Đế Đạo Vô Song

Chương 49 - Đường Long Trảm Thân Chứng Đạo !

Cảm ơn nguyệt phiếu của mọi người ! ! ! !

Nhật Nguyệt Đại Lục !

Đã từ lúc lục quang dị tượng hiện đầy trên bầu trời, cũng chính là Bất Tử Thiên Kinh sắp xuất thế quá khứ đã đi qua được ba tháng.

Ba tháng này trôi qua, Phù Vân Cảnh đã thay đổi vô cùng chóng mặt, từ chỉ có mười cái yêu nghiệt thái cổ, Cổ Huyền Thiên, Đế Hoành, tính cả Đường Long cùng Hoàng Minh không có ở đây chỉ có 14 người. Trải qua ba tháng không biết được giao cho nhiệm vụ mười người kia làm gì, Phù Vân Cảnh lúc này đã lật lên ba nghìn nhân, mà không một không thiên tài, không một không yêu nghiệt.

Thậm chí Phù Vân Cảnh trở nên thần bí kinh khủng trong mắt các Thánh Địa hay đại thế lực, hôm đó bỗng dưng có một cái Thiên Kiêu Bảng chiến đấu giữa Thiên Nguyên Đại Lục cùng Nhật Nguyệt Đại lục, các đại thế lực, hoàng triều, Thánh Địa đều cho đệ tử đi tham gia, bỗng dưng một nhóm năm người bí ẩn xuất hiện, tuỳ tiện một người ra chính là miểu sát một đám lớn, thậm chí đánh bại mấy cái gọi là Tứ Kiệt, Tam Công Tử, Ngũ Phượng các loại yêu nghiệt.

Điều này gây kinh động đến mấy cái thế lực lớn, cường giả xuất động ra mưu đồ lôi kéo một đám thiên kiêu bí ẩn, không lôi kéo được chuẩn bị ra tay giết, vì thiên tài không dùng được tất là mối hoạ. Ngay lúc đó cả đám cường giả không có dấu hiệu hoá thành sương máu, ai cũng biết là sau lưng năm người này ra tay.

Sau đó bọn họ mới tra ra được, một cái gọi là Phù Vân Cảnh thế lực không hiểu xuất hiện, mà năm người kia chỉ là bình thường ở trong đó một nhóm. Tất nhiên, tin tức này là Phù Vân Cảnh bọn hắn cố ý thả ra, ngoạ tào, chứ chỉ có 10 đệ tử, cái gì phân chia bình thường hay không bình thường, ngoại môn với hạch tâm. Nhưng cho dù vậy cũng không phủ định được Phù Vân Cảnh đệ tử yêu nghiệt.

Chớ nghĩ việc làm này là vô bổ, hoặc khinh thường thiên tài bọn hắn. Nói đến cho dù thiên tư không bằng các yêu nghiệt thái cổ, đặc biệt là Phượng Vô Song loại này thiên kiêu chi nữ, nhưng đã gọi thiên tài thì chính là một cái mê.

Bọn hắn chính là không theo lẽ thường, thậm chí một người bình thường cơ duyên, vận mệnh xảo hợp cũng có thể lật mình, biến hoá thành một tôn cự phách, bá chủ một giới tồn tại. Có tuyệt đại yêu nghiệt chính là chết dở nữa đường, nhưng cũng có một cái ngu ngốc người từng bước lại từng bước đăng phong vạn cổ, bao quát chúng sinh.

Như Đế Hoành, hắn chỉ là một cái hài tử bình thường mà thôi, nếu không có Cổ Huyền Thiên sẽ làm sao khai phát ra Cửu Đầu Đạo Luân cho hắn, cũng sẽ không phát huy được cái gọi là Vạn Cổ yêu nghiệt trước ba. Nhưng tất cả đều dính tới một chữ Duyên !

Mà tất nhiên đã là người có khí vận mạnh thì cực kỳ khó tìm, thiên tài chính là cái nào cũng là khí vận nhân. Nhưng không phải ai cũng biết khí vận đó chính là đến bao giờ mới hết.

Vì vậy, thâu tóm thiên tài, ai biết được sau này bỗng dưng một cái trong số đó không nổi bật bỗng dưng lắc mình hoá thành thiên long, lúc đó kiếm lời lớn.

