Đế Đạo Vô Song

Chương 34 - 34 + 35 : Tàn Ma Di Quỷ

" Đế thượng ! "

" Đế thượng ! "

Thấy Cổ Huyền Thiên không hay biết vô tung vô âm lúc nào xuất hiện ở đây, Đường Long cùng Hoàng Minh lập tức quỳ xuống hành lễ.

Bọn hắn đã không còn thong dong tự tại như những ngày đầu, bọn hắn đi theo Cổ Huyền Thiên, tầm mắt càng rộng, càng biết được nhiều sự việc kinh khủng. Bọn hắn tuy không biết thân phận của Cổ Huyền Thiên, nhưng cũng đủ trừu tượng ra được một hai phần kinh khủng.

Toàn trường bỗng dưng yên tĩnh, thậm chí nghe được tiếng kim rơi. Đường Long cùng Hoàng Minh từ lúc xuất hiện vô cùng vênh váo, ngay cả Vũ Thần lão quái cũng để vào mắt ! Vậy mà khi người bạch y này xuất hiện lại khiến hai cái quỳ xuống.

Càng kinh khủng hơn là bên Bắc Đế Thành, Linh Tộc cùng Bạch Đế giá, bọn hắn có biết ' Đế thượng ' khi nghe Đường Long cùng Hoàng minh xưng hô. Kẻ ngu cũng có thể đoán...Người thanh niên tuấn mỹ vô song này, chính là cái Cự Vô Phách kinh khủng kia.

Linh Chủ cùng Bạch Đế Hồng, Bạch Đế Lão Tổ cùng các vị trưởng lão ở đây cũng lập tức hoảng sợ quỳ xuống, mồ hôi lạnh chảy từng hạt sau lưng, sắc mặt trắng bệch, cả người run rẫy không dám nói một câu, thậm chí nín thở.

Đây chính là bọn hắn sợ, tuy người thanh niên trước mắt này cả người nhìn như vô hại ôn hoà, trên thân không có kinh thiên khí tức nhưng bọn hắn nhớ đến tình cảnh kia, lập tức không đợi gì nữa phủ phục dưới đất.

Tin tức kia, được cao tầng Bắc Đế Thành bảo mật, không cho truyền ra ngoài nên đến bây giờ không ai biết có một cái Cự Vô Phách xuất hiện ở hồng trần thế tục.

Thấy cảnh này, phía bên Long Đế Thành mấy nghìn người tính luôn hai cái Vũ Thần trợn tròn mắt khó tin nhìn cảnh này. Thiên tính vạn toán cũng không nghĩ ra làm sao được đám người này sẽ quỳ xuống ? Người kia là ai ?.

Cổ Huyền Thiên nhàn nhạt nhìn quỳ dưới đất Đường Long cùng Hoàng Minh.

" Thật không có tiền đồ, không chuyện đi tìm a miêu a cẩu để gây chuyện, đây chính là làm mất mặt bản Đế, trở về hai ngươi chính là vào vô tận thứ nguyên lịch lãm một thời gian... " Cổ Huyền Thiên lạnh nhạt mở miệng đạo.

Đường Long cùng Hoàng Minh nghe thế xấu hổ lập tức đầu cúi càng sâu đồng thời trong lòng cũng tự hỏi vô tận thứ nguyên là nơi đâu ?

" Bản Đế chính là thân phận bậc nào, không phải tuỳ tiện vài ba cái a miêu a cẩu cũng có tư cách để bản đế xuất thủ. Lần sau, muốn gây chuyện tốt nhất là hướng mâu về phía Thiên Giới cùng Phật Giới, đại lục này không đủ cho ta chơi... " Cổ Huyền Thiên bình thản nói, giọng điệu lười biếng nhưng rơi vào tai đám người kia muốn bao nhiêu chói tai lại có bấy nhiêu.

Linh Chủ cùng Bạch Đế Hồng đám người nghe thế trong lòng cũng run lên, mồ hôi chảy ướt áo.

Phật Giới cùng Thiên Giới đối với bọn hắn là cao xa không thể chạm. Vậy mà trước mắt người thanh niên này kêu người của mình muốn cho hắn xuất thủ phải hướng mâu về phía Thiên Giới cùng Phật Giới.

Đường Long hai người nghe thế đang đứng lên lại nhũn chân ra quỳ xuống tiếp, mặt run rẫy,

" Thiên Giới ?! Phật Giới ?!... " Đường Long hai mắt trợn to ngơ ngác.

" Tiểu tử, ngươi nói ai a miêu a cẩu ?! Ha ha, Thiên Giới, Phật Giới, ngươi đây là thổi phồng da trâu, hoá điên rồi đi, ha ha " Ngọc Lăng Thiên ha hả nổi giận cười đạo.

" Ha ha ha, tên tiểu tử này vậy mà nói chỉ có Phật Giới cùng Thiên Giới mới đủ để cho hắn xuất thủ " Ngọc Lăng Hàn cùn giận quá hoá cười, quay lại với đám người nói ra.

" Ha ha ha... "

" Hắn đây là thổi phồng, khoác loác không sợ chết đi "

Cả đám người Long Đế Thành ha hả cười ầm lên.

Chỉ có Long Môn vị Vũ Thần kia cùng Xà Lão sắc mặt bình tĩnh, bất quá trong mắt cũng có một tia nổi giận cùng sát cơ, bọn hắn cũng bị đem mắng thành a miêu a cẩu.

Đường Long cùng Hoàng Minh thấy đám người này cười cũng lập tức nổi giận, tính quát nên thì bỗng dưng nghe Cổ Huyền Thiên đạo ra.

