Dễ Dàng Đến Gần

Chương 33

Vốn chỉ là trừng phạt mang tính chất trò chơi.

Nhưng vấn đề lại trùng hợp như vậy, còn đúng dịp không nên ở đây đều ở đây cả thế này.

Hứa Nam Chinh ngồi ở đối diện, cô sợ anh nói gì, rất nhanh nói một câu: "Nói hay lắm nhỉ, chọn cách giấy."

Nói xong, nhoài người ra phía sau lấy quyển sách.

Lòng tự ái của cô, tuyệt không thể cho phép mình trước mặt mọi người, nói ra tên của Hứa Nam Chinh. Nếu vẫn còn đang trong thời gian yêu đương thì đáp án như vậy sẽ là màu hồng phấn vô biên, đổi lấy từng trận ồn ào và ánh mắt hâm mộ, nhưng lúc này đây, chỉ là lúng túng tẻ nhạt.

Cũng may, tiếng Trung luôn mơ hồ như vậy, dễ chơi chữ.

Tất cả mọi người kêu rên liên tục, cô nghiêm trang: "Chỉ nói cách giấy, cũng không nói là mấy tờ."

Cô đi tới trước mặt Hàn Ninh, cong chân lên rồi nửa ngồi xuống, để sách ngăn ở phía trước, dằn lòng tới gần, cũng đang một khắc cuối cùng sách trong tay đã bị anh lấy mất.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

Sau khi lấy quyển sách đi, mặt của Hàn Ninh đã cách rất gần, mặt mày, sống mũi, khi đến gần, bỗng nhiên cũng trở nên rất rõ ràng. . . . . .

Xung quanh toàn tiếng hoan hô, hâm mộ, vui mừng, làm không khí có chút mập mờ không rõ.

"Bọn họ muốn xem, thật ra không phải cái này." Trong mắt Hàn Ninh có chút ý cười.

Cô có chút luống cuống, lại chỉ có thể cứng rắn nở nụ cười: "Anh phá hư quy củ, cũng không phải là tôi không làm được."

"Hàn Ninh, anh biết chúng tôi muốn nhìn cái gì, còn không nhanh lên." Người ngồi gần đó, dốc hết sức lực cổ vũ. "Nhìn đôi mắt nhỏ của hai người cũng văng lửa khắp nơi rồi, để cho chúng tôi những người cô đơn này làm sao mà chịu nổi đây."

Đột nhiên Tiêu Dư rất sợ anh làm cái gì đó, cảm giác anh bỗng nhiên nắm tay mình, nhiệt độ trong lòng bàn tay, có chút đốt cháy người.

Đang lúc do dự có muốn hất tay của anh ra hay không thì chỉ nghe thấy giọng nói của anh, bỗng nhiên nói ra: "Anh yêu em, Tiếu Tiếu." Năm chữ, hợp thành tỏ tình đơn giản nhất.

Vốn là mọi người đang chơi đến lúc này, cũng từ kêu rên biến thành ghen tỵ, liên tục ồn ào nói muốn kiss.

Hàn Ninh chỉ cầm tay của cô, cúi đầu tuỳ tiện dùng môi hôn lên mu bàn tay của cô. Cảm xúc ấm áp mềm mại, cô nhất thời ngẩn người. Cho đến khi Hứa Nặc dùng chân đụng vào chân cô một cái, mới rốt cuộc rút tay về.

Dường như Hứa Nam Chinh tạm ngừng động tác, vẫn yên tĩnh hút thuốc như cũ, giống như tất cả mọi thứ đều không liên quan đến anh.

Hơn ba mươi mấy tiếng đồng hồ hội nghị, gần mười tiếng đi đường, anh nhắm mắt lại là có thể nhớ đến mặt của cô, thật không nghĩ đến sớm đã là người đứng xem. Từ sau khi vào cửa cô cười hay lời nói, cũng đều xa lạ như vậy.

Trước khi tới, anh luôn cho là hai người chỉ tách ra, vẫn còn chưa kết thúc.

