên sinh mạng của ngươi, Thứ mà ngươi khinh thị, cũng chính là kiếp số, vận mệnh của chính mình.

Nghịch thiên ai cũng làm được, dù thất bại cũng sẽ có vài phần khả năng sống sót. Nếu ngươi đủ hùng mạnh tất nhiên lôi kiếp, địa kiếp, nhân kiếp không diệt nổi ngươi.

Nhưng ngươi muốn nghịch mệnh, cải biến quỹ tích sinh tử, phá tan giới hạn tu luyện, thay đổi luân hồi nhân quả của chính bản thân thì chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín phần chờ đợi ngươi chính là cái chết.

Đây cũng chính là ranh giới Khổ Hải đại viên mãn. Đạt đến mười vạn sẽ trở nên hoàn mỹ, nhưng chỉ có một tia khả năng thành công. Tự cổ chí kim đến nay một tia khả năng này chưa từng có ai nắm bắt được, hôm nay lại bị Thẩm Yến nắm vào tay, đạp dưới chân, thành tựu Khổ Hải hoàn mỹ.

Bình Luận (0)
Comment