" Ân, đích thật là ta nói không đúng " Cổ Huyền Thiên thản nhiên, nhẹ nhàng đạo ra.

Đám người nghe thế cũng ngẩn ra, không biết đây là có ý gì.

" Muốn với ta một trận chiến, không phải là Thiên Giới cùng Phật Giới có tư cách. Chân chính có tư cách chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay " Hắn mỉm cười, hai mắt nheo lại nói ra.

Nghe thế bất kể là Bắc Đế Thành hay Long Đế Thành đám người lúc này hai mắt trợn tròn, cho mình là nghe lầm. Cho dù đã thấy thông thiên thủ đoạn của Cổ Huyền Thiên, giờ khắc này Bạch Đế Gia cùng Linh Tộc cũng sinh ra một tia không tin phục.

" Hừ, tiểu quỷ, không nói nhiều với ngươi nữa, mặc kệ ngươi bối cảnh sau lưng ra sao, động đến Long Đế Thành thì Trung Châu không còn địa phương cho ngươi đi. " Ngọc Lăng Thiên hai mắt sát cơ lẫm liệt cười gằn nói ra.

" Nghiền nát hắn cho ta " Hắn ra lệnh cho vài cái Vũ Đế xuất thủ.

" Ầm — " Mười mấy đạo kinh thiên linh áp phóng lên, phong vân điên loạn.

Lúc này mười mấy cái thân ảnh dùng tốc độ không thể thấy bằng mắt thường lập tức ra tay xuất thủ, một chưởng toàn lực đánh về phía Cổ Huyền Thiên.

Cổ Huyền Thiên chỉ lạnh lùng đứng đó, hai tay chắp sau lưng, vạt áo rộng bay phấp phới.

" Xem ngươi có bị đánh thành vụn thịt " Ngọc Lăng Hàn chán ghét nói ra.

Cả đám người cũng chú ý nhìn tình cảnh này. Bất quá khi mười mấy cái chưởng áp sát thân Cổ Huyền Thiên đều không hiểu nổi vô tung vô ảnh vô thanh biến mất, như thể không có ai xuất thủ.

Thấy tình cảm này, mọi người cũng bối rối, bao gồm mấy cái Vũ Thánh cùng Vũ Thần.

" Nhất niệm hoá vạn pháp... " Đường Long thấy cảnh này trong đầu hiện lên một chút truyền thừa, hai mắt hoảng sợ cùng ngưỡng mộ lầm bầm.

" Nhất niệm hoá vạn pháp ? Thứ gì ?" Hoàng Minh nghe thế khó hiểu quay sang vấn.

" Nhất niệm, cảnh giới chí cao, pháp xuất tuỳ tâm, vạn pháp nhất niệm. Một niệm có thể đánh ra vạn pháp, một niệm cũng có thể diệt vạn pháp. Nếu ngươi cảnh giới cùng tâm cảnh đủ cường đại thậm chí có thể nhất niệm diễn hoá ra một đầu chân long, một thanh vô song bảo kiếm. Nhất niệm hoá vạn pháp, thiên địa đều nằm trong pháp.. " Đường Long ánh mắt ngưng trọng nói ra.

" Ta chỉ biết bấy nhiêu, đây chính là một ít thông tin da lông trong truyền thừa của ta ... "

Hoàng Minh nghe tuy cái hiểu cái không, nhưng cũng đại khái nắm bắt được một chút khái niệm.

Thật ra, Nhất Niệm Hoá Vạn Pháp, chính là nói chung. Trong Vạn Pháp còn muôn vàn đạo pháp, ngươi có thể làm bất cứ thủ đoạn gì, quan trọng là ngươi đủ tinh thần, tâm cảnh.

Cổ Huyền Thiên vừa rồi chính là nhất niệm triệt tiêu mấy cái chưởng lực. Thực ra, cho dù mười mấy cái chiêu thức do Vũ Đế đánh ra, Cổ Huyền Thiên không tránh né đứng yên cũng không tổn hao sợi tóc, vấn đề là hắn khinh thường bọn hắn. Không phải chiêu thức gì cũng có thể tiếp xúc với hắn.

" Thế nào ? Có muốn thử lại " Cổ Huyền Thiên mỉm cười đứng đó từ từ chậm rãi nói ra.

" Ta mới không tin tà " Một cái Vũ Thánh đang định bước lên.

" Để ta " Xà Lão hai mắt quang mang sáng lạnh loé lên, ra lệnh người kia lui lại. Ánh mắt nghiêm trọng nhìn Cổ Huyền Thiên.

" Xà Lão, người này quỷ dị... " Long Môn Vũ Thần người kia ánh mắt ngưng trọng nhìn Cổ Huyền Thiên, dặn dò Xà Lão.

" Không sao, để ta đến " Xà Lão đạo rồi đi tới vài bước.

" Ôngg ! " Thanh thuý một tiếng vang lên, không có khí thế, không có bất kỳ thứ gì ầm ĩ xuất hiện. Chỉ thấy xà lão một tay khô héo thủ thế xúc tích rồi vỗ vào không khí.

" Tách — " Nhẹ nhàng tiếng động vang lên, một cái tiểu ấn xanh nhạt lập loè như có thể muốn dập tắt bất cứ lúc nào chậm rãi bay về phía Cổ Huyền Thiên.

Tuy cái tiểu thủ ấn xanh lục này không có kinh thiên khí thế, không có kinh thiên quang hoàn, nhưng bất cứ ai nhìn vào nó trong lòng cũng cảm giác sợ hãi, ngửi được tử vong uy hiếp.

" Cổ Độc Hoá Khiếu Chưởng — " Xà Lão âm thanh khàn khàn đạo, ánh mắt loé sáng như vạn độc chi xà.

Long Môn Vũ Thần nghe thế hai mắt cũng ngưng trọng xem một chưởng này, một chưởng này nếu đánh về hắn cũng không dễ đối phó.

Khi một chưởng này đánh gần về phía Cổ Huyền Thiên, bỗng dưng lúc này một đạo thanh âm cắt ngang.

" Thập Bát Bạo Cương Kiếm — " Một cái thanh âm phiêu miễu vang lên, Bạch Đế Gia Lão Tổ lăng không xuất hiện gần đó, một chỉ làm kiếm đánh ra liên tục thập bát kiếm.

" Ôngg ! Ôngg ! Ôngg —.. " Kiếm khí sáng chói như thái dương nhưng lại mang theo một đợt hàn ý sắc bén khủng kiếm, dùng tốc độ kinh khủng xuyên xỏ qua không gian va chạm với tiểu thủ ấn.

Nếu Bạch Đế Kiếm dùng Thập Bát Bạo Cương Kiếm có thể đánh ra kiếm khí thế như sơn hà, thì Bạch Đế Gia Lão Tổ một kiếm lại một kiếm đánh ra chính là đoạn âm dương, đảo nhật nguyệt, quang mang như thái dương, kinh khủng kiếm khí xé nát không gian lao đi.

" Roạt ! — "

" Bành ! ——" Kiếm khí cùng tiểu thủ ấn lục sắc va chạm với nhau, kinh thiên tiếng động vang lên, linh áp quét khắp nơi. Kiếm khí cùng tiểu thủ ấn liên tục giằng co " ken két " thanh âm, xung quanh từng mảng không gian bị băng hoại.

Xà Lão nhìn tình cảnh này, trên mặt không lo lắng, hiển nhiên khoé miệng còn một tia tiếu ánh mắt hiểm độc.

" Thôn ! " Xà Lão song chỉ lục mang loé lên, đánh ra mấy cái thủ quyết. Lập tức tiểu thủ ấn bỗng dưng phát sáng lục quang " Ầm ! " tiếng động sau đó hoá thành vô số độc xà.

Vô số độc xà điên cuồng cắn nuốt kiếm khí, chỉ thấy kiếm khí càng ngày càng yếu, nếu tiếp tục giằng co như vậy khỏi cần nói cũng biết kết quả.

" Không tốt ! " Bạch Đế Hồng cùng Linh Chủ lo lắng thốt lên, đến cập độ kia, bọn hắn muốn ra tay cũng lực bất tòng tâm. Lập tức nhìn về phía Cổ Huyền Thiên. Chỉ thấy Cổ Huyền Thiên hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng quan sát, bất quá hắn quan sát không phải là trận chiến này, mà là khoá chặt từng ngóc ngách không gian thứ nguyên.

]

" Ha ha, Cổ Độc Hoá Khiếu Chưởng nhưng không phải là đơn giản như vậy, đây chính là chiêu trong chiêu, một ấn đánh ra hoá vạn xà cắn nuốt chiêu thức của ngươi, đợi chiêu thức ngươi bị cắn nuốt xem làm sao đón đỡ tiếp theo ta " Xà lão cạc cạc âm hiểm cười gằn.

" Vạn xà ? " Bạch Đế Lão Tổ hơi chau mày, bất quá cũng nhanh chóng biến mất, thế vào đó là nụ cười.

" Chiêu thức không sai. Lão quỷ, vậy cũng ăn một chiêu thức của lão đạo. " Bạch Đế Lão Tổ mỉm cười, phất trần trên tay biến mất khi nào không hay, thế vào đó là một thành Đồng Kiếm loang lổ.

Thanh kiếm đồng này là như vậy cũ nát, nhưng khi nó xuất hiện cho toàn trường một cảm giác như đối mặt với thiên đao vạn kiếm tập trung.

Từng tiếng kiếm minh vang lên như thể muốn thị uy.

Khi thanh kiếm này xuất hiện, xung quanh vạn dặm kiếm chính là run rẩy reo hò, như thể quân vương của chúng thân chinh.

Thấy thanh kiếm này Xà Lão cùng Long Môn Vũ Thần giả cũng lập tức trái tim nhảy lên.

" Cổ Hoàng binh khí — " Xà Lão âm thanh trầm thấp, sắc mặt lãnh lẽo nhìn thanh kiếm kia nói ra lai lịch.

" Không...Gần tiếp cận Cổ Hoàng binh khí, Cổ Hầu Đỉnh Phong Cổ Binh ! " Long Môn Vũ Thần cường giả đạo ra.

" Tư bản không nhỏ, lão già " Lão Xà nhìn Bạch Đế Lão Tổ nói ra, hai mắt nheo lại.

Bạch Đế Lão Tổ nghe vậy mỉm cười thản nhiên sau đó đạo.

" Kiếm này chính là trong lúc vô tình ta đoạt được trong một cái bí cảnh của Cổ Hoàng cường giả, tuy chỉ là tàn thứ phẩm Cổ Binh Hoàng Cấp, nhưng không phải tuỳ tiện có thể chống đỡ...Các hạ cẩn thận rồi " Hắn nhẹ nhàng nói ra, bất quá trong lời nói nhưng là sát cơ trùng thiên.

" Hừ, cho dù ngươi có Cổ Binh thì thế nào, bọn ta có nhưng chính là hai người, hai cái Vũ Thần tu vi, ngươi đỡ nổi sao " Long Môn Vũ Thần một bước lăng không xuất hiện cạnh Lão Xà.

Nếu từ đầu biết đối phương có binh khí như thế, hắn cũng không dại dột mà đi tìm phiến toái, nhưng đạo lý chính là đâm lao phải theo lao. Giờ chỉ còn cách hắn cùng với Lão Xà liên thủ lại.

" Không sai, cho dù là Tàn binh Cổ Hoàng cấp bậc, nhưng ta chỉ phát huy ra được tối đa một thành đến hai thành lực lượng của nó. Nhưng..." Bạch Đế Lão Tổ thấy hai cái Vũ Thần liên thủ cũng không lo sợ, thản nhiên huy kiếm trong tay.

" Ông ! Ông — " Tiếng kiếm minh khiến cho không gian gần đó bị thiết cát ra mất cái tia mỏng như cánh ve lỗ hổng.

" Cũng nên đến thời điểm kết thúc, không cần tiền bối xuất thủ, để ta đến." Bạch Đế Lão Tổ nhẹ nhàng nói ra, kiếm trong tay càng ngày càng phát ra ánh sáng bạch kim, khi lên đến đỉnh điểm " Ông Ông " rung động, chói mắt như thái dương bạo tạc.

" Ăn ta trước một kiếm " Bạch Đế Lão Tổ thét dài, một kiếm thuần tuý bổ ra. Một cái bạch kim kiếm mang mấy chục dặm dùng tốc độ điên cuồng hướng về phía hai cái Vũ Thần.

" Rắc ! rắc — " Nơi kiếm mang kinh khủng đi qua, vô số đại địa sụt lỡ, cây cối hoá thành bụi, không gian cũng bị thiết cát thành vô số mảnh.

Một kiếm này, chính là thuần tuý một kiếm, không mang theo chiêu thức, chỉ là điệp gia linh lực lên. Vậy mà một kiếm này bổ ra phong vân biến sắc.

" Lui — " Xà Lão quát lên, lập tức lui ra về sau, cương khí hộ thể toàn lực vận lên, một chưởng hoành không đập ra về phía khủng bố kiếm mang.

Long Môn Vũ Thần thấy một kiếm tới gần trái tim cũng co rút lại, lập tức na di về sau, liên tục mấy kích đánh ra về phía kiếm mang.

" Phanh ! Phanh ! Phanh – " Kiếm mang quá nhanh, nhanh đến mức làm cho người không kịp phản ứng, tuy nói là dài như vậy, nhưng chỉ xảy ra trong sát na. Kiếm mang dùng thế không thể đỡ cắt đôi mọi tứ nó lướt qua, ngay cả mấy chiêu của Long Môn Vũ Thần cùng Xà Lão cũng như đậu thủ, không chút dừng lại soát đến.

" Không ổn ! " Long Môn Vũ Thần hoảng sợ, thấy kiếm quang khổng lồ đã tới gần, hắn lập tức toàn lực vận cương khí hộ thể.

" Oanh —— " Kiếm Mang va chạm hai cái Vũ Thần tạo ra tiếng động chói ta, bùng lên một ánh sáng bạch kim chói mắt, Long Môn cường giả cùng Xà Lão không một chút do dự bị kiếm mang quét đi mấy chục dặm, liên tục thổ huyết.

" Phốc "

" Oa "

Hai cái vũ thần thân hình chao đảo, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt kinh khủng nhìn về phía tàn kiếm kia, trên khoé miệng còn một tia máu.

" Không thể nào !! " Ngọc Lăng Hàn cùng Ngọc Lăng Thiên hai mắt trợn tròn cùng mấy cái vũ đế, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng này.

Mặc dù biết Cổ Binh kinh khủng, nhưng không phải mấy ai cũng chứng kiến mà ước lượng nó kinh khủng bao nhiêu. Đây cũng chính là hai cái Vũ Thần, đổi lại một cái nhất định sẽ bị tàn sát. Thậm chí nói, hôm nay hai cái Vũ Thần còn trở thân ra được hay không là một cái mê.

Bạch Đế Lão Tổ khoé miệng cũng tràn ra một tia máu đen, cho thấy nhiệt độ cao dấu hiệu hoá khô. Sắc mặt hắn cũng trắng bệch, chỉ tuỳ tiện vung một kiếm mà gần như muốn bảy thành linh nguyên của hắn.

" Tuy Cổ Binh kinh khủng, nhưng lấy tu vi ngươi còn không đủ để xử xuất ra uy lực của nó, muốn giết chúng ta là không thể nào " Long Môn Vũ Thần lau máu trên khoé miệng rồi nói ra.

" Ngươi linh nguyên đã cạn kiệt, thời điểm cũng là bị bọn ta giết ngược lại. " Lão Xà ánh mắt hiểm độc nói ra, sau lưng lục khí như có như không hiện, hiển hoá thành một cái đại mãng khổng lồ mấy vạn trượng.

" Ta lại không nghĩ vậy, nếu các ngươi tự tin như thế. Vậy để cuộc chiến này quyết định bởi một chiêu này đi " Bạch Đế Lão Tổ ho khan nói ra, từ trong ống tay áo lấy ra một viên lam sắc đan sau đó lập tức cho vào nuốt.

Linh nguyên Bạch Đế Lão Tổ trong chốc lát kéo lên, khôi phục viên mãn, sau đó siêu việt, đạt đến trạng thái no bạo, linh lực cũng điên cuồng bạo thăng, cả người mười hai phần chiến lực.