Cô lấy ra nhiều nước tăng lực và Vodka, bắt đầu lại một vòng.

Hàn Ninh luôn có vận may tốt mà cũng thua ba vòng, mọi người giống nhau chỉ buộc anh trả lời cùng một vấn đề.

"Ở nơi nào biết Tiêu Dư?"

"Ở sân bay Song Lưu, Thành Đô."

"Câu nói đầu tiên có nhớ không?"

"Tôi có thể ngồi ở đây không?"

"Lần đầu tiên hôn môi ở đâu?"

Anh nhìn Tiêu Dư, khi cô có chút giật mình thì anh đã nói ra khỏi miệng: "Tây Tạng."

Hứa Nặc phản ứng, lập tức mở to hai mắt nhìn Tiêu Dư, Hứa Nam Chinh bỗng nhiên cứng lại. Rất nhanh tắt thuốc, một tay chống lên, đứng dậy: "Tôi có chút mệt mỏi, ngủ trước đây, mọi người cứ tiếp tục."

"Woa, thì ra là diễm ngộ ở Cao Nguyên, lần thứ hai thì sao?" Một đám người càng hỏi càng high, chỉ nói good night, bảy tám đôi mắt cũng nhìn chằm chằm Hàn Ninh, quá bát quái rồi, bát quái làm cho người ta máu gà không thôi.

Hàn Ninh cũng yên tĩnh lại, tựa vào ghế sofa bên cạnh, nhìn người hỏi: "Đây là vấn đề thứ tư, chờ anh thắng tôi rồi hỏi."

Chỉ tiếc, anh không có thua nữa, tất cả mọi người oán trách sao lúc trước không hỏi cái này, nhưng cũng không thể làm gì khác hơn.

Đùa vui ồn ào đến sau nửa đêm, đã một mảnh ngổn ngang nằm thẳng cẳng. Tiêu Dư cũng nhặt ly rượu lên, để vào bên cạnh trên cái bàn thấp, đi tới giữa mấy người đó, đến phòng bếp đi tìm nước uống.

Hứa Nam Chinh đã sớm biến mất khỏi phòng khách.

Anh quen thuộc từng góc ngách trong phòng này, giống như là nhà của mình vậy, thật sự đi ngủ? Hay tìm một phòng hút thuốc lá? Cô cầm cái ly suy nghĩ có chút mất hồn, nghe sau lưng có chút động tĩnh, khi để ly xuống muốn mở đèn thì lại bị một cánh tay đoạt trước.

Trong bóng tối, cô bỗng nhiên bị người đó ôm lấy eo, trực tiếp đặt ở trên tường.

Trái tim chợt nhảy dựng lên, lực độ và động tác này, quá quen thuộc.

"Cái gì anh cũng không làm, chỉ muốn ôm em một cái."

Giọng nói của anh rất thấp, một số gần như thì thầm.

Nói xong, Hứa Nam Chinh để cằm ở trên vai cô, thật sự cũng chỉ ôm, không có bất kỳ động tác gì.

Cô nghe tiếng động đi lại bên ngoài, đang cố gắng chống lại cảm xúc quen thuộc này

Tháng chia tay đầu tiên, là khổ sở nhất, anh không gọi điện thoại cũng không có tin tức gì, giống như là cả đời sẽ không tha thứ cho mình. Chiếc điện thoại di động từng là vật bất ly thân của cô, chờ một cú điện thoại bất chợt của anh, thoải mái nói tương tự như ‘hành tung bà xã anh không rõ, có thể đưa ra một gợi ý hay không?’, hòa thuận như lúc ban đầu.

Nhưng ngoại trừ cú điện thoại lúc động đất kia, anh không gọi cho cô thêm lần nào nữa.

Khi rốt cuộc cắt đứt hết tất cả tin tức, không nghĩ tới khả năng sẽ hòa thuận với anh nữa, anh lại bỗng nhiên xuất hiện.

