Dễ Dàng Đến Gần

Chương 35

Có người vừa đi ngang qua, rồi lại chợt dừng lại.

"Ôi, trưởng phòng Hàn, thật trùng hợp." Người nọ nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Dư. "Thật đúng là khéo quá, tiếp tục tiếp tục đi."

Tiêu Dư cảm thấy người này có chút quen mắt, suy nghĩ một chút, mới phản ứng lại: "Quen biết?"

Mới vừa rồi Kiều Kiều có giới thiệu anh ta, còn giống như nói hai câu quan trọng, cái gì mà đứng đầu ngọn gió gì gì đấy.

Hàn Ninh chỉ cười một lát, nhìn ánh mắt cô đoán được cái gì đó, rốt cuộc khẽ thở dài: "Tôi thừa nhận, lần này vô tình gặp được thật sự có một ít vì người này, nhưng đi một vòng, vẫn rất có duyên không phải sao?"

"Tiếp tục." Tiêu Dư bảo anh nói tiếp.

"Microblogging." Anh bĩu môi, nhìn bóng lưng người kia. "Vừa vặn em tương đối bắt mắt, anh ta làm theo em, nên tôi thấy được em."

Duyên phận này thật đúng là đủ quanh co.

Ánh mắt của anh chuyên chú nhìn mình như vậy: "Đáp án của em là gì?"

"Anh tới đây bao lâu?" Bỗng nhiên cô phát hiện mình bị làm dao động, thời gian hai năm, một lần lại một lần vô tình gặp được, cho dù lần này anh cố ý làm, đều giống như ông trời an bài.

Cô chưa bao giờ ghét anh, thậm chí bắt đầu từ lễ Giáng Sinh đã bất tri bất giác không hề bài xích nữa.

Giống như ám chỉ của Tiểu Hàng, tách ra lâu như vậy, mặc kệ có chuyện gì cũng nên cho qua.

"Hơn hai mươi phút."

Cô "à" một tiếng, cười nhìn anh: "Ông trời giúp anh rồi, hôm nay giao thông của Bắc Kinh rất thuận lợi."

Anh cũng cười: "Đúng vậy."

Nét mặt của cô giống như rất bình tĩnh, dời đi sự chú ý của anh.

Nhưng ngay khi anh nghĩ phải tìm một đề tài làm cô quên vấn đề này thì người trước mắt chợt kêu anh một tiếng, anh gật đầu, ý bảo cô nói tiếp. Tiêu Dư do dự, rốt cuộc hạ quyết tâm: "Em muốn thử một lần, có thể rất chậm rãi, hơn nữa anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có lẽ thời gian sẽ có chút dài."

Cô nói xong thì im lặng.

Hàn Ninh cũng im lặng thật lâu, chợt cúi đầu, cô mở to hai mắt nhìn anh, rất sợ anh làm cái gì đó. Hàn Ninh lại chỉ dùng một loại điệu bộ thân thiết, nhẹ giọng hỏi cô: "Như vậy, em muốn uống cái gì trước nào?"

Cô thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Nếu không, đi ra ngoài trước cái đã rồi nói tiếp?"

Từ từ sẽ đến, rồi bắt đầu lại lần nữa.

Có một số đạo lý để hiểu, mà những người dạy đạo lý cho bạn đã sớm cách xa nhau..

Cô gọi điện thoại cho Kiều Kiều, nói mình có chuyện đi trước một bước, còn chưa nói được hai câu đã bị Hàn Ninh kéo cổ tay đi vào thang máy, ở trong thang máy chào hỏi với quản lý quan hệ xã hội, đại ý là sao Hàn tiên sinh đi sớm như vậy? Tiêu Dư vừa mới cúp điện thoại di động, thì cố ý nhìn anh một cái.

"Đang nghĩ lung tung gì đó?" Anh nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi cô.

"Quá khứ hỗn loạn của anh." Cô cũng hạ thấp giọng. "Chẳng lẽ một lát nữa thang máy mở ra, đứa bé giữ cửa cũng hỏi một câu ‘Hàn tiên sinh đi thật sớm’ nhỉ?"

Anh khẽ "à" một tiếng, nheo mắt lại nói: "Nói không chừng, thật sự có khả năng."

Còn thật sự nghiêm túc nhớ lại.

Khi cửa thang máy nhẹ mở ra thì cô gái cùng đi xuống tầng dưới với bọn họ vừa đỡ thang máy, vừa nói: "Đã cho lái xe tới rồi." Mới vừa nói xong, lập tức mở xe ra đi vào, cô ấy vội rút chìa khóa xe ra, mở cửa xe giúp Hàn Ninh. "Xin lỗi Hàn tiên sinh, đổi nhóm người mới, tay chân có chút chậm."

Hàn Ninh cười cười.

Hai người lên xe, cô mới bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: "Em cũng lái xe tới. . . . . ."

"Không sao." Anh cầm điện thoại gọi một cuộc điện thoại, để người ta đưa xe về, báo ra địa chỉ nhà anh.

Đợi đến khi cúp điện thoại, cô mới nhìn anh một cái.