Đường Long cùng Hoàng Minh đã từ mấy tháng trước theo Đế Hoành trở về Phù Vân Cảnh, tiến thẳng vào hạch tâm đệ tử.

Phù Vân Cảnh chia làm ngoại môn, nội môn, hạch tâm đệ tử. Ở đây cũng không có quy tắc, kẻ mạnh chính là quy tắc, ở đây chỉ cấm sát hại đồng môn, còn ngươi đủ bản lãnh muốn phế hắn, tuỳ tiện.

Ngoại môn chính nào bạch y phù vân y phục, nhìn vô cùng xuất trần, đây cũng chính là một phần một số thiếu nữ muốn vào Phù Vân Cảnh, lên đến nội môn thì là tử y, còn hạch tâm thì kim sắc, đối chiếu với lệnh bài cũng thế, bất quá hạch tâm đệ tử nói đến cũng chỉ có 12 cái, chính là 10 cái kia cùng Đường Long, Hoàng Minh, muốn xuyên thế nào y phục không ai quản.

Ở đây cũng không có trưởng lão, không có chấp sự, hoàn toàn chưởng khống giả là một cái bí ẩn, ở đây mọi người chỉ biết 12 cái hạch tâm đệ tử chính là quyền lực cao nhất, thực lực mạnh nhất. Nếu như ngươi gây rối hoặc xông vào Phù Vân Cảnh không cần ai ra tay, tự có thần bí lực lượng xoắn người thành huyết vụ.

Ngươi có hỏi làm sao mỗi tháng phân chia phúc lợi ? Bảo đan, tiên thảo, linh dược ở đâu ra ? Ai phát. Vậy thì ta cũng nói ngươi biết những thứ đó chính là nằm đầy đất...Đúng vậy ! Nằm đầy đất, chính là từng cái thảo viên, dòng sông, đều là trân tài bảo thuỷ. Chỉ là ngươi có đủ khả năng đi lấy hay không mà thôi.

Đế Hoành dùng thần thông diễn hoá ra các không gian thử thách hoặc tiểu trận, chỉ cần ngươi đủ bản lãnh thì cứ vào mà lấy, số lượng không có hạn, tuy không phải miễn phí nhưng đây chính là thiên đường mà nói đối với thiên tài.

Ngoài ra còn có Ngộ Đạo Chi Thụ, đây chính là Đế Hoành dùng tư thân mình bỏ ra được, tuy đối với hắn không có tác dụng nữa nhưng đối với đám đệ tử chính là vô song bảo vật.

Ngộ Đạo Chi Thụ công dụng rất đơn giản, trong phạm vi nhất định trực tiếp làm cho ngươi tinh thần gấp ba, tiến vào trạng thái minh tưởng. Đây cũng chính là thứ làm cho đệ tử đỏ mắt nhất, tất nhiên phải có cống hiến a.

———

Lúc này Phù Vân Cảnh ở trên một cái đảo phù không. Ngự ở trên là một toà cung điện trang nhã lại quý khí.

Trong cung điện lúc này ngồi đó 12 đạo thân ảnh xung quanh một cái bàn dài.

" Hừ, Phượng Vô Song, ngươi đừng ỷ có chút thực lực, lúc nào ngươi cũng bác bỏ ý kiến của ta " Đường Long ngồi đó mắt lớn mắt nhỏ trừng Phượng Vô Song.

" Đường Tiểu Cẩu, bổn cô nói một lần cuối, ta không tán thành cái ý tưởng đấy, còn các ngươi mấy cái đi theo hắn vương bát đản, tin hay không cô một kiếm chặt các ngươi " Phượng Vô Song dung nhan tuyệt mỹ, một bộ dạng nghiếng răng nghiếng lợi, hai mắt cơ hồ trào ra nham tương một dạng nói ra.

" Phượng tỷ nói đúng, ngươi...các ngươi..." Hà Tiểu Y nước mắt rưng rưng run rẩy nói ra.

" Ầy, gia gia nói đúng a, phụ nữ chính là không có mắt đồ vật, ý tưởng của Đường huynh hảo như vậy tại sao các ngươi lại từ chối đây " Ngô Phàm một bộ dáng tiếc rèn sắt không thành nói ra, vẻ mặt đau khổ.