Ngay chỗ quen thuộc như vậy, trong căn phòng này, ôm lấy mình, giọng nói mệt mỏi.

Cổ tay bị anh nắm chặt, máu không thông, có hơi tê.

Cô chờ thật lâu, cũng không cảm giác được anh buông tay mình ra, không thể làm gì khác hơn là hơi động, anh giống như bị đánh thức, nói chuyện hơi có chút giọng mũi: "Hơi mệt chút, có thể ở trên giường em ngủ một lát không?"

Cô không nói gì, ý bảo anh thả tay mình ra trước, dẫn anh đi phòng của mình.

Trên giường vẫn giữ nguyên lúc buổi sáng, loạn vô cùng, cô vừa định dọn dẹp, Hứa Nam Chinh cũng đã nằm lên, cứ như vậy mà ngủ mất. Cổ áo sơ mi đã mở ra, khi nhắm mắt ngủ vẫn còn chau mày lại, xem ra thật sự là mệt chết.

Cô đắp chăn giúp anh, đứng một lát mới đi ra khỏi phòng, đến phòng khách cùng chen lấn trên ghế sofa với người khác, ngủ say sưa.

Ngày hôm sau bị Hứa Nặc đánh tỉnh lại, cô mơ hồ mở mắt ra, nhìn người trước mắt.

"Anh tớ đi rồi." Hứa Nặc lấy tay vuốt tóc giùm cô. "Anh ấy bảo tớ nói với cậu một tiếng."

Tiêu Dư "ừ" một tiếng, bối rối làm cho mi tâm căng lên.

"Tớ nhớ rõ ràng cậu đi Tây Tạng trước, sau đó ở cùng với anh tớ phải không?" Cái nghi vấn này, cô ấy nhịn cả một buổi tối. "Vốn là lòng tớ đầy căm phẫn, cho rằng Hàn Ninh là kẻ thứ ba, nghe anh ta nói như vậy hoàn toàn hồ đồ rồi, rốt cuộc là ai cướp bạn gái của ai?"

Cô muốn giải thích rõ ràng, lại phát hiện Hàn Ninh thật giống như một cái bóng, trước sau vẫn tồn tại giữa mình và Hứa Nam Chinh, dù có nhiều chuyện ngoài ý muốn hơn nữa, giải thích đi chăng nữa, không nên xảy ra, cũng đã xảy ra.

"Dù sao hiện tại, tớ cũng không có quan hệ gì với bọn họ."

Vốn là Hàn Ninh vì tránh Hứa Nam Chinh, mới quyết định đi mua vé máy bay, lại không nghĩ rằng cuối cùng lại rời khỏi muộn hơn anh ta. Tiêu Dư lái xe đưa anh đi sân bay, dọc theo đường đi đầu óc đều chậm chạp, cuối cùng nhớ tới Hứa Nam Chinh, anh ấy đi sân bay bằng cách nào?

Hàn Ninh bỗng nhiên nói: "Tối hôm qua có mấy lời --"

"Không sao." Cô cắt đứt rất nhanh, nhìn bên ngoài: "Ra ngoài trễ, phải lái nhanh một chút mới có thể đuổi kịp."

Hàn Ninh nhìn cô một cái, biết cô không muốn bàn lại đề tài này, cũng không nói thêm nữa.

Lễ Giáng Sinh náo nhiệt, giống như là một cuộc tụ tập của bạn cũ.

Khi nhìn căn phòng trống rỗng, Tiếu Tiếu cũng có chút không thích ứng được, hận không thể cả 24h cũng dính vào bên cạnh cô. Cô một mình cho mớm thuốc cho nó cũng phiền toái rất nhiều, Hàn Ninh giống như nhà tiên tri, cuối cùng khi cô quên gọi điện thoại chỉ nhắc nhở một đôi lời rồi lập tức cắt đứt.

Cho đến bốn tháng sau, anh mới giống như là bỗng nhiên nhớ tới: "Thật giống như tôi nên đi xem em thế nào."

Tiêu Dư ôm Tiếu Tiếu vào trong ngực, khoanh chân ngồi ở trên giường bấm gửi mail: "Không cần, vừa đúng lúc tháng tư muốn về nước."

Thật ra thì từ đầu năm có một dự án xuyên quốc gia, cô vẫn muốn đẩy xuống, nhưng bất đắc dĩ đẩy tới đẩy lui vẫn rơi vào trên người mình. Cuối cùng cân nhắc thật lâu, cô tiếp nhận dự án này, từ năm trước ra nước ngoài, đã suốt cả một năm chưa trở về nhà.

Anh bỗng nhiên im lặng, sau một lát mới cố làm thoải mái: "Được rồi, ngày đặc biệt của tôi, kết thúc rồi."

Cô thở dài, ý vị sâu xa nói: "Đầu tiên, tôi được hưởng tư cách đứng một mình, không phụ thuộc bất kỳ kẻ nào, tiếp theo, tôi trở về công tác, không nên suy nghĩ nhiều."

Nói xong lời này, cô mới phát giác được mình nói có chút. . . . . .

Hàn Ninh giống như cũng để ý thấy, bên cạnh vừa đúng có người nói gì đó, anh chỉ qua loa nói một câu chờ, rất nhanh đổi một chỗ im lặng: "Về ngày nào trong tháng tư?"

Thật ra thì cô sớm quyết định ngày rồi, nhưng vẫn rất nhanh nói: "Còn chưa quyết định, dự án này ở Trung Quốc có bốn tổ, không phải đều ở Bắc Kinh, tôi còn không biết sẽ đi đến chỗ nào đầu tiên."

Hàn Ninh còn muốn nói điều gì đó, cô nhanh chóng tìm một cái cớ, cúp điện thoại.

Ngày đến Bắc Kinh, đúng là buổi chiều nắng chiếu rực rỡ.

Bắc Kinh cuối tháng tư, tràn ngập cảm giác ngày lễ mồng một tháng năm (ngày quốc tế lao độngở Trung Quốc), bởi vì biết cô muốn trở về, sáng sớm ông nội đã đặt chỗ ăn cơm, khi cô đến tiệm cơm Bắc Kinh, Vương Tây Dao đang nhiệt tình đón khách.

Cô xuống xe, giao hành lý cho phục vụ, đi tới, nhìn cô ấy nói: "Đã lâu không gặp."

"Đúng vậy, em ở nước Pháp thế nào?" Vương Tây Dao hé miệng cười cười. "Từ nhỏ em đã ở đó, cũng sẽ quen thuộc chứ?" Cô "ừ" một tiếng, chỉ cảm thấy cảnh tượng này rất huyền diệu.

Một năm rưỡi trước, cô ấy trở về từ nước ngoài, không ngờ nửa năm sau lại đổi lại mình đi nước Pháp.

Mà hai người rời đi, hoặc là trở về, lại cũng vì một người.

"Lần này trở về muốn ở lại bao lâu?"

"Khoảng chừng nửa năm."

"Sao không ở lại lâu hơn một chút." Vương Tây Dao kéo cánh tay của cô: "Khát không? Có muốn uống chút trà trước không?"

"Chị cũng uống trà?" Cô lại thật sự ngoài ý muốn.

"Ông nội Hứa Nam Chinh thích, chị cũng theo uống một chút, dần dần cũng quen rồi."

Cô "à" một tiếng, cảm thấy lời này giống như là đã sớm chờ ở nơi này, mặc kệ cô có tiếp lời hay không, Vương Tây Dao cũng sẽ nói ra.

Cho nên, cô tiếp tục chờ Vương Tây Dao nói lời kế tiếp.

Quả thật, đi lên tầng, cô ấy lại mở miệng: "Hai người thật giống như là chia tay rất vội vàng, chị vừa mới biết hai người ở chung một chỗ, em đã đi nước Pháp rồi."
Bình Luận (0)
Comment