Dễ Dàng Đến Gần

Chương 38

Hứa Nam Chinh bệnh, cô vẫn không hỏi bất kỳ ai.

Đoán chừng trừ mình ra, ngay ba mẹ cũng rất rõ ràng, nhưng lại không ai nhắc tới.

Lần trước ăn cơm trưa với mẹ, đúng lúc Hàn Ninh gọi điện thoại tới, nói hai ba câu đã cắt đứt, mẹ nghe thấy không khỏi kỳ quái. Cô không tỉ mỉ giới thiệu đôi câu, không đến mấy ngày sau, mẹ cũng trực tiếp nói muốn thấy anh.

Tới Trung thu, ngày lễ sung túc, không có lý do cự tuyệt.

Cô có chút nghĩ không ra chủ ý gì, cúp điện thoại, Hàn Ninh giống như đoán được cái gì đó, nhíu mày nhìn cô. Cô giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhìn cái nồi đang sôi ùng ục: "Anh chưng cả một buổi sáng, còn chưa được sao?"

"Hẳn là được rồi." Anh lại khó có được lúc không xác định. "Chính anh tìm trên mạng có rất nhiều cách, thời gian không giống nhau, cuối cùng suy nghĩ một chút, dù sao cũng thuốc bổ, nấu nhiều thêm một lát cũng không có chỗ xấu."

Cô dở khóc dở cười: "Đại thiếu gia, cái này cũng phải xem là thuốc bổ gì đã chứ."

"Tổ yến."

"Tổ yến?!"

Hàn Ninh vô tội nhìn cô: "Thật sự, chưng cho em ăn."

". . . . . ."

Cô đeo bao tay vào, lấy chén ở bên trong nồi ra, quả thật không ngoài dự đoán, tất cả đều hóa thành nước. Cô nhìn thẳng lắc đầu, nhưng lại không tiện đả kích anh: "Anh rất giống Giai Hòa, cậu ấy thường xuyên hầm cách thủy tổ yến đến thành nước, để cho em nấu cháo ăn."

Đương nhiên câu nói sau cùng không thể nói cho anh biết, hầm cách thủy thành nước, dinh dưỡng cũng chỉ là nước tiêu chuẩn mà thôi.

Điện thoại Hàn Ninh rung lên, anh quét mắt nhìn, lại nhìn trở về cái nồi, rất phiền muộn: "Buổi trưa ăn cháo hả?"

Cô lấy cùi chỏ đụng anh một cái: "Sao không nhận điện thoại?"

"Bình thường trong ngày lễ, anh không nhận điện thoại." Hàn Ninh thành thực nói ra. "Một năm cứ đến mấy ngày lễ như vậy, cuối cùng đều thành ngày tốt để tặng quà, tắt máy lại không được, sợ trong nhà gọi tới."

Cô "à" một tiếng, chợt nói: "Buổi trưa tùy tiện ăn một chút, buổi tối mẹ em mời anh ăn cơm."

Nói xong, vẫn rất chột dạ.

Đáng tiếc người sau lưng rất không nể tình, không phát ra bất kỳ âm thanh gì. Cô đổ chén nước này vào trong nồi, khi quay đầu lại nhìn anh thì mới phát hiện anh đang nhìn mình, nửa thật nửa giả cười: "Anh khẩn trương, làm sao bây giờ?"

Tiêu Dư ngẩng mặt, hạ thấp giọng nói: "Thành thật mà nói, em cũng khẩn trương vậy, làm thế nào đây?"

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, cũng cười lên, vừa đúng lúc dì giúp việc tới, nhìn hai người cũng cười. Hàn Ninh lại ho nhẹ một tiếng, nghiêng người đi ra khỏi phòng bếp.

"Tiêu tiểu thư, cái này hay đó." Dì thẳng thắn thiên vị. "Tôi là một người rất đáng tin."

Nụ cười vừa nãy của Tiêu Dư có chút cứng ngắc, chỉ thân mật cười cười, không lên tiếng.

Cô cho là anh nói khẩn trương, chỉ thuận miệng nói một chút, nhưng mới vừa để chén cơm xuống, đã bị anh kéo ra khỏi nhà, trực tiếp bắt đầu điên cuồng mua đồ. Thật ra thì cô một chút kinh nghiệm cũng không có, thoạt đầu Hàn Ninh còn hỏi ý kiến của cô, cuối cùng định buông tha, đến khi cốp sau bị chất đầy, cô mới thật sự có chút cảm giác khẩn trương.

Tính toán ra, đây là lần đầu tiên đứng đắn mang bạn trai về nhà.

Khi lái xe vào cửa chính thì cô đã cảm thấy nhịp tim có chút nhanh, nghiêng đầu liếc nhìn Hàn Ninh.

"Đừng nhìn anh như vậy, là anh gặp trưởng bối, cũng không phải là em." Hàn Ninh nhìn cũng chưa từng nhìn cô, chỉ cười đánh tay lái. "Anh còn có thể gặp mẹ em chứ? Mẹ em sẽ không thích người đẹp trai nhỉ?" . . . . .

"Đúng vậy, đẹp trai không kiên định." Tiêu Dư nén cười, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ.

Xe vừa dừng ở dưới tầng.

Trí nhớ của Hàn Ninh rất tốt, chỉ ghé qua một lần đã hoàn toàn nhớ không sai.

Khéo nhất chính là chiếc xe dừng ngay chỗ đậu gần bên cạnh, là của Hứa Nam Chinh.

Kể từ khi trở về nước, hai người cũng tránh không gặp mặt.

Mặc kệ bạn lưu luyến quá khứ như thế nào, cuộc sống đều sẽ đẩy bạn đi về phía trước, buộc bạn thấy người không muốn gặp, đối mặt với những vấn đề đã định trước. . . . . .

"Hứa Nam Chinh ở đây." Cô quay đầu lại nhìn anh. "Mẹ em không nói với em, mà em nhìn thấy xe của anh ấy rồi."

Anh khẽ cười, đưa tay vuốt tóc của cô, không lên tiếng.

Lúc hai người vào cửa, bởi vì xách đồ quá nhiều, hai dì giúp việc đều chạy đến giúp một tay. Rốt cuộc vòng qua hành lang, khi đi tới phòng khách thì người đang ngồi trong phòng khách cũng quay đầu, nhìn hai người.

Mẹ đang nói chuyện với Hứa Nam Chinh, nhìn thấy Hàn Ninh, đứng lên, ôn hòa cười nói: "Tiểu Hàn tới?"

Hứa Nam Chinh cũng đứng lên theo.

Lời nói thân thiện, Hàn Ninh đối đáp thỏa đáng, thậm chí lộ ra một chút khẩn trương thận trọng hiếm thấy. Tiêu Dư chỉ ngồi ở bên cạnh anh, cười nhìn về phía Hứa Nam Chinh, tầm mắt hai người, rất nhanh lồng vào nhau rồi lướt qua.Trường hợp như vậy quá lúng túng, kết quả vẫn là cô tìm một cái cớ, mang Hàn Ninh vào phòng sách nhìn đồ ông nội sưu tầm.

Rất nhiều vật quý giá cũng bị cô lấy ra từng cái một, nhỏ giọng giới thiệu với anh, phần lớn là thư pháp cổ đại.

"Chữ của anh cũng rất đẹp." Cô nhẹ nhàng cuốn tranh chữ lại. "Lúc em còn nhỏ ghét luyện chữ nhất, tất cả mọi người nói ông nội em là nhà thư pháp, em phải như thế này như thế kia, khi đó hoàn toàn là mang tâm lý phản lại, sống chết cũng không chịu im lặng viết chữ."

Anh "à" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Chữ của em, xác thực không dám khen tặng."

Cô khẽ nhíu mày, bày tỏ bất mãn.

Tiếng động ngoài phòng khách hơi lớn, hình như là lại có khách tới.

Giống như Hàn Ninh từng nói, mỗi khi gặp ngày lễ, thật sự là ngày tốt để tặng quà.

Cô cất cuốn tranh xong, bà nội đã bưng mâm trà đi tới, đặt ở trên bàn sách, dường như vô cùng vô ý nói một câu: "Nam Nam muốn đi, không đi đưa tiễn?"

Cô mới cầm ly trà lên, tay còn có chút nóng, vội vàng để xuống: "Không cần? Anh ấy là khách quen nhà chúng ta, không cần tiễn tới tiễn đi."

"Rất lâu rồi không tới." Bà nội bảo Hàn Ninh uống trà. "Cháu cũng đã lâu rồi không đi nhà họ Hứa nhỉ? Hai năm qua cơ thể ông Hứa không tốt, ba ngày hai bữa đều nằm viện, Nam Nam cũng thế. . . . . ." Bà nội dừng lại đúng lúc. "Phòng khách có ít thứ, cháu đưa cho ông Hứa, cầm đưa qua đó."

Tiêu Dư "vâng" một tiếng, nhìn Hàn Ninh.

Hàn Ninh dùng khẩu hình miệng nói: Đi đi, anh không ăn giấm.

Cô vẫn còn do dự, không tiếng động nói: Sẽ trở lại nhanh.

Ngày lễ thật ra thì không nhiều lắm, Hứa Nam Chinh cầm phần lớn, cô chỉ tượng trưng giơ hai túi giấy lên, đi theo anh ra khỏi cửa. Trong cầu thang có rất nhiều người đang đợi đi thang máy, đại đa số là hàng xóm nhìn hai người lớn lên, khó tránh khỏi dừng lại khách khí hai ba câu.

Phần lớn hỏi Tiêu Dư trở lại khi nào, lúc nào phải đi.

"Cơ thể Nam Nam thế nào?" Có một bà dì hỏi một câu.

"Không tệ lắm." Hứa Nam Chinh cố gắng tránh né đề tài này: "Thật ra thì cũng không có gì nghiêm trọng."

"Người trẻ tuổi chính là như vậy." Bà dì lắc đầu thở dài: "Cháu là muốn làm mẹ cháu lo lắng chết, bệnh tình nguy kịch xảy ra ba bốn lần mới thông báo, công việc quan trọng, nhưng mà phải lo lắng cho người trong nhà, biết không?"

Hứa Nam Chinh lễ phép cười một tiếng, điện thoại di động chợt rung lên, làm bộ "alo" một tiếng, cắt đứt đối thoại này.

Khi đi ra cửa thì anh mới bỏ di động vào lại trong túi, quay đầu lại liếc nhìn Tiêu Dư đang im lặng: "Sao vậy?"

Cô mím môi, cố gắng cười: "Bị lời nói vừa rồi hù sợ."

"Thật ra thì không có gì." Anh nói giống như thật sự không có cái gì. "Tăng ca thêm mấy ngày, đoán chừng là mệt mỏi thôi."

Cô nghe anh nói, bất giác đã đi theo anh tới trước xe, nhìn anh mở cửa xe, bỏ tất cả đồ vào trong xe. Cho đến khi anh xoay người nhìn mình, mới phản ứng lại, cũng đưa đồ trong tay cho Hứa Nam Chinh.

"Lúc nào thì trở về nước Pháp?"

"Có lẽ không trở về nữa." Lý do có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn phải nói ra: "Hàn Ninh thích ở trong nước."

Anh cười cười: "Trung thu vui vẻ."

Trời tối dần buông xuống, vốn là dự báo thời tiết nói tối nay có mưa, lại ngoài ý muốn không có mưa. Ánh trăng thật tròn, không tính là sáng, còn mang theo một vòng ánh sáng, không dám nói là cảnh đẹp Trung thu, nhưng cũng coi như là hợp với tình cảnh.

Từ trong nhà trở về, Hàn Ninh kiên trì không cho cô về khách sạn, mà chở cô về nhà mình.

Cô ngồi ở trên ban công, nhìn ánh trăng bên ngoài ngẩn người, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, mới nhìn cái bóng của anh trên thủy tinh nói: "Em chuẩn bị đi ngủ."

"Anh còn tưởng rằng em muốn nói ‘đói chết rồi’."

Cô quay đầu lại, nhìn đến anh thả một khay con cua ở trên bàn: "Cua Đồng*, ăn đi."

(*Cua Trung Quốc hay còn gọi là Cà ra, cua đồng Trung Quốc (Đại áp giải/cua cửa cống lớn, danh pháp khoa học: Eriocheir sinensis) là một loài cua nước ngọt thuộc hệ cua đồng có nguồn gốc từ Trung Quốc từ tỉnh Phúc Kiến và được du nhập vào Châu Âu, Bắc Mỹ nơi được xem là một loài xâm lấn. Cua này cũng du nhập vào Việt Nam do con người, nước này xem loài này là loài có nguy cơ xâm hại)

Ngay cả gia vị cũng tẩm rất tốt, trong chén sứ trắng nhỏ, chất lỏng mà tương kèm với gừng băm nhỏ.

"Mười lăm tháng tám, cúc vàng cua mập." Tiêu Dư hút khẽ, giọng điệu rất phối hợp cảm thán. "Trước kia ở phương Nam ăn, nay về Bắc Kinh, trong nhà cũng không có thói quen này."

"Vẫn là nấu cái này tốt hơn, vô cùng thuần thục, sẽ không mất thể diện. " Hàn Ninh ngồi xuống, tháo sợi dây, ngón tay linh hoạt, cẩn thận tránh hơi nóng từ những con cua này.

"Nóng sao?" Cô nhìn anh dường như rất nhanh sẽ bị bỏng.

"Tạm được." Rốt cuộc Hàn Ninh tháo dây ra, lưu loát tách con cua ra, đưa cho cô một nửa: "Nhân lúc còn nóng ăn đi."

Dạ hội không biết tên trên ti vi kia, náo nhiệt không thôi, Hàn Ninh nhìn cô ăn càng ngày càng vui vẻ, rốt cuộc đưa gạch cua của mình tới bên miệng cô: "Sớm biết em thích ăn cái này, anh sẽ ở lại nhà lâu hơn một chút rồi."

Tiêu Dư ăn đến khóe miệng có màu vàng, bóc thịt cua cho anh: "Đồ lạnh gì đó, ăn nhiều sẽ sinh bệnh."

"Muốn uống rượu không?" Anh ăn thịt cua, cắn vào tay cô, cười nhìn cô.

Chỉ một hành động rất nhỏ, cô đột nhiên cảm thấy xúc động, khẽ ừ một tiếng, nhìn anh đi lấy rượu.

Đến cuối cùng hai người đều uống say đến có chút nhiều lời, Tiêu Dư thao thao bất tuyệt nói mình ban đầu ở bên trong hồ Dương Trừng, cùng với người hai bạn tốt ăn hết mười con cua ra sao, miệng tập thể phá vỡ hành động vĩ đại.

Hàn Ninh dựa vào trên ghế sofa, chờ cô uống rượu.

Cô uống đến mức trong bụng nóng lên, quét mắt nhìn quảng cáo trên ti vi: "Ôi, quảng cáo chiếc xe này, hai tháng trước em chụp." Nói xong, quay đầu lại còn muốn nói chụp quảng cáo này có bao nhiều khó khăn, thì lọt vào trong ánh mắt của anh.

Trong đôi mắt kia, có quá nhiều cảm xúc, cuối cùng cũng bình thản lại, vẫn là nụ cười sáng ngời như trước: "Sao vậy?"

Tim của cô đập có chút nhanh: "Không có gì, Trung thu vui vẻ."

Anh run lên, nhẹ nói: "Trung thu vui vẻ."
Bình Luận (0)
Comment