" Ngươi...ngươi lại có Linh Chủng Thanh Nguyên Đan " Xà Lão nhận ra lai lịch của đan dược lập tức hoảng sợ hét to, sắc mặt càng trắng bệch.

Linh Chủng Thanh Nguyên Đan chính là có tác dụng để ngươi linh nguyên đạt đến trạng thái đỉnh cao, thậm chí siêu việt, chiến lực cùng tu vi đề thăng năm thành trong một khắc. Sau đó tu vi sẽ suy giảm, thậm chí không có khả năng hồi phục, nặng hơn là tàn phế "

" Đúng vậy, Linh Chủng Thanh Nguyên Đan " Bạch Đế Lão Tổ khoé miệng câu lên một vệt cười, ánh mắt sáng loé, sát cơ như muốn thôn phệ sơn hà.

" Nếu các ngươi ngay từ đầu đánh chủ ý Bắc Đế Thành, vậy các ngươi tính ra đã là tử thi từ khi bước vào đây, bây giờ muốn chạy đã không kịp " Âm thanh vang vọng khắp nơi, Bạch Đế Lão Tổ lúc này như trẻ lại hai mươi tuổi, một thân bào cùng hắc bạch phát bay phấp phới, cổ kiếm loé sáng như thái dương chi đỉnh, lúc này hắn như một cái chiến thần chiến khắp thiên địa.

" Ta có một thức kiếm, ta vô tình may mắn được tổ tiên truyền xuống, hắn cũng chính là Bạch Đế. Tử tôn bất tài, một kiếm này chỉ sử xuất được da lông uy lực. Nay đem một thức này ra, đánh lui cường địch, bảo hộ cơ nghiệp " Bạch Đế Lão Tổ âm thanh vang vọng khắp nơi, mọi người nghe thế càng thêm kính nễ hắn, hi sinh tu vi bản thân để chiến đấu bảo vệ Bắc đế thành, đúng là có phong phạm tổ tiên năm đó.

" Không hay, Xà huynh, chạy ! " Long Môn Vũ Thần nghe thế sắc mặt đại biến, hoảng sợ. Cổ Hoàng tàn binh một kiếm phổ thông vung ra đã khiến bọn hắn trọng thương. Nếu như một bí thức này điệp gia gấp bội chiến lực được Cổ Hoàng tàn binh thi triển ra, đấy chính là tử cục.

" Đi ! — " Lão Xà cũng hoảng sợ, hai mắt co rụt lập tức xoay lưng bỏ chạy.

" Chậm rồi, hai vị đạo huynh " Bạch Đế Lão Tổ cười gắn, trong vô số ánh mắt hoảng sợ, Cổ Hoàng tàn binh ánh sáng bỗng dưng tắt vụt.

" Vạn Kiếm Phi Tiên — Bạch Đế Kiếm ! —... " Âm thanh phiêu miễu vang vọng khắp Bắc Đế Thành. Cổ Hoàng tàn binh trong ánh mắt mọi người ánh sáng bỗng dưng tắt vụt, sau đó bạo tạc ra thành vô số huyễn kiếm khí ngưng tụ lại.

Vạn kiếm phủ đầy trời, mỗi một thanh kiếm đều dài đến mấy trăm mét, mỗi một thanh đều là toả ra kinh thiên bạch kim sắc, cứ như thế một vạn thanh chiếu sáng một vùng thiên địa, tựa như chân tiên hạ phàm dị tượng.

" Không — " Long Môn Lão Tổ cùng Xà Lão hoảng sợ hét to, trong vô số ánh mắt kinh hoảng, một vạn thanh kiếm như hồng thuỷ cứ thế mà lao vào thiết cát hai cái Vũ Thần thành bụi máu, rốt cuộc ngay cả cặn cũng không thể lại.

Chưa dừng lại ở đó, Bạch Đế Lão Tổ nhìn về phía mấy nghìn cái Vũ Đế cùng vài tên Vũ Thánh, Ngọc Lăng Thiên cùng Ngọc Lăng Hàn.

" Không, không, ngươi nếu giết ta, người bảo hộ Long Môn thế nhưng sẽ không tha thứ cho ngươi. Tồn tại kia nhưng chỉ xem Long Môn như một cái sâu kiến, ngươi nếu giết ta sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn... " Ngọc Lăng Thiên bỗng dưng điên cuồng gào thét, như mắc bệnh nói ra.

" Xuất — " Âm thanh nhẹ nhàng vang lên, Bạch Đế Lão Tổ phất tay, vô số kiếm quang bạch kiếm như hồng đê vỡ thuỷ tràn về phía đám còn lại.

Vô số kiếm khí xuyên xỏ qua từng tấc thời không, trong ánh mắt tuyệt vọng của đám người.

" Đông ! "

" Rắng rắc... "

Bỗng dưng một tiếng động vang lên, một cái thần bí người áo đen không biết từ đâu bước ra, một tay phất lên, kiếm hà lập tực đổ nát.

" Phốc ! " Bạch Đế Lão Tổ cũng vì bị phản chấn mà bất tỉnh từ trên không rơi xuống mặt đất.

Bạch Đế Gia hoảng sợ đón lấy.

Mọi người hoảng sợ nhìn tình cảm này, chiêu thức kia thế nhưng là miểu sát hai vị Vũ Thần, vậy mà bị một cái phất tay đánh cho tan biến đồng thời bất tỉnh, có thể sơ sơ thấy người thần bí này khủng bố.

