Dễ Dàng Đến Gần

Chương 5

Hiếm có lúc anh ấy không mặc tây trang, chỉ mặc cái áo ngắn tay màu đen, tùy ý mặc quần rằn ri cùng với ủng quân nhân.

Nếu đàn ông mặc quân trang trên người đều sẽ tăng thêm bảy phần quyến rũ, cũng tuyệt không khoa trương. Tiêu Dư chợt nhớ tới mấy năm trước đi Nga du lịch cùng với anh, mặc đồ rằn ri còn lộ vẻ khí thế hơn so với dân bản xứ, thân hình khí phách đều áp chế mạnh mẽ người đi cùng.

Chỉ tiếc, khí phách quân nhân trời sinh, lại cứ không nghĩ đến trường quân đội.

Bên người anh ấy đi qua mấy cô gái nhỏ người Nhật Bản, đều không ngừng cầm điện thoại di động chụp hình. Khi Tiêu Dư đi qua, nhìn thấy anh ấy đang cau mày nghe mấy cô gái nhỏ kia nói chuyện, sau đó nghiêng đầu làm vẻ mặt mơ hồ, nhún vai nói một câu sorry.

Cô nhìn từ xa đã cảm thấy buồn cười, mấy cô gái nhỏ kia tiếp tục nói bô lô ba la xong, rốt cuộc anh ấy cũng bất đắc dĩ nhìn Tiêu Dư đang đâm đầu đi tới: "Nói với mấy cô bé giùm anh, anh không thích chụp ảnh.

Tiêu Dư cười ra tiếng: "Lừa gạt ai đó? Tiếng Nhật anh nói còn tốt hơn em mà."

Hứa Nam Chinh liếc mắt, làm cô hoàn toàn đầu hàng, nói với mấy cô gái nhỏ kia hai câu. Thật ra thì hai chuyên ngành của cô là tiếng Tây Ban Nha, và tiếng Nhật không được giỏi lắm, cũng chỉ có thể ứng phó mấy câu, cũng may mấy cô gái nhỏ kia coi như nể tình nghe hiểu, chỉ thất vọng, hai mắt nhìn Hứa Nam Chinh, mới nói câu gặp lại, ôm nhau đi mất.

Lúc này Tiêu Dư mới nhớ tới Hàn Ninh, lễ phép lui phía sau một bước, đứng ở bên người Hàn Ninh : "Đây là Hàn Ninh." Sau đó lại tỏ ý chỉ về phía Hứa Nam Chinh. "Hứa Nam Chinh.

Đêm khuya ở sân bay thủ đô, dòng người vẫn di chuyển không ngừng như cũ.

Hứa Nam Chinh mang theo mấy phần quan sát kĩ nhìn anh, Hàn Ninh cũng cười không nói.

Sau một lát, vẫn là Hứa Nam Chinh đưa tay ra trước, một phen nắm ở bả vai anh nói: "Đã lâu không gặp."

Hàn Ninh cười ha ha: "Thật sự là đã lâu không gặp rồi."

Tiêu Dư sợ run lên, lập tức giật mình, trước kia hai người đã thật sự gặp nhau.

Mình lại bị Hàn Ninh lừa, trong nháy mắt trong đầu cô đều là lời đã nói với Hàn Ninh, lập tức có chút không được tự nhiên. Những lời này trừ mình và Hàn Ninh ra Hứa Nam Chinh hoàn toàn không biết, khi sống cùng phòng với bạn ở Thượng Hải xa xôi, cô cũng chưa từng nói với người ta.

"Gầy hơn năm năm trước."

"Có thể sau khi đến Bắc Kinh, ngược lại do thủy thổ bất phục." (không thích nghi được khí hậu, đất đai, nước.. ở Bắc Kinh)

Hứa Nam Chinh vỗ vai anh một cái: "Thật không nghĩ tới, ba cậu chịu cho cậu đi tới Bắc Kinh."

Hàn Ninh nheo mắt lại, nửa thật nửa giả nói: "Làm sao bây giờ, chịu đựng trường quân đội bốn năm sắp hỏng rồi, ngay cả nói chuyện với bạn học nữ cũng phải viết bản kiểm điểm. Ba tôi lại không để cho tôi ra nước ngoài, sợ đi quá xa không thấy được, cuối cùng chỉ có thể chạy trốn tới Bắc Kinh."

"Tính cách vốn có thì không có dũng khí, nhưng ngoài miệng thì luôn phong lưu." Hứa Nam Chinh ném chìa khóa xe cho Tiêu Dư. "Cùng nhau ăn khuya chứ?"

"Trước khi lên máy bay đã sớm ăn rồi." Hàn Ninh nhìn Tiêu Dư. "Nếu Tiêu Dư có người đón, vậy tôi đi trước."