Long Nhất một bên cũng gật đầu vỗ vai Ngô Phàm.

" Không sai, ta cũng cho rằng Đường huynh là một cái ý tưởng tốt "

" ... " Hoàng Minh một bên ngồi xếp bằng, hai mắt đóng lại, bất quá vẻ mặt của hắn vặn vẹo là có thể nhìn ra được.

" Ta đi mẹ nó quần dài bán trong suốt, ngươi làm sao không kêu nãi nãi ngươi xuyên a " Phượng Vô Song hét ầm lên, một kiếm rút ra, băng lãnh kiếm ký lập tức tràn ngập khắp phòng, một bộ dáng người sống chớ gần.

Đường Long lông tơ dựng đứng, bà cô này một khi nổi đoá chính là trong đây không có mấy người cản được.

" Tiểu Y, ngươi cản hắn lại a " Ngô Phàm hoảng sợ hô cầu cứu Hà Tiểu Y.

Trong đây nếu nói như ai thân nhất với Phượng Vô Song không ai khác ngoài Hà Tiểu Y, chỉ có nàng mới cản được Phượng Vô Song.

Hà Tiểu Y lập tức cản Phượng Vô Song lại, nếu không quả thực nàng xông lên giết cái kia tiện nhân.

" Này này, ta nói ngươi tên là Phượng Vô Song a, hành xử quả thật là...ài. Ta nghĩ ngươi nên đổi tên a, Phượng Vô Đạo, Phượng Vô Nhân Cách, Phượng Ác Nhân, nha, cái gì cũng hợp với ngươi a, tại sao không lấy hết lần này đến lần khác lại đi lấy Phượng Vô Song " Đường Long một bộ dạng thấy chết không sờn, liếc Phượng Vô Song lười biếng vắt chân chữ ngũ nói ra.

]

Hắn nói ra lời này, bỗng dưng cả gian phòng lập tức yên tĩnh xuống, Ngô Phàm, Long Nhất, Hoàng Minh, Tiêu Mễ Đường mấy cái nam trợn mắt khó tin nhìn hắn.

" Đường huynh, ngưu bức ! " Bọn hắn trong lòng đều vỗ tay quát ầm lên.

Không khí yên tĩnh đến cực hạn, nhiệt độ dần dần giảm xuống, Hà Tiểu Y sắc mặt trắng bệch cười khổ, có chút nhăn lại.

" Rắc ! —Rắc...! "

Âm thanh đồ vật gì đó bị đứt gảy vang lên, chỉ thấy chiếc bàn làm bằng linh mộc cứng hơn sắt đá từng đường từng đường kéo dài nứt ra như địa chấn một dạng.

Đường Long " ... "

" Thanh Liên Kiếm — Diệt Tuyệt Kiếm Phạt ! ! ! " Phượng Vô Song cả người run rẩy, sau đó xuất kiếm.

" Băng ! — "

" Tiên Thiên Hộ Thể ! " Đường Long sợ hãi hú lên một tiếng, sau đó lập tức xoay người bỏ chạy, bất quá một kiếm này quá nhanh, quá kinh khủng nên Đường Long lập tức bị trảm cho bay ra cung điện, ôm vào kiếm khí kéo không biết đi đâu.

" Ha ha, Phượng tỷ kiếm pháp chính là cái thế vô song a, chuyên gia khắc chế hắc ám, đặc biệt là khắc mấy cái tiện nhân " Ngô Phàm đổ mồ hôi lạnh miễn cưỡng nở nụ cười. Trong lòng niệm một vạn cái ' Đường huynh, ta xin lỗi '

Long Nhất cũng một bên cười ha hả

" Cái này tiện nhân ta đã sớm xem không vừa mắt, Phượng Vô Song, đánh hay "

Hoàng Minh, Tiêu Mễ Đường cùng mấy cái khác một bộ dạng im lặng.

" Các ngươi còn muốn quần bán trong suốt " Phượng Vô Song ánh mắt băng lãnh, nở nụ cười gằn, hắc khí cũng theo đó bốc lên.

" Không...không, tuyệt đối không a, không quần nữ bán trong suốt" Ngô Phàm lắc đầu liên tục. Sau đó cả phòng im lặng nữa ngày.

" ... "

" Kỳ thật ta thấy áo nữ trong suốt cũng không sai a " Ngô Phàm nói nhỏ.

Phượng Vô Song nhìn hắn, sau đó...

Lại không có sau đó...

Đế Hoành cùng Cổ Huyền Thiên nói thế nào cũng không rảnh đi chăm nom bọn hắn, nên Phù Vân Cảnh trên mặt đều là 12 cái này hạch tâm để tử được lo, bọn hắn vừa là đệ tử cũng vừa là trưởng lão giữ quyền lực.

Bất cứ thứ gì, phân phối đan dược, thiết kế, vân vân đều là bọn hắn tự bàn với nhau...

———

Đường Long vẫn tiếp tục đang bị một đạo kiếm khí đánh bay, kiếm khí gắt gao đẩy lấy hắn nhưng cũng không làm hắn bị thương, nói về công kích mạnh nhất tất nhiên là Phượng Vô Song, nhưng nói về phòng ngự cao nhất chính là Đường Long, Tiên Thiên Thánh Đạo Thể chính không phải là nói chơi, dù cho tu vi hắn cùng chiến lực hắn thua xa Phượng Vô Song, nhưng muốn tổn thương hắn không phải dễ dàng.

Lúc này có mấy cái đệ tử đang đạp không chiến đấu với nhau, bỗng dưng kinh hãi thấy một cái bóng đen bị đạo kiếm khí đẩy đi qua.

" Là Đường Long Tiệ...Sư huynh " Có cái đệ tử hết hồn chỉ vào nói.

" Đường sư huynh, ai dám đánh ngươi a " Hắn tò mò hét lớn hỏi

Hắn quát to bị mấy người xung quanh chú ý, dần dần càng đông ánh mắt ném lại Đường Long.

Đường Long thẹn quá đỏ mặt, lập tức quát lên.

" Tiểu tử, ngươi biết cái gì, làm sao có ai dám đánh gia. Gia đây là đang luyện tuyệt thế thần kỹ, ân..., gọi Trảm Thân Hoá Thần Vô Địch Cửu Thiên Thập Địa Nhất Kích "

" Ngươi còn nhỏ, phải cố gắn a, con đường chứng đạo còn dài, đến cảnh giới như gia phải trảm thân nhập đạo " Đường Long bị kiếm khí quét đi càng xa, âm thanh cũng càng nhỏ, một bộ dáng cao nhân ánh mắt thâm thuý nói ra, mặt không đỏ, ánh mắt khép hờ.

Tiện nhân cảnh giới tối cao !

"..."

Mấy cái đệ tử xung quanh khinh bỉ

Phi ! Ta còn không biết ngươi bị đánh a.

Đang tính chiến đấu tiếp thì bỗng dưng tiếp tục một cái thân ảnh to lớn...Cũng bị một đạo bạch quang kiếm khí chặt kéo đi theo hướng Đường Long.

" Là Ngô Phàm sư huynh " Mấy cái đệ tử trợn to mắt nhìn.

" Ngô sư huynh, đây là làm sao a " Cái vừa nãy đệ tử hỏi.

" Ta đây chính là luyện vô địch thần thông, Trảm Thân Chứng Đạo. " Nói xong Ngô Phàm nhắm mắt lại, làm một bộ dáng thế ngoại cao nhân, tiếp tục bị kiếm khí kéo theo hướng đường long.

Chúng đệ tử " ... "

" Hay...hay là Phù Vân Cảnh ở trên hạch tâm đệ tử thực sự có một môn vô địch thần công như vậy " Không biết ai nói ra câu này, âm thanh không lớn nhưng tất cả mọi người ở đây nghe rõ, không khỏi bạo hãn một trận.

——

" Ra vậy, tự thành vực cảnh sao, nói như vậy chiến đấu sẽ không bị ảnh hưởng đến Thiên Nguyên Đại Lục cùng Nhật Nguyệt Đại Lục đi " Đế Hoành đứng trong gian phòng, nhìn ra ngoài khung cửa sổ.

" Bất Tử Thiên Kinh, Bất Tử Thiên Kinh. Lần này có ai chịu chết đây " Đế Hoành cười lạnh, ánh mắt băng lãnh. Mặc dù Cổ Huyền Thiên kêu hắn Thiên Kinh chọn người có duyên, nhưng hắn lại làm sao chịu đây, hắn đừng nhìn điềm tĩnh nhưng cũng vô cùng tự ngạo, lấy thực lực của hắn có tư bản đó. Cho dù bị phong ấn chỉ sử dụng được một hai thành, nhưng những người khác cũng không khá hơn bao nhiêu.

Thời đại này, mấy cái cự đầu không ai dễ dàng vận dụng, nếu không sẽ xúc động đến một số thứ, Đế Hoành cũng không nguyện ý đi đối mặt, dù sao nếu bị mấy thứ kia để ý đến, chính là ăn ngủ không yên, tuy hắn không sợ nhưng hắn lại không thích phiền phức.

" Bên kia có dị động, nghĩ đến phụ thân cảm nhận được, xem ra cũng sắp trở về đi, hi vọng mấy cái ngu xuẩn kia không nên quá mức, nếu không làm hắn nộ lên vậy từ đây cũng không có nữa...Cổ tộc " Trong lòng bàn tay một cổ huỷ diệt ba động, tuy nhỏ bé nhưng cảm giác cho người ta như nó muốn huỷ diệt vạn thế, Đế Hoành ánh mắt không một tia gợn sóng, yên tĩnh mà đáng sợ.

Cổ tộc lúc này vẫn đang lên kế hoạch dùng thủ đoạn cùng nội tình cướp đoạt Bất Tử Thiên Kinh, mấy cái đại thế lực kháng cũng mưu đồ bỏ ra đại giới phá giới phong cho đệ tử mình tham gia tranh đoạt.

Bọn hắn không biết lần này một đi sẽ không trở lại, vì bọn hắn đối đầu không phải là Đế Hoành, mà là Cổ Huyền Thiên tâm tình không tốt đang trên đường trở về.

Nếu như trước đó hắn nói Thiên Kinh tuỳ duyên chọn người thì lúc này tâm tình hắn chính là ai cản hắn lấy Thiên Kinh chính là diệt vong !

——

" Cổ Tiêu, ngươi thật quá đáng, ngươi biết vận dụng thứ kia sau đó nội tình gia tộc ta sẽ giảm sút đến tình trạng gì sao " Cổ Nguyên, cũng chính là gia gia Cổ Đế Nhất quát ầm lên, khí thế trên người như phiên giang đảo hải áp đến trung niên kia.

Trung niên kia, cũng chính là Cổ Tiêu, hắn lúc này bình tĩnh tự tại ngồi đó phẩm trà, sau đó cười nhạt đạo.

" Cổ Nguyên, ngài già rồi. Cổ tộc đã suy sụp, đã lâu không bằng năm đó. Nếu ta không làm ra bước nhảy, hi sinh một số thứ để có lợi ích lớn hơn thì vô vọng mà chấn hưng gia tộc "

" Ngươi...ngươi " Cổ Nguyên giận mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập, khí thế càng kinh khủng, đồ vật trong gian phòng này cũng may đa phần là tuyệt thế bảo vật, không dễ dàng hư hỏng, nếu không khí tức hắn như thế e sợ đã hoá thành tro bụi từ lâu.

" Cho dù sử dụng mất đi kiện đồ vật kia, nhưng nếu đoạt được Bất Tử Thiên Kinh, lúc đó các đời Thiên Đế không phải Hoàng Phủ gia tộc đảm nhiệm nữa, mà đó sẽ là Cổ tộc ta " Cổ Tiêu nói đến đây ánh mắt phát lạnh, có chút điên cuồng.

" Ngươi phải biết cho dù năm xưa có Thuỷ Tổ trấn áp nhưng hắn cũng không có ý định tranh đoạt Thiên Đế chi vị, hắn chỉ mong gia tộc cứ bình thường duy trì... " Cổ Nguyên đang nói thì bị cắt ngang.

" Hừ, duy trì. Hay lắm một cái duy trì, hắn muốn gia tộc phát triển bình thường vậy hắn có bảo hộ gia tộc sao, nếu không có ta đứng lên chống đỡ từ lâu đã bị mấy cái gia tộc kia xâu xé ... "

" Nhưng Thuỷ Tổ... "

" Thảo mẹ mày Thuỷ Tổ, Thuỷ Tổ, Thuỷ Tổ, hắn đã chết từ lâu rồi " Cổ Tiêu như mãnh thú bị điên gầm lên, ngọc toạ bị hắn một tay đập xuống vô hình biến thành tro bụi, hắn đứng dậy khí thế kinh khủng bộc phát ra chọi lại với Cổ Nguyên.

" Tại sao ngươi nói hắn vô địch, trong khi hắn không để lại bất cứ truyền thừa gì cho gia tộc. Gia tộc lớn mạnh hơn có gì sai sao, chỉ sợ hắn bất khí tranh đấu " Cổ Tiêu càng nói càng điên cuồng, cơ hồ gầm đi ra.

" Lại nói, ngươi đừng tưởng ta không biết, hắn chính là có một trong Bát Đại Thiên Kinh, nhưng hắn cũng không để lại cho gia tộc, mà đem đi truyền thừa cho cái chó má gì gia tộc khác, ngươi nói, hắn thực sự muốn Cổ gia phát triển sao, ngươi nói hắn thực sự muốn gia tộc không bị diệt vong sao ? Vậy tại sao hắn lại không để lại truyền thừa ? Vậy tại sao hắn lại bỏ đi ? " Hắn hai mắt đỏ ngầu nói ra. Hắn là một cái người dã tâm có tham vọng, hắn biết vị Thuỷ Tổ kia vô địch cỡ nào, nhưng hắn không hiểu tại sao lại bỏ rơi gia tộc của hắn, điều này làm cho hắn có một cổ uất ức.

Tựa như nhà ngươi là một cái đại gia tộc, nhưng lại bắt ngươi sống một cuộc sống bình dị ? Ngươi chịu được sao.

" Ngươi xem, nếu như ngươi nói là đúng, vậy mấy cái lão gia hoả kia sẽ ủng hộ ta sao ? "

Cổ Nguyên há miệng muốn nói, nhưng lại không biết nói gì, cuối cùng thở dài, khí thế biến mất, trông hắn tựa như già đi hơn chục tuổi, hắn xoay người lại bước chậm rãi ra khỏi phòng.

" Các ngươi làm chuyện hậu quả tự gánh lấy...Thậm chí là diệt vong " Cổ Nguyên lắc đầu lặng lẽ biến mất ở ngoài cửa.

" Hừ, vậy thì để Thuỷ Tổ sống lại đi lão già " Cổ Tiêu hai mắt phát lạnh.

Thuỷ Tổ, cái cập bậc này chỉ có đại năng giả đầu tiên đứng đầu một cái gia tộc đời đầu mới được xưng, là cái xưng hô hết sức mạnh mẽ. Cho dù hắn ở cách xa cỡ nào gia tộc vẫn có thể bắt được một tia tín hiệu, liên lạc, bởi vậy các đời sau thường thờ phụng Thuỷ Tổ, khi gặp hoạ hắn sẽ phủ xuống bảo vệ gia tộc, hoặc ban thưởng, truyền thừa.

Nhưng Cổ tộc thậm chí ngay cả tên của Thuỷ Tổ mình, thậm chí chân dung cũng chưa từng thấy, truyền thuyết của hắn cũng chỉ là nghe kể lại, bởi vậy trong lòng Cổ tộc nhân không có mấy cái để trong lòng vị kia trong truyền thuyết Thuỷ Tổ. Còn những cái tộc khác đừng nói Thuỷ Tổ, lão tổ cũng đã là chí cao vô thượng, cho đến Thuỷ Tổ nói đến với bọn hắn chính là thần linh một dạng.

Thuỷ Tổ của Hoàng Phủ thế gia chính là một cái vô cùng tiếp cận Tuyên Cổ Vô Song, bởi vậy nó mới ổn thoả đệ nhất thế gia, mới có vô cùng lực hiệu triệu.

Còn vị kia Tuyên Cổ Vô Song thái độ khó mà nói, bọn hắn đã không thuộc về tranh đấu ở trong hồng trần. ———

Bình Luận (0)
Comment