Dễ Dàng Đến Gần

Chương 44

Anh vừa đi, cả căn phòng đều im lặng.

Đang thời gian làm việc cô cũng không biết có thể hẹn được người nào, chỉ có thể một mình đi dạo ở trên đường. Tháng mười một Bắc Kinh nổi gió rồi, gió mùa đông, ngay cả quần áo dày cũng có thể thổi xuyên vào.

Đại đa số mọi người đều vội vàng bước đi, cô không có việc gì, ngược lại đi rất chậm.

Tối hôm qua khóc suốt một đêm, sớm đã mất hết sức lực, đến cuối cùng thật sự là lạnh từ lòng bàn chân đến lục phủ ngũ tạng.

Vốn muốn định đi ăn chút cơm, về khách sạn chờ Hàn Ninh trở lại, lại không nghĩ rằng Hứa Viễn Hàng gọi điện thoại tới, muốn cô đi lấy kết quả kiểm tra sức khỏe. Cô có chút sững sờ, lúc này chính là thời gian chuẩn bị hậu sự, sao anh ta còn rảnh rỗi giúp mình đi lấy kết quả? Lại nói chỉ có một ngày, sao có kết quả nhanh như thế?

"Tiếu Tiếu, em đi tới đây." Hứa Viễn Hàng biết mình lấy cớ này có bao nhiêu thất bại: "Anh van em."

Cô chưa bao giờ nghe Hứa Viễn Hàng nói như vậy, có cảm giác không tốt xuất hiện, bật thốt lên: "Có phải vì anh của anh không?" Hứa Viễn Hàng im lặng trong chốc lát, khẳng định nghi vấn của cô: "Đúng vậy."

Vừa đúng lúc cô dừng lại ở bên ngoài Tân Quang Thiên Địa, gió thổi rất mạnh, chỉ có thể đẩy ra cửa kính đi vào.

Người qua lại không dứt, không chút nào bởi vì thời gian làm việc mà giảm bớt.

Cô không nói lời nào, Hứa Viễn Hàng cũng không lên tiếng nữa.

"Ngày hôm qua ở bệnh viện." Cô nhìn quầy chuyên bán nước hoa đã từng lưu luyến kia, đã đổi người bán hàng mới, không biết tại sao trùng hợp như thế, lại cũng có một nam một nữ đang chọn loại nước hoa kỳ tích kia. "Anh đã khuyên em nên kiêng dè."

"Tiếu Tiếu, mọi người đều có sự ích kỷ đúng không?" Hứa Viễn Hàng cắt đứt lời cô nói: "Anh cũng ích kỷ, nếu như mà anh trai anh thật sự yêu thương em như vậy, em để cho anh đuổi Hàn Ninh bỏ chạy cũng được."

Tiêu Dư không biết nên làm phản ứng gì, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là nói: "Gần đây nhà các anh có rất nhiều chuyện, anh không cần đều đặt sự chú ý lên chuyện của em và Hứa Nam Chinh, hỗ trợ gia đình nhiều một chút"

Hứa Viễn Hàng lại cắt đứt lời cô nói một lần nữa: "Tiếu Tiếu, anh van em, anh lấy kết quả kiểm tra sức khỏe cho em, chính là để em lấy cớ không cho Hàn Ninh biết. Tiếu Tiếu, nhiều năm như vậy, anh đã cầu xin em lần nào chưa?"

Giọng nói của anh ta đều mang theo nức nở, Tiêu Dư bị anh ta nói có chút không nói tiếp được.

"Tiểu Hàng, thật xin lỗi." Cô dựa vào cửa kính, nhìn thấy một người ở bên trong đang đi về phía này. "Hàn Ninh rất quan trọng với em, quan trọng hơn anh tưởng tượng nhiều. Anh trai anh cũng có vị hôn thê, thời điểm lộn xộn như vậy, không thể tiếp tục có bất kỳ tin tức bất lợi nào."

"Tiêu Dư!"

Hứa Viễn Hàng thực sự nóng nảy: "Chỉ dựa vào tình cảm nhiều năm như vậy, dựa vào quan hệ hai nhà chúng ta, nếu anh ta để ý, em chia tay cũng không quá đáng. Em biết cái gì là tình cảm không? Em biết cái gì là tình cảm không? Không phải tình yêu, anh nói với em chính là tình cảm!"

Cô bị rống đến ngẩn người, Hứa Viễn Hàng lại khàn giọng nói: "Không phải em yêu anh trai anh đến chết đi sống lại sao? Coi như em không yêu, em và anh ấy ở cùng nhau nhiều năm như vậy, ngay cả anh và Hứa Nặc cũng không sánh nổi. Anh trai anh xảy ra chuyện lớn như vậy, em không thể tới nhìn một chút được sao? Trước còn chưa tính, ông nội anh đã đi rồi, em không thể tới nhìn anh ấy một chút sao?"

Cô chưa từng cãi nhau với Hứa Viễn Hàng, những lời này của anh ta, giống như là một thanh dao găm rất mỏng, dễ dàng vạch trần vết thương mà cô dùng hết hơi sức mới dưỡng tốt. Cô cầm điện thoại di động, hoàn toàn nói không ra nửa chữ.

Qua thật lâu, giọng nói của Hứa Viễn Hàng mới dịu lại.

"Thật xin lỗi Tiếu Tiếu, thật xin lỗi. Mấy ngày nay nhà anh xảy ra quá nhiều chuyện, anh đã không chịu nổi nữa rồi, anh trai anh mới vào phòng ICU (phòng chăm sóc đặc biệt), mặc dù không nguy hiểm, nhưng anh vẫn muốn em có thể tới đây."

Trừ bốn chữ ‘ICU'* ra, cô hoàn toàn không có sức lực đi lý giải lời nói của Tiểu Hàng.

(Trong tiếng Trung chữ này có 4 chữ 重症监护)

Nhưng kia bên vẫn còn nói thao thao bất tuyệt, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi: "Không ở Tổng viện, hiện tại anh cũng không dám để cho người trong nhà biết, chỉ nói là lại bị người bắt đi điều tra. Tiếu Tiếu, nếu thật sự không được thì em gọi điện thoại cho Hàn Ninh, anh sẽ giải thích với anh ta."

Rốt cuộc cô ép buộc mình nói ra tiếng: "Tại sao nghiêm trọng như thế?"

"Nửa năm trước anh trai anh đã được cấp cứu, là viêm cơ tim, khi đó em mới vừa trở về nước." Anh ta thở dài một hơi. "Loại bệnh này chính là phải nghỉ ngơi, nhưng nửa năm này bên cạnh anh ấy việc lớn việc nhỏ không ngừng nghỉ, tối hôm qua em cũng thấy đấy, chú hai anh lại không phân tốt xấu cũng tức giận."

Lời của anh ta nói đứt quãng, nói làm Tiêu Dư nghe không rõ.

Đến cuối cùng cô cũng gần như dùng sức để đứng lại, đi tới bên ngoài kính, ngồi mép bồn hoa ở quảng trường.

Rất nhiều người đi qua, nhìn thời tiết gió thổi lạnh thế này lại có người ngồi ở bên ngoài.

Hứa Viễn Hàng nói tiếp: "Uông Hạ là ai? Anh cho em biết, ngay cả anh cũng không biết. Một năm nay cơ thể ông nội anh không tốt, lại luôn hỏi chuyện của em và anh trai anh, anh trai anh đều nói là lỗi của anh ấy, anh ấy không cần em nữa, em biết em là người ông nội anh thương yêu nhất, vì chuyện này không biết tức giận bao nhiêu." Anh ta ngừng lại một chút, giọng nói có chút bất đắc dĩ. "Anh trai anh hiếu thuận với ông cụ thế nào em cũng biết mà, cuối cùng công cụ bất chấp, bảo năm nay anh ấy nhất định phải kết hôn, anh ấy hoàn toàn không cự tuyệt, chỉ nói một câu: Ông bảo cháu cưới người nào thì cháu sẽ cưới người đó."

"Anh chỉ biết cô ấy là bạn học thời đại học của anh trai anh, cháu gái của đồng đội trước kia của ông anh. " Hứa Viễn Hàng nói xong toàn bộ, mới nói tiếp: "Tiếu Tiếu, những lời anh khuyên em trước đó, quả thật là vì tốt cho em, thế nhưng lần này coi như anh dựa vào tình cảm giữa em và anh để nói, anh cũng van em có thể tới nhìn anh ấy một chút."

Cô cúp điện thoại, ngồi ở ngoài trời thật lâu, gọi điện thoại cho Hàn Ninh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn luôn ở tình trạng không gọi được.

Cho đến khi trời có chút tối, cô mới chặn một chiếc taxi, đi bệnh viện.

Trời tối rất nhanh.

Taxi tài xế không ngừng phân tích quốc gia đại sự, cô nghe đến nỗi huyệt Thái Dương có chút căng lên, nhỏ giọng nói một câu mở radio đi, lúc này tái xế mới ngừng nói chậm rãi bật lên. Giọng điệu không liên quan đến nhau, đề tài chắng dính dáng gì, cho dù là tin tức tình hình giao thông cũng tốt, cô chỉ muốn tinh thần nghỉ ngơi một lát.

Thật không nghĩ đến cũng là lời bình Tài chính và Kinh tế, luôn lấy 3GR làm ví dụ, phân tích thị trường internet.

Cái gọi là chuyên gia, đang nhớ lại sự bùng nổ internet vào năm 2003, kèm theo nói có sách, mách có chứng, kết quả của trùm internet lúc đó. . . . . . Cô nhắm mắt lại, cảm thấy dạ dày có chút đau, mới nhớ tới cả ngày nay vẫn chưa ăn gì.

Hứa Viễn Hàng đang đứng ở cửa chính bệnh viện, lúc nhìn thấy cô thì cảm kích nợ nụ cười, vội vàng mang cô đi vào, vừa đi vừa thấp giọng kể tình hình. Cô nghe, mặc anh ta giúp mình thay quần áo, quần áo màu xanh đậm và dép chuyên dụng, những thứ này cũng làm cho cô cảm thấy xa lạ mà lạnh lẽo. Cho đến khi đi theo anh ta đi vào, cũng có chút lùi bước.d♡iễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn.

Hình ảnh tối hôm qua quá rõ ràng, chồng lên ngay trước mắt, hoảng hốt còn có nét mặt cực kỳ bi thương của anh.

Cho đến khi đi qua cửa, cô mới nhìn đến trên giường lớn, là Hứa Nam Chinh chân thật.

Dường như anh đang ngủ, yên tĩnh và thả lỏng khó có được.

Đã từng có bao nhiêu ngày đêm, anh nằm ngủ ở bên cạnh mình, hoặc là cười, hoặc là thân mật, hoặc là ngủ say, cô không dám đi tới, hai y tá bên cạnh nhìn cô, chỉ dùng khẩu hình miệng nói với Hứa Viễn Hàng: Đang ngủ.

Hứa Viễn Hàng bảo y tá đi ra ngoài, mình cũng lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại có cô và anh.

Cô nhỏ giọng ngồi xuống trên ghế dựa ở cạnh giường, nhìn anh ngủ.

Dường như qua thật lâu, lại dường như chỉ là thời gian ngắn ngủi, lông mi của anh đột nhiên động đậy, cô vẫn còn đang ngây người, đã thấy anh mở mắt nhìn mình

Cô im lặng nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: "Khát nước sao?"

Hứa Nam Chinh lắc đầu, không lên tiếng.

"Em mặc như vậy, có phải rất xấu hay không?" Cô đã sớm suy nghĩ xong rất nhiều lời nói không liên quan gì, e sợ hai người bọn họ nhạt nhẽo lúng túng "Tiểu Hàng nói quần áo của em rất dơ, nhất định phải mặc cái này vào."

Anh im lặng nhìn cô, rốt cuộc mở miệng: "Ông nội anh qua đời rồi."

Cô ngẩn người, chuyện như vậy cô không thể nào không biết, cho dù ngày hôm qua anh không nhìn thấy mình, hiện tại qua gần một ngày sao mình lại không biết chứ.

Nhưng cuối cùng cô vẫn khẽ gật đầu, không nói tiếp nữa.

Ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn cô, không dời chỗ khác, không biết là muốn nói chuyện, hay là hoàn toàn không có lời nào để nói.

Cô không ngừng tự nói với mình, nếu mình đến thăm bệnh nhân, thì nên nói gì đó, nhưng càng bị anh nhìn càng không nghĩ được đề tài nào.

Anh đột nhiên nói: "Khó có được lúc em đến thăm anh, không cần vắt hết óc nói chuyện."

Anh hiểu cô rất rõ, cho dù là một động tác nhỏ, cũng biết ý nghĩ của cô.

Cô tiện tay vén tóc đến sau tai, lúng túng nghiêng đầu, làm bộ như đang nhìn số nhảy trên máy móc, bỗng nhiên cảm thấy trên lỗ tai có chút cảm xúc mềm nhũn, thật lạnh.

Khi kinh ngạc quay đầu lại thì anh đã thu tay: "Đều tháo xuống rồi hả?"

Cô ừ một tiếng, cố gắng che giấu mình ngẩn người vừa nãy.

Khi đó luôn muốn quên chuyện có liên quan tới anh, soi gương tháo được năm sáu phút, mới dứt khoát lấy xuống tất cả bông tai.

Nhớ ban đầu bởi vì lỗ tai có đủ loại khuyên tai này, Hứa Nam Chinh không ít lần nói với mình. Tiểu Hàng còn từng kéo xuống đùa giỡn, làm cô bị sưng đỏ một mảng, thậm chí có thể nhớ lại rõ ràng anh bôi thuốc cho mình ở trước gương trong nhà vệ sinh, bản thân lại không tự chủ được đưa tay vén sợi tóc rớt xuống trên trán lên cho anh.

"Tiếu Tiếu."

Cô gật đầu, anh khẽ cười, nói: "Anh nghe thấy bụng em kêu lên, có phải đói bụng hay không?"

Thật ra thì khi đói bụng dạ dày cô đều luôn xuất hiện cơn đau, bị anh nói ra, mới thuận nước đẩy thuyền nói: "Đúng vậy, cả ngày cũng chưa ăn gì."

"Muốn ở lại ăn chung không?"

Cô suy nghĩ một chút: "Em hỏi Tiểu Hàng một chút, bây giờ anh có thể ăn được thức ăn hay không."

"Được."

Kết quả Tiểu Hàng đi vào, nghe Hứa Nam Chinh nói muốn ăn thứ gì đó, trong mắt hiện lên vui vẻ hiếm thấy. Kéo Tiêu Dư nói muốn đi mua cơm, ra đến ngoài cửa, Hứa Viễn Hàng mới cầm tay của cô, nhỏ giọng nói: "Anh chỉ nói một câu."

Cô không hiểu nhìn anh ta.

Hứa Viễn Hàng thở dài: "Hãy quay lại với nhau, mặc kệ Hàn Ninh hay Uông Hạ gì đó, anh thật sự hận lúc trước anh khuyên em buông tay, hận không thể đánh chết anh."

Trừ Hứa Viễn Hàng ra, không ai sẽ trực tiếp nói lời như vậy.

Mặc kệ bất kỳ kẻ nào và với quan hệ gay gắt gì.

Cô nói: "Nói mê sảng gì đó, đã qua bao lâu rồi? Nhanh đi mua cơm, em đói đến mức dạ dày cũng đau luôn rồi."

"Anh vẫn không hiểu vì chuyện gì mà hai người chia tay." Hứa Viễn Hàng nhìn cô chằm chằm. "Lúc trước cho là lỗi của anh trai anh, nhưng sau đó anh càng ngày càng cảm thấy không đúng, nhưng hai người chưa bao giờ liên lạc, anh chỉ muốn, mà thôi, cũng đã qua rồi. Như bây giờ, anh không đành lòng, khi vừa mới đến bệnh viện đã nhìn thấy mặt mũi em trắng bệch, anh trai anh vừa thấy em đã lập tức chịu nói chuyện"

"Tiểu Hàng." Tiêu Dư cắt đứt lời anh đang nói. "Anh còn nói nữa là em đi trước đây."

"Rốt cuộc có vấn đề chỗ nào?" Hứa Viễn Hàng có chút nôn nóng. "Kết hôn còn có thể ly hôn mà"

Đến cuối cùng là sai ở đâu? Có lẽ là đều không sai ở chỗ nào.

Thời gian không nói một tiếng, giữ lại vô số kỷ niệm lộn xộn. Nào có chuyện không thể vãn hồi như vậy, chỉ là tách xa nhau quá lâu, để cho chúng ta đều đã có quá nhiều chuyện không cách nào bỏ qua, không đành lòng được.

"Tiểu Hàng." Tiêu Dư mệt mỏi nở nụ cười. "Em yêu Hàn Ninh, không có khả năng chia tay với anh ấy. Giống như anh nói, anh cũng không quên được mối tình đầu, có thể để cho anh hối hận quay trở lại chia rẽ gia đình của cô ấy, anh có thể làm được không?" Không đợi Hứa Viễn Hàng nói chuyện, cô đã lắc đầu cười một tiếng: "Anh có thể làm được, có lẽ, cô ấy cũng đã sớm quên anh rồi."
Bình Luận (0)
Comment