Ngọc Lăng Thiên cùng Ngọc Lăng Hàn thở hồng hộc, ánh mắt kính sợ cùng vui mừng nhìn thân ảnh thần bí kia.

" Pháp lực gì thế này... " Linh Chủ nhíu mày, sau lưng mồ hôi lạnh chảy dài.

" Pháp lực này phải hay không...quá phi thường... " Bạch Kiếm Đế hai chân như muốn nhũn ra cắn răng đứng chặt đạo.

Người thần bí áo đen kia tuy không thể hiện ra linh áp, nhưng sơ uy cũng đủ làm vô số người quỳ ra đó.

" Nào chỉ là phi thường...Quả thật là điên loạn. Pháp lực của hắn chính là bạo hải ! " Bạch Đế Hồng mồ hôi chảy róc rách trên mặt, hai mắt rung động nhìn thân ảnh thần bí đứng trên không kia nói ra.

Đường Long cùng Hoàng Minh ánh mắt cũng chăm chú nhìn, hai tay siết chặt.

" Chủ nhân " Ngọc Lăng Hàn cùng Ngọc Lăng Thiên đồng hô, sau đó quỳ xuống hành lễ.

" Cạc, cạc, cạc. Các ngươi quả thật vô dụng, từ đầu thâu tóm Long Đế Thành chính là không có gì dùng " Thần bí áo đen người tiếng cười như kim loại ma sát, rít chói tai nói ra, âm thanh như từ cửu u truyền đến.

Không thấy làm sao, Ngọc Lăng Thiên cùng Ngọc Lăng Hàn thân thể bỗng dưng hoá lỏng thành một đoàn huyết thuỷ, nhìn khiến cho người khác buồn nôn đến cực điểm.

Đám Long Đế Thành đi theo người toàn bộ hoá thành đám thịt vụn.

" Thật ác độc thủ đoạn " Bạch Đế Kiếm cho dù là sát phạt quyết đoán thấy thủ đoạn như thế cũng không nhịn được mắng một tiếng.

" Thế nào, tiểu tử ngươi muốn thử sao " Thần bí áo đen lão giả cạc cạc cười, tiếng cười làm cho người ta sởn tóc gáy.

" Kiếm Nhi, không nên vọng động, lui lại " Bạch Đế Hồng lo lắng quát lên.

Bạch Kiếm Đế rùng mình lui lại về sau cúi mặt xuống, khỏi cần nói là Bạch Đế Hồng nhắc nhở hắn, chỉ dựa vào tu vi cùng thủ đoạn của thần bí áo đen người kia, hắn cũng không nhấc lên nổi can đảm.

" Ồ, ở nơi này nhưng lại có Cổ Hoàng binh khí, cho dù là tàn binh nhưng cũng đã không tầm thường nha, cạc cạc. " Tiếng cười ghê rợn lão giả một tay hấp Cổ Hoàng tàn binh từ phía Bạch Đế gia vào tay mình.

" Ngươi... " Bạch Đế Hồng thấy Cổ Hoàng tàn binh của Lão tổ bị lấy đi, lập tức nổi giận, nhưng tình cảnh tiếp theo lập tức làm cho hắn mộng, nói đúng hơn là toàn trường đều mộng.

" Rắc ! Rắc ! Rắc –... " Cổ Hoàng tàn binh trong cái khô thủ kia như một mảnh giấy vụn tuỳ ý vò nát sau đó vỡ ra.

" Hừm, xem ra phẩm chất không được tốt lắm. " Âm thanh khàn khàn từ trong mũ đen trùm kín mặt phát ra.

" Ha, cuối cùng cũng là xuất hiện, tàn ma dại quỷ một đám côn trùng cũng dám mộng tưởng trèo một lần nữa lên đại thế " Cổ Huyền Thiên một hồi lâu im lặng, nếu hắn không lên tiếng ai cũng quên mất đi sự hiện diện của hắn.

Thật ra, từ một khoảng thời gian trước, hắn đã dùng Thời Không Tuyệt Ẩn núp sâu vào Không Gian Thứ Nguyên. Hắn chính là muốn dẫn ra người này.

Nghe như thế, một câu vô nghĩa, ở đây không ai hiểu câu nói của Cổ Huyền Thiên có ý vị gì. Nhưng lọt vào tai người thần bí kia lại như lôi động trung thiên.

" Ngươi là ai " Thần bí áo đen nhân âm trầm hỏi.

" Chỉ là một cái tiểu quỷ mà thôi, muốn biết thân phận của ta trừ khi mấy cái lão quái trong hắc quan tài kia hay thuỷ tổ của tộc ngươi mò ra thì có thể biết được " Cổ Huyền Thiên vô cùng bá đạo, nhàn nhã nói ra.

Nghe Cổ Huyền Thiên lời nói ẩn đầy huyền cơ, thần bí áo đen lập tức biết gặp được đại năng, bất quá hắn cũng không kiêng sợ.

" Khẩu khí các hạ không nhỏ, vậy thì ăn ta trước một chưởng rồi chúng ta lại bàn tiếp " Thần bí hắc y nhân mỉm cười đạo.

Khi hắn vừa nói xong, bầu trời mấy vạn dặm bỗng dưng tối lại, hắc ám bao phủ đại địa, một cái mấy nghìn dặm khô lâu bàn tay xé rách không gian hắc ám " Phanh ! Phanh " tiếng động mò ra đập về phía Cổ Huyền Thiên.

Cự thủ khô lâu này được ghép từ vô số bạch cốt, nhưng lại khớp đến mức độ tinh xảo hoàn mỹ, khi nó chầm chậm đi ngang qua, thời không băng diệt, ngũ hành nguyên tố toán loạn. Hắc ám lúc này bao phủ, bạch cốt cự thủ này một đường chầm chậm tiến tới, nó đi qua chính là mọi thứ đều phải băng diệt hoặc bốc hơi.

Vô số ngươi không chịu nổi áp lực, lập tức nằm bệch trên đất, hai mắt cùng hai tai chảy máu.

" Điêu trùng tiểu kỹ " Cổ Huyền Thiên lười biến nhàm chán nhìn cái khô lâu hắc ám bạch cốt cự thủ kia. Lập tức một quyền phổ thông băng đến.

" ĐONG ! " Một quyền phổ thông này bỗng dưng loé lên kim sắc quang mang, từ từ chiếu rọi khắp một vùng thế giới, khi nó nện vào không gian, xung quanh mấy chục vạn dặm đều trầm luân, đại địa bị ép sụp xuống ba tấc.

Một quyền phổ thông này thẩm thấu xuyên qua thời không, lập tức băng hoại bạch cốt cự thủ trong nháy mắt không một tiếng động, thuận thế đến thần bí hắc y nhân một kích. Một kích này lúc này mới chân chính thể hiện kinh khủng của nó.

" Oanh ! " Một kinh thiên tiếng động vang lên, chỉ thấy một quyền này tinh hà vờn quanh, vô hạn lực lượng cùng trọng lượng điệp gia lên nó nện thẳng về sát khô lâu thần bí nhân.

" Không ổn ! " Thần bí hắc y khô lâu hoảng sợ gầm lên, lập tức xuất thủ vô thượng phòng thân bảo vật cùng tuyệt thế hộ thể thần thông. Bất quá trước một quyền này đều bị đánh đến bốc hơi.

" PHANH !!! — " Khô lâu hắc y bị một quyền này nện cho bay đâm xuyên qua mấy chục ngọn cự sơn, tiếng " Răng ! Rắc " xương gãy vang lên.

Mọi chuyển chỉ xảy ra trong nháy mắt, một quyền phổ thông sau đó chính là vô tận phá hoại, mấy chục vạn dặm bị trầm luân, không gian đứt gãy liên tục phá rồi lại lập.

Khô Lâu Thần Bí hoảng sợ, lập tức dùng tốc độ tuyệt luân tẩu thoát, bất quá Cổ Huyền Thiên càng khủng bố, không biết khi nào xuất hiện sau lưng hắn.

" Không thể nà... " Chưa nói xong thì bị Cổ Huyền Thiên một ngón tay gõ lên vai.

" Phanh ! " Lập tức lại một lần nữa dùng tốc độ vô bỉ bị nện vào mặt đất, tạo ra hố sâu mấy vạn trượng.

Cổ Huyền Thiên lăng không đứng, một tay để sau lưng, lạnh nhạt nhìn hắn, sau đó một chỉ đưa lên, chỉ thấy ngón tay càng ngày bạch sắc ánh sáng càng ngày càng tụ tập thành một viên cầu nhỏ bạch sắc.

" OANHH !!! — " Một chỉ hoành ra, một tia sáng to bằng cột trụ nhà lao xuống cái hố sâu mấy vạn trượng kia.

" ĐÙNGG !!! — " Kinh thiên động địa âm thanh vang lên, Khô Lâu Thần Bí nhân bị đập vào đến sâu không thấy đáy.

" Năm xưa chính là chư tộc liên thủ diệt sát cùng phong ấn đám tộc các ngươi lại. Các ngươi may mắn một lần nữa sống lại lại không biết quý trọng, mưu đồ trùng lâm đại thế... " Cổ Huyền Thiên nheo mắt lạnh lùng đạo ra.

" Bản đế không phải một cái người thích xen vào chuyện người khác, nhưng năm lần bảy lượt cái ngươi lại nhúng tay vào " Âm thanh lạnh lẽo khiến nằm trong hố sâu không thấy đáy xương khô rùng mình.

" Cạc cạc, ngươi cho dù giết được ta thì thế nào. Chư lão trong tộc cùng thuỷ tổ thế nhưng mà đã trùng sinh, bọn hắn chỉ cần một ngày ẩn sâu trong vô tận hắc ám, chính là không ai có thể truy tung " Khô Lâu Thần Bí đạo.

" Lần này bọn ta chỉ cần lấy được món đồ kia ở Thiên Hồn Địa, cạc cạc, thánh tộc nhưng sẽ đại trùng lâm, bá chủ một giới " Khô Lâu ghê rợn cười đạo ra.

" Nghĩ hay lắm, nhưng nếu ta đấy trấn thủ, các ngươi nghĩ có cơ hội đó sao " Cổ Huyền Thiên ánh mắt như muốn thôn phệ nhật nguyệt, âm thanh vang vọng nói ra.

Khô Lâu Thần Bí nghe thế trầm mặc một chút, sau đó khàn khàn kinh khủng nói ra.

" Ngươi quả thật cường đại đến làm cho người khác kiêng kỵ là không sai, nếu ngươi muốn cũng có thể trong giấy lát biến ta thành tro bụi, ta có thể cảm nhận được một chút...Nhưng rồi thì thế nào, ngươi chỉ có một người, cạc cạc cạc, ngươi không thể một mình lo hết tất cả khi bọn ta đồng thời chia ra động thủ ".

" Ai nói phụ thân ta chỉ có một người — " Một cái vô thượng âm thanh vang lên, thanh âm như tuyên cổ pháp chỉ của đế vương vượt dòng sông thời gian trở lại.

