Đường Long Tiên Thiên Thánh Đạo Thể mang theo kim sắc linh lực khủng bố quét ra toàn trường, mọi người kinh hãi một mặt nhìn hắn.
Trên mi tâm Đường Long lúc này mờ nhạt một cái kim sắc cổ tự hiện lên, trên mặt cùng cơ thể cũng theo đó quấn lấy kim sắc cổ lão phù văn.
Lúc này hắn giống như một cái Thánh Nhân cả người rực rỡ kim quang.
Nơi kim quang huy rọi đến bất kể là cái gì linh lực hay đạo pháp đều bị vô tình đập nát.
" Đó...đó là cái gì "
" Bảo thể, là bảo thể của hắn — "
" Như thế khủng bố bảo thể, chẳng lẻ bài danh trước năm mươi sao. Không được, phải báo cho gia tộc. "
" Làm sao có thể, linh lực của ta "
Vô số người hoảng sợ hô lên, một mặt khó có thể tin nổi quan sát Đường Long.
Nam Cung Thánh sắc mặt càng là trắng bệch, khoé miệng tràn ra một tia máu. Hắn thế mà trong lúc nãy đứng gần Đường Long lại bị dư uy của bảo thể quất bay không có sức hoàn thủ.
Trong mắt hắn cũng tràn đầy kinh hãi cùng khó tin, hắn thế nhưng tự tin chiến lực cũng không kém Đường Long bao nhiêu, nhưng Đường Long bảo thể vừa ra dậm nát tự tin của hắn.
" Cái cảm giác đó ... " Nam Cung Thánh âm thanh run rẩy khó phát hiện ra, đồng tử co lại nhìn hai tay của bản thân.
Trong nháy mắt linh lực vận chuyển của hắn bị trì trệ, thậm chí có thể nói kém chút nữa bị cắt đứt, pháp quyết đang thi triển giữa chừng cũng bị suy yếu vô cùng. Cái cảm giác đó làm cho hắn khó chịu muốn thổ huyết.
Tưởng tượng ngươi dùng một đòn toàn lực đánh hiệu quả có thể gây ra toái sơn liệt thạch, nhưng chạm vào đối phương giống như là chìm vào đáy đại dương vô lực cảm giác.
Tuy hắn không biết Đường Long bảo thể cụ thể là cái gì, nhưng có một điều chắc chắn là bài danh trước năm mươi bảo thể.
Bài danh trước năm mươi !
Đây là cái gì khái niệm.
Ở Nhật Nguyệt Đại Lục rộng lớn này, hắn còn chưa nghe nói có bài danh trước năm mươi xuất hiện. Có thể là có, nhưng đều là đối tượng bí ẩn bị siêu cấp đại thế lực bồi dưỡng dấu đi.
Nếu như có người biết có trước năm mươi, thậm chí là hai trăm bài danh bảo thể, bọn hắn sẽ không tiếc ra sức lôi kéo hay trực tiếp cướp đoạt về thế lực bọn hắn. Nếu như không thể lôi kéo thì chính là dùng mọi cách để huỷ diệt.
Vì trước hai trăm bảo thể, nếu phát triển bình thường không có gì bất ngờ hầu như là phong Hoàng, thậm chí xưng Đế cũng không phải khó khăn !
Cổ Đế !
Nhật Nguyệt, Thiên Nguyên Đại Lục đã có không biết bao nhiêu lâu xuất hiện cái này nhân vật.
Một khi Cổ Đế xuất hiện chính là hoàng đế trong tu sĩ, vạn tông triều bái.
Ngũ Tuyệt loại này cũng chỉ có khả năng phong Hoàng, phong Đế thôi. Khả năng cũng chỉ là khả năng, dù sao cũng vô cùng nhỏ bé.
Thiên Nguyên cùng Nhật Nguyệt bây giờ đã không đủ sức chứa nhiều cái Cổ Đế như Thái Cổ hay thậm chí càng xa xôi thời đại. Vì vậy phong Đế khó lại càng khó, cơ hồ là đạp lên vạn cốt thiên kiêu mà đi đến cái kia bảo toạ.
Nếu như ngoại giới biết được Phù Vân Cảnh nội địa có một cái tương lai Cổ Đế, hơn nữa khả năng bảo thể bài danh trước năm mươi, e sợ bọn hắn sẽ điên cuồng hướng về Phù Vân Cảnh đòi người.
Phù Vân Cảnh trong mắt bọn hắn là cái bí cảnh sau lưng có đứng lấy đại năng chống đỡ, nhưng cũng không đủ để làm lòng tham bọn hắn lạnh.
Tương lai Cổ Đế quá mê người, có thể xưng vô địch trên đại lục.
Cái cuối cùng Cổ Đế sinh ra đã là cách đây mười vạn năm trước, hơn nữa còn thời gian đó không phải chỉ có một vị Cổ Đế !
Nhận thức được sự việc có tầm quan trọng ảnh hưởng, Nam Cung Thánh trong bóng tối lập tức truyền tin về Cổ Quốc cao tầng.
Lãnh Tuyết Sương cũng nhanh chóng bóp nát ngọc giản truyền tin, bí mật truyền tin về gia tộc sau lưng.
Đường Long lúc này cũng không quan tâm đến bọn hắn, một mực đảo mắt tìm kiếm Tiểu Mộc Hi. Sau một hồi hắn cũng tìm thấy.
Nhưng lúc này Đường Long vẻ mặt lại không thả lỏng, trái lại càng thêm băng lãnh xấu xí. Kim sắc linh lực càng thêm dày đặc, cuồng bạo cơ hồ muốn phá nứt đại địa cùng thườn khung. Xung quanh hắn phạm vi năm trăm mét đã không có ai đứng, chỉ có quỳ cùng nằm xuống đất.
" Thả nàng...hoặc chết "
Đường Long hai mắt đỏ ngầu như bạo nộ dã thú, trên người kim sắc cổ văn càng dày đặc, từng bước lại từng bước đi tới Thần Dạ. Mỗi một bước hắn bước ra giống như trọng truỳ nện vào tim mọi người xung quanh, mặt đất cũng run rẩy kịch liệt.
Lúc này Thần Dạ một tay nắm lấy tay Tiểu Mộc Hi, hắn cũng không có đe doạ trực tiếp gì nàng, mà chỉ dắt lấy tay nàng cùng mỉm cười nhìn Đường Long.
Lúc này Hoàng Minh, Hà Tiểu Y, Lâm Phong bọn người cũng đã phát hiện ra không đúng, bọn hắn trong nháy mắt thấy thân ảnh Tiểu Mộc Hi trong tay Thần Dạ trong lòng không khỏi trầm xuống.
Đồng loạt sắc mặt bọn hắn cùng lúc trở nên lạnh lẽo. Mọi người hoảng sợ không hiểu nhiệt độ xung quanh bỗng dưng giảm xuống.
" Ta cam đoan, nàng nếu như thiếu một sợi tóc, ngươi cùng cái kia toàn bộ gia tộc của ngươi phải chôn cùng "
Đường Long băng lãnh đến cực điểm thanh âm nói ra, hoàn toàn không thấy cái vẻ lười biếng cùng phóng đãng hàng ngày của hắn.
Mọi người ở đây nghe Đường Long, chẳng hiểu tại sao trong lòng như bị đông cứng, phảng phất nếu Tiểu Mộc Hi thiếu một sợi tóc thì cả gia tộc sau lưng Thần Dạ đều phải chôn theo.
Bất quá có một chút người lắc đầu, điều này có khả năng sao ?
Mặc dù cái kia bé gái có vẻ quan trọng với Đường Long, nhưng bọn hắn cũng biết Thập Nhị Thiên Kiêu cũng không có cái gì thế lực chống lưng.
Ngược lại Thần Dạ có Thần gia sau lưng hộ thuẫn.
Thần gia là một cái đỉnh cấp đại gia tộc của Trung Vực Nhật Nguyệt Đại Lục.
Trong tộc có vô số cao thủ, Vũ Đế hơn chục người, Vũ Thánh cũng có ba cái, nghe đồn trong tộc còn có một cái ngủ say Cổ Hầu. Như vậy nhìn sơ qua có thể thấy Thần gia mạnh mẽ.
Chính vì vậy nghe Đường Long đe doạ hắn cũng chỉ cười cợt. Hắn thừa nhận Đường Long rất mạnh, mạnh hơn cả hắn. Nhưng nếu vì vậy ngông cuồng muốn đối đầu với Thần gia thì này không khỏi quá cuồng vọng.
Đường Long địa vị trong lòng hắn nháy mắt giảm xuống.
Vì một cái thiên kiêu không biết tự lượng sức mình cùng cuồng vọng thì thiên phú có đến đâu tương lai thành tựu cũng hạn chế.
" Ân, tin tưởng Đường Long huynh trăm năm nữa hẳn là có thể uy hiếp đến thần gia " Thần Dạ nhìn hắn cười cợt đạo, một bộ dáng không để lời hắn nói vào lòng.
" Ngươi nên tin tưởng hắn. Nếu như nha đầu kia cạnh ngươi có mệnh hệ gì, không chỉ đơn giản gia tộc ngươi cũng chôn cùng, thậm chí... " Hoàng Minh hai bắt băng lãnh gắt gao nhìn chằm chằm Thần Dạ cười lạnh đạo, trong lòng bổ sung một câu.
]
Thậm chí Trung Vực cũng có thể vì đó mà bị chôn theo.
Mọi người nghe không khỏi một trận lạnh buốt. Nếu Đường Long nói bọn hắn chỉ còn có thể cho là nóng lòng nhất thời nên đe doạ. Vậy lời Hoàng Minh nói ra làm cho bọn hắn có chút cảm giác sợ hãi rồi.
Rốt cuộc dựa vào như thế nào lực lượng mới dám có can đảm nói cho Thần gia, thậm chí Trung Vực chôn cùng.
Thần Dạ nghe vậy trong lòng cũng hơi run lên, bất quá hắn cũng không tin chuyện ma quỷ.
Hắn nhắm mắt hít sâu một hơi sau đó hai mắt mở ra, quan sát Đường Long rồi nói.
" Ta cần Bí Cảnh, tất cả công pháp, bí kỹ, bảo dược cùng bí mật trên người ngươi. Các ngươi năm cái đồng bạn đồng dạng cũng phải giao ra hết thảy ngoại trừ Bí Cảnh "
Đây là điều kiện hắn đưa ra. Hắn vốn là muốn lấy hết sáu cái Bí Cảnh, nhưng nghĩ lại không có khả năng.
Chỉ cần hắn đạt được hết thảy tài nguyên, công pháp, sau đó lợi dụng Bí Cảnh tu luyện trong đó một vài năm. Tin tưởng vài năm sau có thể bỏ qua Đường Long.
Đến lúc đó hắn cũng không còn phải sợ hãi Thập Nhị Thiên Kiêu. Huống chi hắn còn có Thần gia hậu thuẫn, Thập Nhị Thiên Kiêu có thể làm gì hắn. Dù sao sau lưng bọn hắn cũng không có thế lực.
Nghĩ đến đây Thần Dạ cười lạnh.
Nghe đến đây đám người Đường Long không khỏi phẫn nộ, không nói bọn hắn có cho hay không. Cơ bản những thứ đồ vật kia đều là Đế Hoành đưa cho bọn hắn, người khác có thể sử dụng hay không còn không biết.
Bí Cảnh một thời gian sau theo pháp chỉ của Cổ Huyền Thiên cái kia Đại Ma Vương cũng phải bị thu lại, đá bọn hắn ra khỏi cửa rèn luyện.
Nói chung không có khả năng đưa cho Thần Dạ cái gì, mặc dù bọn hắn muốn cũng hữu tâm bất lực. Nghĩ đến đây bọn hắn không khỏi giận giữ Thần Dạ vô sĩ, đường đường Ngũ Tuyệt lại đi làm loại chuyện hèn hạ này.
Một bên Nam Cung Thánh, Lãnh Tuyết Sương cũng vô cùng khinh bỉ cùng ghê tởm Thần Dạ.
" Tiểu long ca ca, sắc mặt ngươi làm sao lại khó xem như vậy " Bỗng dưng từ đầu đến cuối im lặng Tiểu Mộc Hi lại ngạc nhiên hỏi ra.
Giọng của nàng cộng thêm cái kia ngoại hình đáng yêu không khỏi làm cho người ta yêu mến. Bất quá cái kia vẻ mặt hồn nhiên là như thế nào ? Chẳng lẻ nàng không hiểu được tình cảnh hiện tại.
" A, tiểu tổ tông. Ngươi đợi một chút, tiểu long sẽ cứu ngài ra, không cần phải sợ a " Đường Long nghe cái kia giọng trong lòng không khỏi mềm nhũn, kinh khủng bạo phát linh lực cũng thu lại không ít, hắn cố gượng ra một nụ cười nói với Tiểu Mộc Hi.
Nếu Tiểu Mộc Hi có cái gì mệnh hệ, đừng nói Cổ Huyền Thiên có để hắn sống hay không, chính hắn cũng sẽ không để bản thân mình sống.
" Ân, Mộc Hi, ngươi không cần sợ, tỷ tỷ một lúc nữa sẽ dẫn ngươi đi dạo phố, ngươi muốn ăn gì tỷ tỷ cũng chiều ngươi " Hà Tiểu Y ánh mắt rưng rưng đạo, nhìn về Thần Dạ không khỏi băng lãnh.
Nếu như Tiểu Mộc Hi cứu đi ra, nàng thề sẽ nhất định băm hắn làm trăm mảnh. Trong Thập Nhị Thiên Kiêu thì quan hệ của Tiểu Mộc Hi với bản thân nàng, Đường Long, Phượng Vô Song là tổ nhất.
Nếu như Phượng Vô Song ở đây e sợ sẽ nổi điên đi.
Tiểu Mộc Hi nghe thế với lại nhìn thấy biểu cảm của bọn hắn có chút khó hiểu, chu chu cái mỏ không biết nói thầm cái gì.
" Dạ Dạ, ngươi nói đây là bọn hắn làm sao "
Tiểu Mộc Hi bỗng dưng ngước lên nhìn Thần Dạ, hồn nhiên nghi vấn hỏi ra.
Thần Dạ nghe tiểu nha đầu gọi mình, trên trán dấu thập co giật.
Dạ Dạ, đây là cái gì quỷ danh tên gọi ?
"..."
Đám người xung quanh cũng một trận im lặng.
Hài tử nhà ai không khỏi quá cả gan cùng ngưu bức.
Ngươi đang bị bắt làm con tin a, làm sao không biểu hiện ra sợ hãi một điểm.
" Mộc Hi, hắn là người xấu, ngươi đang bị bắt làm con tin a " Hà Tiểu Y nhẹ nhàng đạo với nàng.
" Nha " Tiểu Mộc Hi gật đầu ra dấu đã rõ.
Bất quá ngươi ' nha ' là cái gì quỷ thái độ ? Không phải bình thường tiểu hài tử nghe xong sẽ khóc ầm lên sao ? Chơi với ngươi lâu như vậy làm sao không biết ngươi ngưu bức như thế.
Đế Hoành cái tên kia cũng quá lừa người. Làm sao trong miệng ngươi ' tiểu nữ hài bình thường ' lại không đáng tin cậy như vậy.
Đường Long trong lòng hô.
" Dạ Dạ, ngươi là người xấu sao " Tiểu Mộc Hi vô cùng ngây thơ kéo tay Thần Dạ nhìn hắn nói ra, ánh mắt trong veo chăm chú đối diện hắn, cái kia môi hồng nhạt xinh xinh mím lại.
" Phải, bây giờ lập trường gọi ta là ' người xấu ' cũng không sai " Thần Dạ cũng không có gì dấu diếm, dù sao chỉ là một cái nữ hài tử, không hỉ không nộ gật đầu bình tĩnh thừa nhận trả lời.
Tiểu Mộc Hi nghe vậy bỗng dưng cái kia nhỏ bé tay đang bị nắm lấy kéo ra. Thần Dạ cũng không biết tại sao nàng lại dễ dàng như vậy tuột khỏi tay mình. Bất quá chỉ là cái phàm nhân hài tử, hắn cũng không cần thiết phải giữ lấy.
Dù sao khoảng cách này không ai có thể trước mặt hắn cứu nàng đi.
Tiểu Mộc Hi cúi đầu xuống, không thấy rõ biểu cảm.
Giữa lúc tất cả mọi người đang trầm mặc.
" Vậy ngươi muốn giết ta sao ? " Thanh âm này cũng là của Tiểu Mộc Hi, chỉ thấy nàng ngước mặt lên nhìn Thần Dạ, cũng không còn cái kia hồn nhiên lại ngây thơ biểu lộ.
Khuôn mặt nàng lúc này lộ ra vô cùng bình tĩnh cùng trầm mặc, thậm chí cái biểu lộ này không nên, hay nói đúng hơn nó không thể xuất hiện ở trên mặt một cái tiểu hài tử.
Thần Dạ nghe vậy cũng hơi đờ người ra.
Hắn cũng thực sự có ý định như thế, nếu như Đường Long đáp ứng điều kiện hắn, hắn cũng sẽ như thế.
Hắn muốn Đường Long đau khổ không ngóc đầu lên nổi, đạo tâm tan vỡ. Nếu không, Đường Long tiềm lực quá kinh khủng, tương lai đối với hắn, đối với Thần gia là một cái đại hoạ diệt môn tiềm ẩn.
Bất quá nghĩ như thế, nhưng hắn sẽ không nói ra, hắn còn phải đợi Đường Long đáp ứng, một khi hắn ra tay cũng không muộn. Nghĩ như vậy hắn liền đạo.
" Hội, nếu như hắn không đáp ứng điều kiện ta thì ngươi chắc chắn sẽ chết " Thần Dạ hai mắt lãnh quang hiển hiện, cười lạnh quan sát thái độ của Đường Long.
" Vậy là ngươi cũng muốn giết ta rồi " Tiểu Mộc Hi cúi mặt không khỏi có chút buồn bã. Nàng cũng không sợ hãi, nàng biểu cảm có chút thất vọng, bi ai.
Nhìn thấy nàng biểu tình đó, mọi người không khỏi trong lòng sinh ra một trận thương tiếc. Thầm mắng cái kia Thần Dạ súc vật.
Nàng thân làm Bất Tử Chân Linh, từ khi sinh ra đã trấn thủ Bất Tử Thiên Kinh, ai cũng muốn giết nàng. Bọn hắn chỉ có xem nàng như công cụ, thử thách để vượt qua, không có ai xem nàng là một sinh mệnh.
Cho đến khi nàng gặp được Cổ Huyền Thiên, hắn cũng không có ham muốn Bất Tử Thiên Kinh. Trái lại hắn ban cho nàng một sinh mệnh hoàn toàn độc lập với cái thứ độ vật gọi là Chân Linh.
Nàng đã chân chính trở thành một cái nhân loại, mà không phải người người muốn giết chân linh thử thách để có được Bất Tử Thiên Kinh.
Ở đây một thời gian nàng cảm nhận được cảm giác trước kia nàng chưa bao giờ có. Đôi lúc hạnh phúc đối với nàng chỉ đơn giản là được ăn, là được trêu ghẹo Đường Long, được Cổ Huyền Thiên xoa đầu sủng nịch.
Nàng cũng không nghĩ đến có ai muốn giết mình nữa...
Mặc dù không phải là vì nguyên cớ Bất Tử Thiên Kinh, nhưng dù sao, dù lý do gì thì cũng không thay đổi được sự thật có kẻ muốn đe doạ tính mạng nàng.
" Ta hiểu rồi " Tiểu Mộc Hi ngẩng mặt lên nhìn hắn, một bộ dáng hờ hững, vô cảm, thậm chí Thần Dạ sau lưng có chút lạnh lẽo.
Nàng kéo cái kia nhỏ nhắn y phục lên chậm rãi đi ra. Thần Dạ thấy nàng bỗng dưng đi khỏi hai mày hơi nhướng, lập tức muốn xuất thủ ngăn cản.
Đang lúc hắn muốn xuất thủ, đi được cách đó hai ba mét Tiểu Mộc Hi bỗng dưng xoay người lại nhìn Thần Dạ.
Thần Dạ bắt gặp ánh mắt nàng, tuy không có gì căm thù, cũng không có lạnh lẽo, chỉ có trong suốt. Nhưng chẳng hiểu tại sao lúc này trong lòng hắn một cổ nguy cơ sinh tử chưa từng có trước đây xuất hiện.
" Nếu có người muốn giết ta...theo như đại ca ca nói, vậy thì... tiễn hắn trở về với tịnh thổ đi — " Tiểu Mộc Hi cũng không có động tác gì, chỉ đơn thuần đứng yên đó nhìn Thần Dạ, ánh mắt trong suốt linh thấu không mang theo mất kỳ cái gì cảm xúc phức tạp.
" Ầm ầm — " Đại địa bỗng dưng kịch liệt chấn động. Rõ ràng là bầu trời vẫn còn sáng nhưng lúc này khó hiểu trở nên u ám, thậm chí có dấu hiệu muốn tối.
Thần Dạ trong nháy mắt lui ra xa.
Trong nháy mắt hoảng sợ của mọi người, thậm chí là đám ngươi Đường Long, hay là Tam Tuyệt đang ở đây đều phải kinh hãi.
Chỉ thấy không biết ở đâu dưới mặt đất, một cái nhánh cây mang theo nhạn nhạt tiên quang dùng tốc độ không thể tưởng tượng nổi đâm lên mặt đất.
" Ngộ Đạo Thụ, vậy mà lạ là Ngộ Đạo Thụ ! ! — "
" Làm sao có thể, nó làm sao ở đây "
Có người nhận ra lai lịch của rễ cây này, không khỏi sợ hãi.
Phù Vân Cảnh mê người nhất địa phương không phải bảo vật, cũng không phải Bí Cảnh mà là Ngộ Đạo Thụ.
Ngộ Đạo Thụ chính là làm cho bọn hắn tinh thần gấp bội, thập chí ba bốn lần tuỳ theo ngộ tính của ngươi. Có người may mắn còn có khả năng tiến vào trạng thái minh tưởng, ngộ đạo trong truyền thuyết.
Nhưng Ngộ Đạo Thụ vốn là vật đại cát tường, đại phúc. Làm sao bây giờ lại đi tấn công người, tình cảnh có chút quỷ dị.
Mặt đất tựa như có một cái nhánh cây đang siêu tốc sinh trưởng một dạng, nó càng ngày càng lúc càng lớn, dần dần như một cái đại thụ chống trời. Bất quá nó cũng không phải là đại thụ, hình dáng của nó miêu tả chính xác hơn là một cái rễ cây.
Thấy rễ cây kinh khủng này như cự long một dạng hướng đến bản thân, Thần Dạ không khỏi da đầu như muốn nổ tung lên, cảm giác tử vong chưa bao giờ cách hắn gần đến thế.
Sắc mặt hắn không khỏi trắng bệch, lập tức lấy ra một đạo phù bóp nát. Trong nháy mắt tốc độ của hắn tăng lên năm sáu lần.
Bất quá cũng không làm nên trò trống gì, quản chi tốc độ của hắn có bao nhanh, cái kia rễ cây kinh khủng cũng theo đó tăng tốc. Đáng sợ hơn là rễ cây này bắt đầu dần dần phân nhánh.
Nó phóng thẳng lên trời sau đó phân chia ra vô số nhánh, mỗi một nhánh lại phân ra các nhánh khác.
Thế là trong nháy mắt hình thành một cái cự đại sâm lâm nghiền ép hẳn xuống đại địa.
Vô số rễ cây nhọn hoắt đâm xuống, Thần Dạ trong lúc đó bị phong toả đương đi. Quỷ dị rễ cây mơ hồ có khả năng, hoặc là ai đó đã phong toả không gian, khiến cho hắn không thể truyền tống đi được khỏi Phù Vân Cảnh.
Trong đó có một cái rễ nhọn xấu xí nhanh chóng xuyên thủng vai hắn từ trên xuống dưới, sau đó phân ra vô số rễ nhỏ đâm vào thể nội Thần Dạ, hình ảnh cực ky huyết tinh.
" A a a — "
" A a ! ! "
Lúc này mọi người nghe Thần Dạ hét thảm.
Tiếng hét của hắn vô cùng khủng khiếp thê lương. Hắn bỉ ổi vô liêm sĩ là có, nhưng không thể phủ định hắn là thiên kiêu, tâm tính vô cùng cứng rắn kiên định.
Không biết phải đau đớn đến nhường nào mới có thể làm cho một cái tuyệt thế thiên kiêu thê lương thảm thiết hét lên như vậy.
Xa xa trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, kể cả Đường Long đám người chỉ thấy nổi da gà, cả người lạnh lẽo.
Bọn hắn thấy trong vô số rễ cây hình thành khu rừng, một cái thi thể bị hàng ngàn hàng vạn tiểu rễ cây xuyên lấy thân thể, bọn nó giống như đang hút đi sinh mệnh của Thần Dạ.
Trong đó có một cái rễ cây phía trên thắt lấy cổ Thần Dạ treo hắn lên.
Cảnh tượng vô cùng khủng khiếp.
Trong chớp mắt thân thể hắn bị đâm nát, hút thành cái thây khô, hơn nữa còn bị treo cổ nhấc lên vô cùng tàn nhẫn.
Da dẻ của hắn trở nên nhăn nhúm co lại trắng bệch lại tím ngắt. Hắc phát trong nháy mắt bạc đi rồi rụng xuống, chỉ chừa lại sơ sơ không nhiều, thất khiếu chảy máu, hai mắt hắn trừng lên chứa đầy vẻ hoảng sợ cùng không cam lòng. Dần dần, đồng tử của hắn mất đi tiêu cự sau đó trợn lên trắng dã...
"..."
Tiếng hét thảm im bặt, mọi người chỉ thấy xa xa trong um tùm rễ cây một cái bóng đen bị treo cổ lấy lủng lẳng, thỉnh thoảng gó thổi qua cái xác lại đung đưa quỷ dị. Tiếng hét thảm đã im bặt đi nhưng mọi người dường như vẫn nghe được âm thanh của hắn.
Nhất là những ngày sau này, mỗi khi có gió đặc biệt là ở địa phương này trời tối. Có người nói vẫn nghe được âm thanh hét thảm của ai đó, sâu sâu ẩn trong khu rừng rễ quỷ dị kia thỉnh thoảng có một cái thanh niên xích bào bị treo cổ di chuyển qua lại.
Rễ cây dày đặc hình thành như một mảnh sâm lâm, không biết lý do gì sương mù xuất hiện, bất kể là ban ngày hay ban đêm đều một dạng dày đặc.
Nơi này sau đó có đệ tử đặt tên cho nó, gọi là ' Huyết Dạ Sâm Lâm '
Không bao lâu sau, nơi này dần dần truyền qua miệng mỗi người mỗi ngày một trở nên thần bí lại đáng sợ. Trong Phù Vân Cảnh đệ tử vẫn luôn bàn tán rằng với nhau có một cái địa phương vô cùng đáng sợ. Đối với các người mới, nó như là cấm địa một dạng, không mấy ai nguyện ý lại đến nơi này, mặc dù chẳng ai nói nó có nguy hiểm gì. Nhưng mỗi khi đến gần nó không hiểu một cổ cảm giác nguy cơ cùng bất an.
Tất nhiên.
Đó cũng chỉ là chuyện của tương lai...
————————
Happy Halloween
Mọi người đi chơi vui vẻ