"Anh không có ý gì khác." Hàn Ninh lập tức hiểu ý của cô. "Em sống ở đâu? Ngày mai anh cho người lái xe đưa qua."

"Ở Westin Hotels & Resorts, công ty sắp xếp."

"Còn căn nhà?" Anh hỏi rất tự nhiên.

"Qua mấy ngày nữa, chuẩn bị bán đi." Cô tiện tay bật nguồn gió của máy điều hòa không khí ra, để gió mát thổi vào người, nhưng vẫn cảm thấy nóng. "Lần này trở về chỉ có nửa năm, không bán đi còn phải mời người dọn dẹp, sẽ rất phiền toái."

Hơn nữa trước vẫn là Hứa Nam Chinh đi trông nom chuyện này, mặc dù không ai nói cái gì, nhưng như vậy cũng nên cắt đứt liên lạc.

Cô ngẩn người, Hàn Ninh một tay cầm tay lái, một cái tay khác nắm chặt tay của cô.

Cảm xúc rất ấm, làm cô lập tức tỉnh táo lại.

"Tiếu Tiếu, qua tối hôm nay, có phải muốn sắp xếp một lần nữa hay không?" Lời nói của Hàn Ninh rất nhẹ nhàng, vẫn còn không che giấu được một chút không biết làm thế nào. "Hiện tại, anh không nghĩ nửa năm sau sẽ cùng với bạn gái chia ra sống ở hai nơi."

Nhịp tim cô đập thật nhanh, ừ một tiếng, cười giỡn nói: "Nhìn biểu hiện của anh."

Hai người bắt đầu thật bất ngờ, cũng vì vậy thời gian kỳ cục cũng rất lâu.

Mặc kệ mỗi ngày Hàn Ninh đều về rất trễ, cũng sẽ hẹn cô ăn cơm tối hoặc ăn khuya, tuyệt sẽ không có một ngày không thấy mặt. Có một lần mọi người trong tổ đi họp trở về, đến dưới lầu công ty đã hơn tám giờ tối, mấy nam nữ thấy Hàn Ninh đứng hút thuốc dưới lầu tòa nhà, rất nhiều là nhìn bằng hai mắt, nhỏ giọng trao đổi phẩm chất trai đẹp.

Chính là khi châu đầu ghé tai thì Hàn Ninh đã dập tắt thuốc, đi tới.

Người bên cạnh nhỏ giọng ồn ào lên, làm cô xuất hiện xấu hổ hiếm thấy, cho đến sau khi hàm hồ để cho bọn họ đi lên trước, mới hỏi anh: "Sao bỗng nhiên lại tới vậy?"

Hàn Ninh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Không phải bỗng nhiên, điện thoại di động của em tắt máy ba tiếng, anh không tìm được em, không thể làm gì khác hơn là ôm cây đợi thỏ."

Cô lấy điện thoại di động ra, quả thật là tắt máy.

"Đi thôi? Đã trễ một tiếng rồi." Anh cầm máy vi tính giúp cô.

"Đi chỗ nào?" Cô cố gắng nhớ lại, hôm nay không hẹn người mà.

"Ăn cơm với bạn em" Anh bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, không hiểu sao im lặng nhìn cô, qua một lúc lâu mới nói: "Hơn mười ngày trước Kiều Kiều hẹn bạn trường đua ngựa của anh ăn cơm, cũng hẹn anh, em không biết?"

Cô lắc đầu: "Cậu ấy không nói với em."

Nói cho hết lời, cô mới hiểu được vấn đề ở chỗ nào, nhưng anh lại không tiếp tục hỏi nữa.

Khi hai người đến, Kiều Kiều đang giơ cái ly, mặt mày hớn hở nói chuyện phiếm với Đỗ Khang, thấy Tiêu Dư thì sợ hết hồn, lập tức quên mình đang nói gì, cho đến khi hai người ngồi xuống, cô ấy mới thừa dịp hai người đối diện không chú ý, nhỏ giọng hỏi cô: "Tớ đặc biệt tránh cậu ra, sao cậu vẫn đến đây.""Bây giờ anh này là bạn trai tớ, cậu cảm thấy tớ sẽ không đến sao?" Tiêu Dư lời ít mà ý nhiều, cầm ly trà lên nhấp một hớp.

. . . . . .

Kiều Kiều thành công bị cứng họng, cho đến khi cơm nước xong vẫn còn mãnh liệt nhìn Hàn Ninh.

Hàn Ninh lấy một con dao từ trong túi áo ra, gọt vỏ táo cho Tiêu Dư, cho đến khi cẩn thận xăm mỗi một cây tăm vào mỗi miếng nhỏ, mới nghiêm trang nói: "Vị tiểu thư này, cô đã nhìn tôi cả đêm rồi, làm một người đã có chủ, tôi nói rõ nếu như bạn gái tôi ghen mà nói, sẽ rất đáng sợ."

Tiêu Dư cầm một quả táo lên, hung hăng nhìn Kiều Kiều một cái: "Có lời cứ nói."

Kiều Kiều cũng chà xát quả táo rồi ăn: "Không có gì không có gì, tớ chỉ cảm thấy người đàn ông của cậu thật tốt."