Thiên địa bỗng dưng biến sắc, phong vân đảo loạn, nhật nguyệt đồng thời hiện ra, vô số người ở Trung Châu hoảng sợ không biết chuyện gì xảy ra, cho rằng là diệt thế đang đến.

" Chuyện gì đang xảy ra " Có người hoảng sợ nhìn lên bầu trời dị tượng run rẩy nói ra.

" Đông ! Đông ! Đông !... " Từng bước chân vang lên, mỗi một bước vang lên là ba nghìn thế giới bùng nổ, mỗi một bước bước ra chính là chư thiên rung động, một bước bước ra như vạn đế đồng hành, chư thần phục bái.

Cửu thiên chi thượng, không biết bao giờ xuất hiện một cái vô thượng đại đạo kim sắc, trên đại đạo đế quan, một cái hắc y long bào nam tử tuyệt thế tuấn mỹ, mặt như ngọc khắc, mày kiếm, mắt đen, môi mỏng, tướng đế vương đang từng bước từng bước đi xuống.

Nam tử này hai tay chắp sau lưng, vạt áo tung bay, vô thượng đế uy hoàn toàn hiển hiện, búi tóc đầu đội đế quan cũng phát sáng.

Đế Hoành chầm chậm bước xuống, khi hắn chân trái bước xuống đại địa, một luồng sóng kim sắc lấy trung tâm chân trái dùng tốc độ kinh khủng quét ra khắp cửu thiên thập địa.

Nơi kim sắc vòng sáng quét qua, mặc kệ là Vũ Thần, Cổ Hầu, Cổ Hoàng thậm chí Cổ Đế đều cho hắn ngoan ngoãn quỳ xuống phục bái.

Cứ thế không biết bao nhiêu ức ức tỷ dặm người đều vô điều kiện phục bái, chỉ cần là có tu vi đều cho hắn phục bái. Tất nhiên trừ Cổ Huyền Thiên cùng một số Cự Vô Phách.

Không đợi Thần Bí Khôi Lâu hoàn hồn vì hoảng sợ, Đế Hoành hai mắt chính là bạo phát kim quang, như ngàn vạn thái dương bạo tạc. Khô Lâu Thần Bí không một tiếng động bị tuyệt đối xoá xổ.

Đây không chỉ là chết đơn giản như vậy, mà là linh hồn cùng bản nguyên của hắn triệt để bị xoá xổ, cho dù thông thiên triệt địa, Tuyên Cổ Vô Song xuất thủ cứu cũng đã muộn.

" Phụ thân, Đế Hoành có mặt " Đế Hoành thi lễ cung kính đạo ra, cho dù bây giờ hắn là Cự Vô Phách, nhưng trước mặt Cổ Huyền Thiên vẫn bảo trì cung kính cùng trung thành.

" Ngươi chính là biết, bọn đã rục rịch rồi đi, thuận tiện một lần này mời mấy cái Cự Đầu đi với ngươi đi " Cổ Huyền Thiên gật đầu nói ra.

" Giải quyết mấy cái di quỷ nhưng vẫn là một mình ta có thể... " Đế Hoành cung kính nói ra.

" Không, Đế Hoành. Lần này, bọn hắn trùng lâm đại thế hẳn là đoạt được đại thủ đoạn. Ngươi tuy thông thiên, nhưng để đề phòng bất trắc, cho dù không bị chết trận nhưng ai đảm bảo không bị phong ấn đây, vì vậy từng bước đều phải cẩn thận. Ta chính là bài học tốt nhất " Cổ Huyền Thiên yêu thương nói, lời này nói đến chính là rất chân thành.

Đế Hoành nghe thế trong lòng cũng một hồi cảm động, cúi người tuân chỉ.

" Chư Đế trong Đế Hoàng Táng Địa chính là đã một số đi ra trấn thủ từng cái toạ độ thứ nguyên, đề phòng mấy cái hắc ám cự đầu trỗi dậy làm hỏng kế hoạch của ta. Cũng không cần ngăn cản được bao lâu. Dù sao, Đế Hoàng Táng Địa nhưng là chưa hoàn toàn xuất hiện hết " Cổ Huyền Thiên nhìn Đế Hoành chăm chú nói ra.

" Phụ thân, tại sao không diệt đi bọn hắn. Đế Hoàng Táng Địa trung ương nhân vật thế nhưng đủ để đối kháng Ma Giới cùng Thiên Giới cộng lại người " Đế Hoành nghi vấn nói ra.

" Đế Hoàng Tịnh Thổ...cường đại là không sai. Nhưng thứ ta muốn chỉ là cầm chân bọn hắn, nếu như muốn diệt bọn hắn, chúng ta không xuất đại huyết là không thể. Huống chi trong này có quá nhiều rủi ro, bọn hắn còn có hai cái tiếp cận Tuyên Cổ Vô Song trấn thủ, hiện tại lấy thực lực đỉnh phong của chúng ta đó là không thể cứng đối cứng " Cổ Huyền Thiên thở dài một hơi nói ra.

" Huống chi lại nói đến, hắc ám cự phách hay gì đi nữa cùng đều là thực đơn của ta, chỉ là ta chưa cần thiết thôn phệ mà thôi " Cổ Huyền Thiên bỗng dưng cười lạnh, nụ cười này là vô cùng hàn băng khiến người ta như bị rơi vào vô tận hắc ám.

Đế Hoành nghe thế như hiểu ra gì mỉm cười, gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment