Đệ Đệ Song Sinh Là Thái Tử

Chương 8

Gần cuối năm, trong cung cũng bắt đầu bận túi bụi.

Mùa đông năm nay, dường như tuyết tới trễ hơn năm rồi nhiều lắm, đến nay còn chưa thấy chút bóng dáng. Chẳng qua, thời tiết vẫn là lạnh lẽo mà khô ráo như trước, rất hiếm khi thấy được ánh mặt trời.

Trong thư phòng uyển Tô Phương, Liễm Tiêu ngồi trên nệm sưởi, trong tay cầm một cuốn sách có chút cũ kỹ, bên cạnh là chiếc bàn trà có đặt một đĩa bánh mơ, còn có hai tách trà, một ly trà và một ly nước lọc. Liễm Tiêu kỳ thực cũng không có hứng thú lớn với trà, nhưng lại cực kì thích mùi thơm của trà, cho nên luôn làm như vậy, ở bên cạnh pha một ly trà để đó, còn uống lại là nước lọc. Điểm này vẫn luôn bị Cẩm Y cho là thói quen vô cùng kỳ quái. Tuy rằng, Cẩm Y cũng không thích, hắn nói thật sự nghĩ hoài không ra làm sao có thể có người thích thứ vừa đắng vừa chát này.

Có một lần, Liễm Tiêu nói giỡn, thích uống trà, nói lên người đó đã trưởng thành. Kết quả Cẩm Y cũng là trả lại một câu, vậy sau này để cho người trong cung đừng ăn cơm nữa, uống trà uống đến no đi thôi. Lúc ấy Liễm Tiêu sửng sốt, mới nói lúc này hắn trả lời hoàn toàn lạc đề rồi, lời nàng nói hoàn toàn không phải có ý đó. Nhưng Cẩm Y lại vô cùng đúng lý hợp tình trả lời, đó khẳng định là nàng nói sai rồi. Chọc cho Liễm Tiêu thật sự mặc kệ hắn luôn.

Bây giờ, Cẩm Y cũng đang ở trong thư phòng này, chẳng qua, hắn là đang ngồi ngay ngắn trước bàn, tập viết chữ theo mẫu, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

Hôm nay Cẩm Y mặc áo hoàng gia màu tím, tay áo thêu hoa văn viền vàng uốn lượn, viền vạt áo cũng là màu vàng, đai lưng màu đen, in hình hoa hải đường màu tím nhạt. Buổi sáng khi vừa nhìn thấy hắn, thiếu niên ăn mặc lộng lẫy, cảnh đẹp ý vui, làm cho Liễm Tiêu nhịn không được cong khóe miệng. Mặc bộ quần áo này, làm cho hắn hoàn toàn bỏ đi vẻ ngây thơ của thiếu niên, nếu không phải khi nhìn thấy Liễm Tiêu liền lập tức cười tràn ra miệng, vẻ mặt nhu hòa đi, thì đã vô cùng có uy nghi của hoàng tử.

Khi không cười, Cẩm Y sẽ có một loại hơi thở đặc biệt tinh khiết, như là tuyết rơi đầu đông.

Liễm Tiêu ngẫu nhiên sẽ từ trong sách ngẩng đầu xem hắn. Nàng thích lẳng lặng nhìn hắn như vậy, tinh tế nhớ lại vô số hình ảnh khắc ở trong trí nhớ. Cho tới nay, hai người gần như là hình với bóng, nàng xem hắn từ một đứa bé ngây thơ non nớt dần dần lớn thành thiếu niên có tâm tư tinh xảo đặc sắc như bây giờ. Này hết thảy, gần như lấp kín cuộc sống của nàng.

Cúi đầu, chuyển ánh mắt trở lại trong sách.

Nhưng lại đột nhiên nghe thấy tiếng Cẩm Y mang theo cười trộm nói: "Tỷ tỷ nhìn lén đệ!"

Nhịn không được khóe mắt giật một cái, ngẩng đầu, quay sang giận dữ liếc mắt một cái.

Bên kia Cẩm Y lại đột nhiên một tay nâng nghiên mực lên, một tay lấy giấy ra, chạy đến bên Liễm Tiêu, trải giấy ra bàn trà, nhìn Liễm Tiêu, cười đến vẻ mặt quỷ dị, nói: "Đệ ngồi ở đây viết, cho tỷ tỷ xem đã luôn!"

Liễm Tiêu cũng cười, hơi nheo hai mắt lại, môi khẽ cong, giơ lên độ cong nhợt nhạt.

Ngồi xếp bằng trên nệm sưởi, Cẩm Y đúng là thật sự lại bắt đầu viết chữ.

Liễm Tiêu chỉ là không tỏ vẻ gì nâng tách trà lên, khẽ buông sách xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn Cẩm Y.

Sau đó, không được bao lâu, có vẻ cũng chỉ mới viết được một hai chữ, Cẩm Y liền đột nhiên quăng bút, ngửa mặt lên trời nằm ra sau, kêu lên: "A ——, tỷ tỷ nhìn đệ, hại đệ hoàn toàn không cách nào tập trung viết nổi."

"Ừm, sau đó thì sao?" Liễm Tiêu thản nhiên nói tiếp.

"Cho nên, để bồi thường, tỷ tỷ giúp đệ viết. " Đột nhiên ngồi dậy, Cẩm Y cười đến vẻ mặt nịnh nọt.

Liễm Tiêu mặt mang mỉm cười, khẽ buông ly trà, rồi sau đó nhìn về phía Cẩm Y, cười đến vô cùng ôn hòa, dịu dàng nói: "Không được thương lượng!" Giọng điệu trầm xuống, tất cả ý cười trên mặt biến mất, "Tỷ đếm tới ba, lập tức ngoan ngoãn trở về viết chữ, bằng không, bài tập hôm nay làm lại từ đầu."

Không cần Liễm Tiêu đếm tới ba, vừa dứt lời, Cẩm Y đã lập tức nhảy dựng lên, chạy thoát trở về.

Ngồi xuống trước bàn học, một lần nữa cầm lấy bút, miệng nhỏ giọng than thở một câu: "Thấy chết không cứu, tỷ tỷ xấu!"

Nào biết Liễm Tiêu đột nhiên nhìn qua hắn, trên mặt là tươi cười mềm nhẹ ôn nhã, hỏi: "Đệ có nói cái gì sao? Tỷ không nghe rõ."

Trưng ra nụ cười sáng lạn, Cẩm Y nói: "Đệ nói thời tiết hôm nay thật tốt."

"Vậy sao?" Hờ hững thu ánh mắt, Liễm Tiêu lại cầm lấy sách, chẳng qua, khóe miệng khẽ lướt qua một tia mỉm cười kì quái.

Hôm nay, thời tiết vẫn là vô cùng âm u như trước, đã mấy ngày không thấy ánh mặt trời rồi..

Cẩm Y ở uyển Tô Phương của Liễm Tiêu là vì sư phụ An về nhà đón năm mới. Trước khi đi để lại một đống bài tập, giao cho Liễm Tiêu giám sát. Mà mỗi ngày tập viết trăm trang chữ theo mẫu này, là thứ mà Cẩm Y ghét nhất.

Chẳng qua, có Liễm Tiêu ở bên giám sát, hắn là muốn chạy trốn cũng trốn không thoát.

Sau đó, không an phận một hồi, Cẩm Y liền ở bên kia nhẹ giọng nói nhỏ thì thào 'nhớ đó'. Lúc đầu Liễm Tiêu không để ý, dù sao, chỉ cần tay hắn đừng ngừng, ngoan ngoãn tập viết chữ theo mẫu là được rồi.

Nhưng dần dần, giọng điệu của hắn cao lên: "Thật nhàm chán mà..." Nói xong còn nhìn xem Liễm Tiêu, ngay sau đó lại là oán hận một câu, "Thật nhàm chán á!"

Thấy Liễm Tiêu hoàn toàn không để ý tới mình, hắn lại đề cao giọng một chút: "Thật nhàm chán!!" Dưới ngòi bút lại là không dám ngừng.

Mà Liễm Tiêu rốt cục cũng ngẩng đầu lên nhìn nhìn hắn, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn, rõ ràng nói: "Tiếp tục kêu đi, mỗi lần kêu một câu, liền viết thêm mười trang nữa."

Điều này làm cho Cẩm Y thật nhanh im miệng, cúi đầu xuống, bút có bút không viết.

Nhìn kỹ một hồi, Liễm Tiêu dần dần cảm thấy không thích hợp, nhịn không được lên tiếng hỏi: "Đệ đang viết cái gì đó?"

Nghe vậy, Cẩm Y vui rạo rực ngẩng đầu lên, hai tay cầm lấy một tờ giấy, xoát một cái dựng thẳng lên, tự hào nói: "Cuồng thảo (*), dòng họ Mộ cuồng thảo!"

(*): Chữ thảo (thảo thư) là thư thể được viết nhanh nhất, bút pháp phóng khoáng. Có chữ Hán khi viết bình thường theo lối chữ khải thì phải viết rất nhiều nét nhưng với thảo thư thì có thể viết bằng một nét. Nhiều chữ có thể viết liên miên nối tiếp nhau chỉ bằng một nét, thí dụ như cuồng thảo (狂草) (chữ thảo viết điên cuồng) của Hoài Tố (懷素, khoảng 730-780) _Wikipedia_

Cuồng thảo? ! Đây vốn là chữ như gà bới đi!

"Viết thật sự là không tệ nha." Liễm Tiêu nghiêm mặt nói.

Cẩm Y vẫn là cười đến vẻ mặt sáng lạn như trước, trả lời: "Cảm ơn tỷ tỷ khích lệ!"

Vẻ mặt hơi cứng lại một chút, cánh tay Liễm Tiêu dùng sức ném một cái, bánh mơ vừa cầm lấy trong tay, liền bay đến ngay mặt Cẩm Y.

Bên kia, hai tay Cẩm Y cầm giấy, chỉ thấy từ xa bay tới vật thể lạ, cánh tay thoáng hạ xuống, xoay mặt qua, thoắt cái ngậm lấy điểm tâm, mồm miệng không rõ trả lời: "Cảm ơn tỷ tỷ thưởng cho!"

Nào biết vừa dứt lời, lại thấy một cái tách đã muốn bay đến trước mắt.

"Oa" một tiếng, Cẩm Y thật nhanh đứng lên, thuận tiện một chân đá văng ghế dựa ra, người nhoáng lên một cái, lui về phía sau hai bước, mà cái tách đó đã muốn vượt qua cái bàn rơi đến trên mặt đất. Nhưng thấy Cẩm Y nhấc chân khẽ chạm vào một cái, cái tách đó bị đá lên, vừa vặn đặt trên mặt bàn, dùng sức vừa đủ, chỉ là một tiếng va chạm rất nhẹ. Mà bên trong cái tách này lại chính là bánh mơ mà vừa rồi rơi xuống từ trong miệng khi hắn "Oa" một tiếng.

Giống như vô cùng vừa lòng với biểu hiện của mình, Cẩm Y ngẩng đầu, cười sáng lạn với Liễm Tiêu.

Nhưng nháy mắt tiếp theo, "Loảng xoảng" một tiếng, làm cho nụ cười của hắn hoàn toàn cứng đờ ở trên mặt.

Cái tách đặt ở trên bàn vốn là không ôn định, vừa rồi chỉ là khẽ chuyển động một chút như vậy thôi mà cũng đã rất không khéo rớt xuống từ trên bàn.

Vẻ mặt Cẩm Y đau khổ, thở dài một hơi.

Lúc này, Liễm Tiêu đã đi tới, lấy ra cái gọi là cuồng thảo trong tay hắn.

Giống như vô cùng nghiêm túc nhìn, sau đó hỏi: "Cuồng thảo?"

Cẩm Y cực kì khẳng định gật đầu.

"Đây vốn nhìn không ra là viết cái gì." Liễm Tiêu tùy ý nói một câu.

Cẩm Y lập tức lời thề son sắt trả lời: "Tỷ tỷ, tinh túy của cuồng thảo chính là làm cho người ta một chữ cũng không nhận ra được." Vẻ mặt đứng đắn nói.

Khẽ nhíu mày một cái, Liễm Tiêu hờ hững hỏi lại: "Vậy sao?"

Sau đó, cũng không đợi Cẩm Y trả lời cái gì, lấy qua mấy trang "Mộ thị cuồng thảo" khác trên bàn, cũng cầm luôn mấy tờ Cẩm Y còn đang viết dở, quay người lại, đi đến bên than lò, tùy tay quăng vào trong.

Cẩm Y có chút không rõ nhìn Liễm Tiêu, không hiểu được nàng là có ý tứ gì.

Liễm Tiêu cũng không nói gì, nhìn đống giấy này đều bị đốt sạch hết, mới trở lại bên cạnh bàn, sau đó đột nhiên nhíu mày một cái, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Cẩm Nhi, sao một trang đệ cũng chưa viết gì vậy? Cả ngày hôm nay đều làm gì thế. Chẳng qua may là thời gian còn sớm, mau viết đi, bằng không sẽ không kịp giờ dùng bữa." Vẻ mặt lúc nói những lời này thật thấm thía...

Nhưng Cẩm Y lại là hoàn toàn trợn tròn mắt, sửng sốt một hồi lâu, mới kêu thảm một tiếng, nói: "Tỷ tỷ, Cẩm Nhi biết sai rồi!"

Liễm Tiêu có chút khó hiểu nhìn hắn, nói: "Nói cái gì vậy, Cẩm Nhi của tỷ thiên tư thông minh, tâm tư linh hoạt, làm sao có thể phạm sai lầm chứ. Được rồi, đừng đùa nữa, nhanh đi tập viết chữ theo mẫu đi." Ôn ngôn khinh ngữ (lời nói ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng), trên mặt là mỉm cười nhu hòa. Chẳng qua, ở trong mắt Cẩm Y, chỉ sợ tuyệt đối là nụ cười ác ma.

"Tỷ tỷ..." Cẩm Y mềm giọng gọi một câu, bộ dáng vô cùng đáng thương.

Mà Liễm Tiêu vẫn là dịu dàng cười nhẹ như trước, hỏi: "Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?"

Thoáng im lặng xuống, Cẩm Y mới vô cùng đau khổ lại cực kì rõ ràng trả lời: "Không có, một chút vấn đề cũng không có."

Thản nhiên nở nụ cười, Liễm Tiêu lại lấy tới cuốn sách để trên nệm sưởi lên xem. Chỉ là, lực chú ý của nàng đã hoàn toàn không còn đặt trong sách, cúi đầu xuống, mím chặt môi, cong lên thành một độ sâu, trên mặt là gần như nhịn không được ý cười.

Bên kia, Cẩm Y cau mày, gần như là viết một chữ lại thở dài một hơi..

Lúc cái tách bị rớt bể, đã có thị nữ hầu ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi vào trong: "Điện hạ, công chúa?"

Liễm Tiêu luôn không thích trước sau người đều có một đống lớn người đi theo, cho nên rất nhiều lúc đều cho bọn họ lui xuống. Mà bây giờ, cửa đóng, các thị nữ cũng không nhìn thấy tình hình bên trong.

Liễm Tiêu đáp lại, gọi thị nữ tiến vào, dọn dẹp cái tách bị rớt bể, lại thay tách trà mới.

Sau một đoạn thời gian, Cẩm Y ngược lại rất an phận. Kỳ thực hắn cũng rõ ràng, ở phương diện học tập của hắn, Liễm Tiêu rất nghiêm khắc, hoàn toàn là không trộm lười được. Cho nên, sau một trận quậy loạn, liền ngoan ngoãn ngồi yên làm bài.

Mùa đông trời tối sớm, giống như chỉ mới không bao lâu, trời đã dần dần tối lại.

Liễm Tiêu đứng dậy đi đến bên giá sách, đưa tay cất sách về chỗ cũ, lại tùy ý nhìn nhìn, nhìn nhìn, liền chậm rãi đi đến bên trong. Giá sách chặn tầm mắt, không nhìn thấy Cẩm Y bên kia.

Sau đó, khi nàng đưa tay rút ra một quyển sách, xuyên qua khe hở, tùy ý liếc mắt, thì thấy Cẩm Y đã không còn ở bàn học nữa. Hơi sửng sốt, xoay chuyển ánh mắt, chợt phát hiện hắn ngồi trên nệm sưởi, đang ăn bánh mơ.

Có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nhẹ nhàng mà cong khóe miệng lên. Nàng là có bánh mơ ăn lót bụng, cho nên không cảm thấy đói, nhưng lúc này sợ là Cẩm Y thật sự đã rất đói bụng.

Mím môi cười, lướt qua giá sách, khi đi ra thì Cẩm Y đã về tới trước bàn, khinh công của hắn sớm đã học được như hỏa thuần thanh, nếu không phải vừa rồi nàng xuyên qua giá sách thấy được, thì thật đúng là sẽ không thể phát hiện.

Chẳng qua, trong ấn tượng, dường như ngoài khinh công ra, bình thường cũng không thấy hắn lộ ra võ công khác. Nhưng nghĩ lại thì bình thường cũng không có cơ hội gì để cho hắn biểu hiện. Chỉ là thoáng có chút khó hiểu, lấy tính tình của Cẩm Y, hơn phân nửa là sẽ thích nhắc tới với nàng mình đã được học cái gì, chứ hiếm khi im lặng như thế.

Nghĩ như vậy, Liễm Tiêu liền quyết định tìm thời gian hỏi Dung Tắc thử xem sao.

Đi đến trước bàn học, tùy ý hỏi: "Còn bao nhiêu?"

Cẩm Y quay sang, cau mày, vẻ mặt đau khổ, làm cho Liễm Tiêu nhịn không được nở nụ cười.

Thấy Liễm Tiêu cười, Cẩm Y liền lập tức buông bút xuống, tràn ra tươi cười, vẻ mặt hớn hở. Hắn thật đúng là nghe huyền ca biết nhã ý mà, vừa thấy nàng nở nụ cười, liền tiếp thu được ý tứ.

Liễm Tiêu có chút bất đắc dĩ cười cười, nhẹ thở dài, nói: "Nghỉ ngơi một lát đi, đói bụng rồi đúng không?"

Cẩm Y thật nhanh gật gật đầu.

Liễm Tiêu đang định gọi thị nữ đi vào, lại nghe thấy tiếng đập cửa, sau đó là một câu nói nhỏ: "Điện hạ, công chúa, là Phù Hương."

Trong mắt hiện lên một tia khó hiểu, Liễm Tiêu lên tiếng trả lời: "Vào đi."

Đẩy cửa mà vào là thị nữ được sủng ái bên người Hoàng Hậu - Phù Hương, bình thường vẻ mặt đoan trang, ít lời kiệm chữ, thực dễ dàng bị bỏ qua. Chỉ có lúc không có người ngoài, chỉ khi đối mặt với Hoàng Hậu còn có Liễm Tiêu và Cẩm Y, mới có thể rút đi vẻ mặt này, kỳ thực cũng là tính tình rất hoạt bát.

Lúc trước khi Kính Lam Diên vào cung, nhà họ Kính dẫn theo hai người đến, một người trong đó là Phù Hương, nghe nói đi theo Kính Lam Diên cũng đã hơn mười năm. Một người khác là Như ma ma nay đi theo bên người Cẩm Y, trước kia nàng là vú nuôi của Lam Diên. Mà Như ma ma này, cũng là một trong hai ma ma đổi trẻ con lúc trước, còn khi đó một ma ma khác, vào hôm sau, Liễm Tiêu không còn gặp nữa.

Cung kính hành lễ, Phù Hương nói: "Hoàng Hậu nương nương lệnh nô tỳ tới đây truyền lời, mời hai vị điện hạ đến cung Nguyệt Hoàng cùng dùng bữa."

Cung Nguyệt Hoàng chính là cung điện của Hoàng Hậu Kính Lam Diên.

Liễm Tiêu gật gật đầu, nói: "Đã biết, ngươi về trước đi."

"Dạ." Khi ngẩng đầu, Phù Hương mỉm cười với Liễm Tiêu và Cẩm Y. Trong cung đình này, rất khó nhìn thấy nụ cười thật sự. Nhưng Liễm Tiêu biết, bởi vì bọn họ là con của Kính Lam Diên, cho nên, người trung thành với Lam Diên như Phù Hương, là thật sự cười với bọn họ, trong mắt là vẻ chân thành.

Sau khi Phù Hương đi ra ngoài, Liễm Tiêu liền quay đầu nhìn nhìn Cẩm Y, vẻ mặt hắn thản nhiên, không thấy sắc mặt vui mừng, cũng không có cảm xúc khác, có lẽ với hắn mà nói, đây cũng chỉ là ăn một chút cơm mà thôi.

Phát giác được Liễm Tiêu nhìn hắn, Cẩm Y chuyển mắt qua nhìn, có chút khó hiểu nhìn nhìn nàng.

Liễm Tiêu chỉ là mỉm cười, cũng không nói gì.

Kỳ thực, nàng là vô cùng thích ở cùng với Kính Lam Diên, nàng có một loại hơi thở khiến người ta thư thái, sẽ làm Liễm Tiêu nhịn không được nhớ tới người mẹ kiếp trước, sẽ cảm giác có chút nhớ nhung. Hơn nữa, chỉ khi đối mặt với người mẫu hậu này, nàng mới không cần lo lắng bất kì tính kế hay âm mưu gì. Kính Lam Diên là tuyệt đối sẽ không gây hại cho nàng, điểm này ở trong lòng Liễm Tiêu là vạn phần chắc chắc.

Còn đối với Cẩm Y..., Liễm Tiêu vẫn mò không rõ suy nghĩ của Kính Lam Diên..

Liễm Tiêu gọi thị nữ vào thay quần áo cho hai người, rồi cho người đi theo bọn họ lui xuống, cùng Cẩm Y đi đến cung Nguyệt Hoàng.

Cung Nguyệt Hoàng cách uyển Tô Phương rất gần, chẳng qua, lấy vóc người của bọn họ, đi qua đó cũng phải tốn chút thời gian.

Nhưng khi đi cùng với Cẩm Y, hắn sẽ dẫn nàng đi đường nhỏ, xuyên qua bụi hoa, lại chui qua núi giả, từ cây cầu trên ao sen trực tiếp vượt qua hồ nước, đảo mắt liền có thể tới cung Nguyệt Hoàng, mà này, cũng là lý do Liễm Tiêu không cho những người đó đi theo bên người.

Chẳng qua, hôm nay, sau khi bọn họ đi qua ao sen, đang định quẹo qua hành lang gấp khúc thì lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện từ bụi hoa bên hành lang gấp khúc kia mơ hồ truyện tới.

"Ngươi nói xem vì sao không giống chứ? Rõ ràng là song sinh tỷ đệ mà."

Lời này làm Liễm Tiêu và Cẩm Y đều nhịn không được ngừng bước.

Cẩm Y là thoáng ngẩn ra, Liễm Tiêu cũng là nhíu mày lại.

Sau đó liền nghe thấy một giọng nói khác trách mắng: "Nói bậy bạ gì đó, còn không mau ngậm miệng lại. Chuyện của hoàng gia, những người như chúng ta có thể nghị luận sao? Cẩn thận rơi đầu."

Giọng nói lúc đầu kia than thở một câu, trả lời: "Ở chỗ như vầy, ai có thể nghe thấy chứ. Dù sao cũng đang nhàm chán, tùy tiện nói chút mà thôi."

Nếu không phải đề tài các nàng nói đến làm nàng không được vui vẻ thì Liễm Tiêu thật sự là gần như muốn cười. Quả thật, ở nơi này, bình thường hầu như không có người đi ngang qua, chẳng qua, cung nữ cũng này quá không cảnh giác. Cái gọi là tai vách mạch rừng, là tuyệt đối phải nhớ kỹ trong lòng.

Nhưng thật sự là cười không nổi đâu.

Song sinh tỷ đệ, trong hoàng gia, chỉ cần nói tới bốn từ này, liền đã vô cùng rõ ràng đó chính là nói Liễm Tiêu và Cẩm Y.

Liễm Tiêu quay đầu nhìn nhìn Cẩm Y, vừa vặn ngược sáng, không thấy rõ cảm xúc trong đáy mắt hắn, chỉ có thể nhìn thấy vẻ bình tĩnh trên mặt, chỉ là, hắn giống như có chút thất thần.

Liễm Tiêu kéo Cẩm Y, hắn mới bỗng nhiên khôi phục tinh thần, mỉm cười với nàng, nói: "Tỷ tỷ, đi thôi."

Sau đó, liền nghe thấy hai tiếng kinh hô phía sau bụi hoa.

Giống như hoàn toàn không có nghe thấy, Cẩm Y kéo Liễm Tiêu liền tiếp tục đi tới phía trước, qua một hồi lâu, Liễm Tiêu mới khẽ thở dài nói: "Cẩm Nhi, mấy lời nhảm nhí kia, đừng để ý."

"Tỷ tỷ đang nói cái gì? Cẩm Nhi không rõ." Hắn không có quay đầu.

Liễm Tiêu dừng bước lại, Cẩm Y bị liên lụy cũng không thể không ngừng lại.

"Làm sao vậy?" Quay đầu nhìn nhìn Liễm Tiêu, Cẩm Y lại quay đầu đi, muốn tiếp tục đi tới phía trước, nhưng Liễm Tiêu lại hoàn toàn không chịu động đậy.

Nàng không thích thái độ trốn tránh như thế của Cẩm Y, đi tới phía trước hai bước, chắn ở trước mặt Cẩm Y, Liễm Tiêu mới nghiêm nghị nói: "Cẩm Nhi, song sinh có bề ngoài không giống nhau không phải là chuyện ngạc nhiên gì, Cẩm Nhi đừng để trong lòng, hiểu chứ? Huống chi, tỷ tỷ cũng sẽ không để ý, Cẩm Nhi chỉ là Cẩm Nhi mà thôi."

Bọn họ vốn hoàn toàn không phải song sinh, đương nhiên không có khả năng bề ngoài giống nhau được, điểm ấy, Liễm Tiêu đương nhiên là cực kì rõ ràng. Chẳng qua, nàng không hy vọng chuyện như vậy sẽ lưu lại khúc mắc gì trong lòng Cẩm Y.

Nhưng Cẩm Y lại chỉ là cười cười, im lặng một lát mới trả lời: "Tỷ tỷ, kỳ thực Cẩm Nhi cũng không phải để ý những lời này, Cẩm Nhi chỉ là không muốn cách tỷ tỷ quá xa mà thôi. Nếu bề ngoài của chúng ta rất giống rất giống nhau thì khi nhìn thấy bộ dáng của tỷ tỷ, Cẩm Nhi sẽ tin tưởng, chúng ta là thật sự chắc chắn sẽ mãi mãi ở bên nhau." Nói xong, lại là bỗng nhiên bĩu bĩu môi.

Điều này làm cho Liễm Tiêu nhịn không được nở nụ cười, chẳng qua, trong lòng lại hiện lên một ít cảnh giác.

Cho dù là cung nữ bình thường, cũng sẽ chú ý tới vấn đề giống nhau của bọn họ, như vậy, những kẻ có tâm tư hồ ly kia, làm sao có thể không thể nghĩ ra được điểm ấy.

Nhưng mấy cung nữ đó không biết lai lịch của đôi mắt xanh này, mà những người đó thì biết. Cho nên, đôi mắt xanh quá mức khiến người chú ý này, ngược lại thành chứng cứ "Xác thật" kiên định nhất.

Nhưng Liễm Tiêu vẫn cảm thấy lòng hoảng loạn, cảm giác như bị treo ở không trung, thế nào cũng không ổn định được.
Bình Luận (0)
Comment