Nói xong rất tự nhiên đưa hành lý của Tiêu Dư cho Hứa Nam Chinh, cứ như vậy mà vẫy tay một cái đi đây.

Hứa Nam Chinh rất quen thuộc thói quen của Tiêu Dư, mấy năm này bởi vì đi công tác quá thường xuyên, mặc kệ là rất trễ, cũng sẽ ăn bữa cơm sau khi hạ cánh. Cho nên hoàn toàn không hỏi ý kiến gì, trực tiếp mang cô tới khách sạn Bắc Kinh, tùy tiện ăn vài thứ.

Cơm nước xong, cô an vị ở bên ngoài sân quần vợt nghỉ ngơi, nhìn anh luyện xong mấy trăm lần ra sức đánh bóng, mình cũng vừa vặn uống xong tách cà phê thứ ba.

Khi anh đi ra, đột nhiên hỏi cô: "Làm thế nào mà em biết Hàn Ninh vậy?"

Hai chân của Tiêu Dư gác lên trên tay vịn của ghế sofa, chân lắc lư không ngừng cười: "Gặp ở Tây Tạng."

Hứa Nam Chinh đứng ở bên người cô, im lặng trong chốc lát, mới cười cầm lấy vợt tennis gõ lên đầu gối của cô: "Lựa chọn tốt, cũng chọn không tốt, muốn xem em có thể trấn áp anh ta hay không." Tiêu Dư không lên tiếng, mở nắp chai nước đưa cho anh: "Anh thật có thể lực, em đã không đứng lên nổi nữa, chỉ muốn ngủ." Anh nhận lấy nước, ngồi xuống: "Em có muốn được đưa về đến tận phòng hay không?"

Cô suy nghĩ một chút, mới nói: "Được, dù sao em cũng lười vận động rồi."

Thật ra thì cô ở khách sạn nhiều ngày như vậy, càng muốn về nhà tắm, ngủ một giấc thật ngon. Nhưng đã trễ như thế, cô không muốn để anh phí sức lực đưa mình về.

Một nữ phục vụ khách sạn rất cao đưa tới hai chiếc khăn nóng, khom lưng đưa tới trước mặt anh.

Anh tiện tay cầm một chiếc, ném cho Tiêu Dư.

Không phải rất nóng, nhiệt độ vừa vặn, cô cầm đến trong tay thì có một loại thoải mái như mệt mỏi đều bốc hơi hết, cầm xoa xoa tay, lại cảm thấy chưa đã ghiền, định phủ ở trên mặt, ngửa mặt nằm trên ghế sofa.

Hơn ba giờ sáng, trừ hai người bọn họ ra không có những người khác, rất yên tĩnh.

Cô nằm mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy như vậy mà ngủ đến say như chết cũng được. Chỉ là có chút buồn bực khó chịu khi chiếc khăn lông bị lấy đi, lại cảm thấy ấm áp biến mất, trên mặt chỉ còn lạnh lẽo. Cô mệt mỏi mở mắt ra, phát hiện anh đang cúi người nhìn mình.

Đôi mắt gần trong gang tấc, chỉ cần nhìn vào, sẽ không dời tầm mắt được.

Cô ngửa đầu nhìn anh, lại trong nháy mắt kích động muốn ôm lấy anh, nhưng đến cuối cùng, cả ngón tay cũng không động đậy chút nào, chỉ miễn cưỡng cười: "Hơi thiếu ngủ."

Anh hỏi cô: "Làm sao vậy? Thật sự mệt mỏi như vậy?"

Cô híp mắt nhìn anh, không trả lời mà hỏi lại: "Anh từ chức?"

"Quyết sách sai lầm, dù sao cũng phải có người chịu trách nhiệm." Anh ném khăn lông tới trên bàn. "Cũng không thể để cho các anh em làm dưới quyền của anh rời khỏi? Cho dù bọn họ muốn chịu trách nhiệm, mặc kệ bên trong công ty hay bên ngoài cũng sẽ không có người biết họ, anh đi, ngược lại cũng sẽ nể mặt mũi lưu lại chỗ ngồi cho bọn họ."

Tiêu Dư đổi một tư thế thoải mái, nằm ở trên tay vịn ghế sofa luôn miệng phụ họa: "Đúng vậy, đều nhìn chằm chằm vào anh thôi, cho nên em đã nói phàm là người làm việc, phần lớn phí sức lại chẳng có kết quả tốt. Chú Hứa nói thế nào?"

Hình như anh không để ý lắm: "Hẳn là đã biết rồi, nhưng không nói cái gì, đường đi đều là tự bản thân mà ra."

Lời này không phải lần đầu tiên cô nghe.

Thật ra thì, anh luôn nhận được rất ít sự yêu thích từ bậc cha chú. Loại cảm giác này cô cũng cảm nhận được, đoán chừng là vì gia đình quân nhân, chính là kế thừa độc lập từ trong xương cốt, nên vì chính mình mà có trách nhiệm. Ban đầu học đại học, mỗi học kỳ cô cũng có thể nhận được điện thoại của ba, đều là vài phút rồi tắt, phần lớn nội dung đều là dặn dò đừng phạm sai lầm gì. . . . . .

Ngoài ra anh có khổ sở thì cũng chính bản thân anh gánh vác.

Ngay cả người thân thiết nhất, cũng không tìm được lối vào mở miệng an ủi anh.

Hứa Nam Chinh mở cửa phòng cho cô rất nhanh, cho đến khi người phục vụ kia lấy thẻ phòng ra, anh mới giống như là chợt nhớ tới cái gì đó, vừa ném thẻ phòng cho cô, vừa rất chậm rãi nói một câu: "Rất nhanh nữa anh sẽ tiếp quản một công ty, có hứng thú làm quản lý quan hệ xã hội không?"

Tiêu Dư sửng sốt một chút: "Tiếp quản một công ty? Nhanh như vậy?"

Anh từ chối cho ý kiến: "Làm nghề này không thể dừng lại, cũng chỉ là chuyện đám bạn bè, tạm thời liên quan đến."

Tiêu Dư nhìn vẻ mặt anh hình như không phải nói đùa, cười chế giễu: "Thế nào, lắc mình một cái, thành nghề người quản lí rồi hả?"

"Chuyển tiếp mà thôi." Anh đứng dậy: "Không cần phải gấp gáp nói cho anh biết, trước hết suy cho nghĩ rõ ràng."

Cô ừ một tiếng, đứng lên đi theo anh lên lầu.

Phòng của hai người là cùng một tầng, anh giúp cô cất valy hành lý xong, Tiêu Dư mới chợt nhớ tới chuyện của Hướng Lam, làm bộ như không để ý hỏi một câu: "Anh từ chức, vậy Hướng Lam đâu? Không phải cô ấy còn chưa được tuyên bố chính thức sao?" (Tuyên bố chính thức: tuyên bố những nhân viên không chính thức trong công ty thành nhân viên chính thức)

Hứa Nam Chinh kéo rèm cửa sổ lên giúp cô, thuận miệng nói: "Em chỉ giúp đỡ một học muội, chẳng lẽ còn để anh chịu trách nhiệm cho công việc cả đời của cô ấy?" Chỉ một câu nói, đã làm cho cô thả lỏng tất cả cảm xúc ra.

Vừa thiên đường, vừa địa ngục, dùng ở trên người Hứa Nam Chinh thích hợp hơn hết.

Đối với lời mời của Hứa Nam Chinh, cô lưỡng lự thật lâu.

Hơn nữa cực kỳ khó trị những khách hàng hay giày vò, quả thật sẽ làm cho cô sứt đầu mẻ trán.

Ngày chụp hình đó, người minh tinh đại diện cho nhãn hàng ước chừng nhai kẹo cao su cho tới trưa, cô nhìn cũng muốn nôn, khách hàng lại vẫn ghét bỏ hình dáng miệng của minh tinh không đủ hoàn mỹ, khi ăn vẻ mặt không đủ hưởng thụ. . . . . .

Mắt thấy minh tinh cũng muốn trở mặt không làm nữa, cô mới có chủ ý, lập tức nói khẽ với chân chạy vặt: "Em đi liên hệ với thợ mát xa, trực tiếp đến studio. Nửa giờ sau khách hàng dùng cơm xong, nhất định phải tới đây." Chân chạy vặt căng thẳng như đi chết: "Nửa giờ? Chúng ta ở đây thiên vị như vậy, làm sao có thể . . . . . ."

"Nhất định phải như thế, không có chỗ thương lượng."

Đến cuối cùng thợ mát xa tới, Tiêu Dư dỗ khách hàng đi vào phòng nghỉ ngơi, mới xem như hơi dập tắt lửa.

Không ngờ buổi tối mệt nhoài đến công ty, chân chạy vặt lại đứng ở trước mặt cô nói từ chức.

Tiêu Dư có chút sững sờ: "Sao lại đột nhiên từ chức? Có công việc tốt hơn?"

Chân chạy vặt giống như bị uất ức to lớn: "Chính là không muốn làm, ở chỗ này mỗi ngày cũng không làm được cái gì, chính là mua cơm hộp cho người trong tổ, gọi taxi, dọn dẹp phòng họp, làm người hầu photocopy, hôm nay thế nhưng còn đi tìm thợ mát xa. Em cảm thấy những gì em học được trong đại học, đều vô dụng."

Cô cười, mở ra một lon Gà tinh*: "Cho nên, em cảm thấy em có thể làm cái gì?"

(*Gà tinh: thức ăn đóng hộp)

Mặt cô gái nhỏ gần như đỏ lên, nghẹn không nói lời nào.

"Đều làm từ chân chạy vặt lên." Tiêu Dư khẽ thở dài, đẩy một cái ghế qua để cho cô ấy ngồi xuống: "Nhớ năm đó khi mới bắt đầu làm việc, đúng lúc chị đụng phải một chương trình FEN¬DI (thương hiệu thời trang Ý), vì để photocopy bản thảo đưa cho tất cả người trong phòng quan hệ xã hội vào ngày hôm sau, cả một buổi tối một ngày trước đó trông chừng máy photocopy, đến trời sáng mới sắp xếp ổn thỏa tất cả. Kết quả cuối cùng, vẫn bị ông chủ mắng cho máu chó đầy đầu, cũng bởi vì chị dùng ghim ghim tài liệu, ảnh hưởng đến mỹ quan." Cô lắc lắc bình nhỏ trong tay. "Uất ức chứ? Cả buổi tối không ngủ, cuối cùng vẫn bị chửi."

Chân chạy vặt vâng một tiếng: "Không có công lao, cũng có khổ lao mà."

Cô cười. "Làm sai chính là gây tổn thất cho công ty, tổn thất trước mặt không ai sẽ tính đến ai ăn khổ, chỉ biết tính lên ai đã phạm sai lầm, ai lập được công. Đây chính là điều chị học được từ việc lặp đi lặp lại ở trung học."

Không biết có phải quá mệt mỏi hay không, cô chợt nhớ tới Hứa Nam Chinh.

"Chị có bạn rất thân, đối xử với anh ấy như một người trong nhà, nhưng hàng ngày rất cứng đầu, cái gì đều muốn dựa vào chính mình. Ban đầu ở Thượng Hải gây dựng sự nghiệp, một mình anh ấy vì nói chuyện làm ăn mỗi ngày đều uống rượu cùng với một bàn người, khi đó chị sợ anh ấy gặp chuyện không may, buổi tối lái xe đến ngoài cửa chờ anh ấy, một đấng mày râu cứ uống đến bất tỉnh nhân sự như vậy, nhiều lần cũng trực tiếp vào bệnh viện."

Đáng sợ nhất có lần những người được gọi là khách hàng kia uống say, cãi nhau với một đám người khác, khi chị lái xe đến thì đã không can ra được, còn phải sắp xếp cho bọn họ sau đó. Khi đó chị mới vừa lên đại học, vốn chưa gặp qua loại trường hợp đó, đến nay nhớ tới anh ấy lấy ví tiền từ trong áo vest ra bồi thường, bên cạnh còn có rất nhiều tiểu thư không mảnh vải che thân ngồi đó, đã cảm thấy buồn cười.

Người khác Phong Hoa Tuyết Nguyệt sao mà lãng mạn, anh ấy thì ngược lại gió tanh mưa máu.

Tiêu Dư có chút im lặng, cho đến khi cô gái nhỏ hỏi một câu sau đó thì sao, cô mới cười nói: "Không có sau đó nữa. Em xem, người ngậm thìa vàng đều có thể liều mạng như vậy, tại sao em không thể? Đã lựa chọn, vậy thì làm cho tốt nhất, ai cũng muốn thành công, nhưng ngay cả mấy chục đồng tiền xe taxi cũng thu xếp không xong, làm sao có thể đi thu xếp mấy hạng mục chục triệu?"

Chân chạy vặt nghe chuyện nhiều đau buồn như vậy, đoán chừng cũng thăng bằng lại. Vừa muốn ra khỏi phòng làm việc, lại giống như chợt nghĩ đến cái gì đó, thần thần bí bí quay đầu lại nhìn cô: "Chị chủ, chị nói người bạn kia, có phải là Hứa Nam Chinh 3GR hay không? Em xem qua ghi chép quá trình gây dựng sự nghiệp của anh ấy, giống như có một đoạn này."

Tiêu Dư bị cô ấy hỏi dở khóc dở cười, nhưng bất đắc dĩ là chân chạy vặt này đã sớm biết mình biết Hứa Nam Chinh, cũng chỉ có thể ừ một tiếng.

"Anh ấy không phải là bạn trai của chị ư?" Mắt chân chạy vặt sáng lên. "Không phải lúc trước chị nói học đại học ở Thượng Hải, vừa tốt nghiệp đã trở về sao? Vẫn còn học đại học, mà có thể nửa đêm lái xe đi chờ anh ấy, đừng nói không có quan hệ gì, em cũng không tin."
Bình Luận (0)
Comment