Cô cười cười, ngược lại Đỗ Khang lại phụ họa một câu: "Người biết Hàn Ninh đều biết, cậu ta là tiêu chuẩn của Bò Cạp, tình yêu đời này chính là em rồi, trong đám đàn ông rất hiếm thấy."

Kiều Kiều rất kinh ngạc, nhìn Đỗ Khang: "Không ngờ ông chú hơn bốn mươi tuổi, cũng sẽ nghiên cứu về chòm sao." Đỗ Khang rót thêm rượu trắng cho mấy người, ực một cái cạn, cười nói: "Nghe được nhiều rồi, cảm thấy rất trêu chọc, cũng có chút đạo lý."

Hai người cứ như vậy anh một lời tôi một câu, càng nói càng hợp ý

Tiêu Dư chỉ cắn quả táo từng miếng từng miếng một, muốn giải thích với anh vì sao mình không nói cho Kiều Kiều nghe.

Nhưng vì cái gì đây? Không có thời gian? Quên mất?

Nghe đều giống như lấy cớ.

"Ra ngoài đi dạo không?" Hàn Ninh bỗng nhiên cúi người, nhẹ giọng hỏi cô.

Cô gật đầu, đi theo anh rời khỏi phòng, xuống trường đua ngựa.

Mấy ngày nay chính là lúc Bắc Kinh nóng nhất, cô đi vài bước đã chảy mồ hôi, nhìn anh bỗng nhiên dừng lại, nhìn mình.

"Sao vậy?" Cô hỏi anh.

"Ở chỗ này hai năm, em nhìn bạn của em cưỡi ngựa, anh vẫn nhìn em." Anh cười: "Có nhớ không?"

"Nhớ." Rốt cuộc cô hạ quyết tâm. "Thật ra thì không phải em không muốn công khai, cậu ấy ở xa em, bình thường cũng không liên lạc, nên mới không nhắc tới."

"Không sao cả." Tay anh để lên rào chắn gỗ, nhìn cô. "Muốn cưỡi ngựa không? Anh bảo người ta dắt qua cho em nhé."

Trễ như vậy, thời tiết lại nóng như thế, cô muốn nói "thôi không cần".

Nhưng lại nghĩ đến hôm nay đuối lý, vẫn gật đầu nói "được".

"Em ở đây chờ, anh đi chọn ngựa cho em."

Anh nói xong cũng đã đi xa, chỉ để mình cô ở lại, đứng ở bên ngoài rào chắn, nhìn phía xa có hai - ba người đang đùa giỡn.

Chỗ này là Đỗ Khang dùng để giải trí cá nhân, người tới đều không phải người ngoài, mới vừa rồi mấy người kia còn chào hỏi cô, lúc này cưỡi ngựa đi lại vòng quanh, còn dừng lại hỏi một câu: "Hàn Ninh đâu? Sao lại nhét bạn gái ở chỗ này?"

Cô cười cười: "Đi chọn ngựa."

Mấy người kia cười hai tiếng, đại ý là lặp lại các lời nói coi cẩn thận một chút, lại cởi ngựa đi mất.

Cô chờ một lúc lâu, Hàn Ninh còn chưa đi ra, định dựa ở trên rào chắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hôm nay họp cả một ngày, mệt mỏi đến nhức đầu, nếu không phải vì bữa tiệc không giải thích được này của Kiều Kiều, cô cũng đã ngủ trên giường trong khách sạn rồi. Nhưng mà cũng vì bữa tiệc không giải thích được này, cũng bóc trần điểm không hòa thuận giữa hai người, anh luôn cố ý mang mình đi gặp bạn bè, chưa bao giờ kiêng dè, cô lại chỉ duy trì hai người đơn độc chung đụng.

Trong lúc mình và Hứa Nam Chinh qua lại, thật sự có quá nhiều lần cùng xuất hiện.

Nhưng như vậy, thì quá không công bằng với Hàn Ninh.

Suy nghĩ vụn vặt như vậy luôn ở trong đầu.

Cho đến khi cảm giác có người đến gần, cô mới đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy anh dựa vào ở bên cạnh mình, hai người cách một rào chắn, mặt cũng đối diện nhau. Khoảng cách rất gần, có thể nghe được hô hấp phập phồng rất nhỏ của nhau.

Cô nhẹ giọng hỏi: "Sao chậm như vậy?"

Trên người anh có mùi thuốc lá mới, chắc là đi hút thuốc lá rồi.

Hàn Ninh không trả lời, thấy cô có chút ngượng ngùng, mới rất chậm mà cười nói: "Anh muốn làm một chuyện."

Giọng nói rất nhẹ.

Cô nghe được ý của anh.

Ở chung một chỗ lâu như vậy, anh thật sự làm được, cho đủ thời gian. Chưa từng làm bất kỳ hành động thân mật nào, hai người không giống người trưởng thành yêu, trước sau vẫn duy trì khẩn trương bước mỗi một bước đến gần.

Cô cảm thấy lòng bàn tay của mình, cũng bắt đầu nóng đến chảy mồ hôi, đến cuối cùng chỉ cười "ừ" một tiếng, lại nhắm hai mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment