Đế Diệt Thương Khung

Chương 137

Cho đến tận bây giờ, Thanh Lâm vẫn không biết được hai chữ mà Tô Ngọc muốn nói rốt cuộc là hai chữ gì.

Cũng chính trong lúc này, thân thể Tô Ngọc nổ ra phát ra một tiếng bùm, phân thân của Đạo Phong trước mặt cũng trong nháy mắt mà biến mất.

Cơ hồ như trong chớp mắt, cả một Tô gia bị hủy diệt, chỉ sợ có Đại Địa Chí Tôn này, chỉ sợ là cả một Tô gia này, khu vực mạnh nhất của Đông Thắng tinh cũng bị hủy diệt mất. 

“Đạo Phong…”

“Đạo Phong!”

“Đạo Phong!” 

Bên trong đôi mắt của Thanh Lâm, từng một từng một hư ảnh hoàn xuất hiện bên trong thành trì đã bị tan bại đi của Tô gia, những người này, trừ những người tự mình phát nổ ra, còn lại đều là linh hồn!

“Hừm!”

Đạo Phong lạnh lùng “hừm” một tiếng, Thanh Long đang ở thân dưới của Đạo Phong đột nhiên mở miệng, linh hồn vẫn cứ rủa thầm tên của Đạo Phong, ngay thời khắc này, đều không lo bị khống chế mà lao đến phía của Thanh Long. 

Những linh hồn này dần dần bị nuốt đi, thân thể của Thanh Long không ngờ lại lần nữa to hơn một chút, tuy là chỉ to hơn mấy mươi trượng, nhưng phải biết rằng, thân thể của Thanh Long bây giờ, đã được cả ngàn trượng rồi!

Trong đôi mắt của Thanh Lâm, Tô Ngọc là một linh hồn, cũng là đang từ từ bay đến bên miệng của Thanh Long, nhưng cũng chính trong lúc này, có một bàn tay to lớn đột nhiên xuất hiện!

“Rầm!” 

Bàn tay to lớn này xé nát hư không, xuyên thấu bầu trời, dùng tay bắt lấy linh hồn của Tô Ngọc rồi lập tức thu hồi lại.

Đạo Phong biếc sắc, ngẩng đầu lên nhìn: “Cuồng Linh!”

“Đạo Phong, người này bổn tôn cần dùng, ngươi dám ngăn cản, ta sẽ khiến cho xương cốt của ngươi đều tan biến!” Một tiếng nói lạnh lẽo từ hư không phát ra, Đạo Phong vốn định ra tay, nhưng sau khi nghe được những lời này, thần thái bèn trở nên u ám, cuối cùng cũng không động thủ. 

Toàn thân Thanh Lâm là một nổi sợ hãi, cậu ta nghe rất rõ hai từ “Cuồng Linh”, càng nghe thấy rất rõ Cuồng Linh Chí Tôn, những lời nói vô cùng bá đạo kia.

“Việc này là mệnh lệnh của Thượng tông, ta chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh mà chấp hành!” Đạo Phong với trạng thái âm trầm mà nói lên một câu.

“Thượng tông?” 

Lời nói của Cuồng Linh Chí Tôn lại lần nữa truyền đến: “Đừng đem hai từ “Thượng tôn” trong miệng ngươi đàn áp bổn tôn ta, những việc mà ta muốn làm, là không một ai có thể ngăn cản được!”

Lời này sau khi nói xong thì bàn tay to lớn kia bắt lấy linh hồn của Tô Ngọc rồi biến mất.

Trực tiếp bị bắt đi, Tô Ngọc vẫn là nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, nói ra những câu chữ mà Thanh Lâm nghe không rõ. 

Ngay lúc này thành trì của Tô gia đã hoàn toàn biến thành địa ngục, Đạo Phong ở bên trong đó từ từ bước đi.

Một lúc nào đó, Đạo Phong như phát hiện được điều gì đó, vẫy tay một cái, một đứa bé đang được bao bọc cẩn thận trong một cái bọc, đột nhiên xuất hiện trên tay của Đạo Phong.

Trước ngực của đứa bé này, còn có một miếng ngọc bội, trên đó được khắc hai chữ, ngay lúc Thanh Lâm nhìn thấy được hai chữ này, con ngươi trong mắt cậu ta lại một lần nữa co lại, hít một hơi thật sâu. 

Tô Ảnh!

Đứa nhỏ này, chính là Tô Ảnh!

“Đây…” 

Thanh Lâm lúc này khó mà hình dung được những điều mà mình đang kinh sợ trong lòng, cậu ta nhỏ tiếng tự nói với mình: “Tô Ảnh, sinh ra từ vạn năm trước, thậm chí là từ cả chục vạn năm trước!”

Đứa bé này xuất hiện làm điên đảo đi mọi ý nghĩ của Thanh Lâm, cậu ta thậm chí còn có cảm giác, Tô Ảnh trước đó gả cho Phong Thủy Hàn kia, không phải là thật!

Bên trong thành trì, Đạo Phong bắt lấy đứa bé này, đôi mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, đang định ra tay giết nó thì đột nhiên ngay lúc này, có một cơn lốc xoáy trong hư không xuất hiện trước mặt của Đạo Phong. 

Lốc xoáy này có tốc độ rất nhanh, Đạo Phong lộ ra vẻ kinh sợ, chỉ thấy lốc xoáy đang ở trước mặt mình này, có sáu màu không ngừng chớp chớp, mỗi một màu đều khiến cho khuôn mặt Đạo Phong phải biến sắc, đều khiến cho Đạo Phong phải hoảng sợ.

“Lục đạo luân hồi!”

Đạo Phong lộ ra vẻ không dám tin, cũng ngay chính trong lúc này, lốc xoáy kia bỗng truyền đến một lực hút, lực hút này chớp mắt một cái liền đem đứa bé đang được bọc cẩn thận trong tấm chăn kia đem đi, thậm chí ngay cả Đạo Phong cũng trở tay không kịp. 

“Hồng hoang lần nữa mở ra, lục đạo luân hồi xuất hiện!”

Đạo Phong lùi ra phía sau vài bước, nhìn chằm chằm lốc xoáy đang từ từ biến mất kia, hơi thở gấp gáp.

Một lúc sau, Đạo Phong không quan tâm đến lốc xoáy kia, không quan tâm đến đứa nhỏ kia, thân ảnh ông ta chớp một cái liền đến bên cạnh thân thể Thanh Long, rồi biến mất giữa trời đất rộng lớn này. 

Sau khi ông ta đi, thành trì của Tô gia cuối cùng cũng trở lại với trạng thái yên tĩnh.

Đôi mắt của Thanh Lâm lúc thì rực sáng lại lúc chìm lắng xuống, ổn định lại những phong ba trong lòng của mình kia, trầm ngâm một chút, chân bước ra phía trước, nhìn về thành trì của Tô gia mà bước đi.

Cậu ta chỉ là bước ra một bước, bèn xuất hiện ngay vị trí ban nãy Đạo Phong đang đứng, với khoảng cách gần như vậy, có thể cảm nhận rất rõ những điều đáng sợ kinh người kia vẫn còn lưu lại nơi này vẫn chưa tan biến hết. 

Im lặng một lúc, Thanh Lâm đưa tay ra như đang muốn điều tra xem hư không mà trước đó lốc xoáy kia xuất hiện, nhưng chính ngay lúc này, một tiếng “hừm” lạnh tanh vang lên, khiến cho khuôn mặt Thanh Lâm biến sắc.

“Kẻ nào dám theo dõi hành tung của lão phu ta!”

Lời này sau khi vang lên, Thanh Lâm chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng nổi lên hết da gà, một chút cũng không do dự mà thẳng tiến phía trước chạy đi! 

Trong lúc đang chạy, cậu ta quay đầu lại nhìn một cái, lần nhìn này, khiến cho trí óc cậu ta sợ đến như nổ ầm ầm, đầu óc tê dại!

“Đạo Phong!”

Thân ảnh người này vừa ban nãy mới biến mất ngay lúc này lại xuất hiện ngay sau lưng của Thanh Lâm, lúc Thanh Lâm quay đầu lại, khuôn mặt của Đạo Phong càng thêm biến sắc, trước đó vốn định ra tay bắt lấy Thanh Lâm, nhưng ngay lúc này, lại không truy bắt cậu ta. 

“Thiên các!” Lời nói của Đạo Phong vang vọng lại bên lỗ tai của Thanh Lâm, cả người Thanh Lâm ngây ra, có thể nghe thấy rất rõ người đang nói chuyện ở phía sau mình kia đang chứa đựng bao nỗi kinh sợ.

Lại chính trong lúc này, Thanh Lâm giật mình cái, cậu đột nhiên nhớ lại những lời mà Tô Ngọc trước đó muốn nói với cậu mà cậu lại nghe mãi không rõ đó là hai chữ gì!

Chính là Thiên các! 

“Không thể nào! Không thể nào!”

“Thiên các từ sớm đã chết rồi, từ sớm đã chết rồi!”

Đạo Phong lúc này như đang lên cơn điên vậy, một mặt thì gầm gừ, xông thẳng về nơi xa. 

Cũng chính trong lúc này, cảnh vật trước mặt của Thanh Lâm như hoàn toàn bị sụp đổ không cứu vãn được gì, cậu ta chớp mắt một cái, xuất hiện trong tầm mắt của mình vẫn là những ngôi mộ kia, vẫn là những bảng tên mộ phần kia, vẫn là khu đất đã bị bỏ hoang từ rất lâu đó.

“Thiên các…” Thanh Lâm nhỏ giọng nói: “Không ngờ Tô Ảnh lại sinh ra từ vạn năm trước, Đạo Phong kia không ngờ lại tưởng ta là Thiên các, nhưng Thiên các kia… lại là ai!”

“Đế Linh, Thiên các là ai?” Thanh Lâm hít một hơi thật sâu, chau mày rồi hỏi. 

“Thiên các?”

Đế Linh đang nằm bên trong đan điền của Thanh Lâm, nghe được hai chữ này, thần sắc biến đổi, đột nhiên đứng dậy.

“Cậu biết Thiên các?” Giọng nói của Đế Linh có chút run rẩy. 

Nghe được lời này, Thanh Lâm lại càng chau mày lại: “Việc lúc nãy vừa mới xảy ra, ông không thấy à?”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đế Linh mờ mịt.

“Vừa lúc nãy ta đến một nơi rất đặc biệt, thấy được hàng vạn năm trước, Tô gia bị hủy diệt, sự xuất hiện của Đạo Phong, cùng với sự ra tay của Cuồng Linh Chí Tôn…” Thanh Lâm nhỏ giọng nói. 

“Việc này ta không biết.” Đế Linh lắc lắc đầu, lại một lần nữa hỏi: “Lúc nãy cậu nói đến Thiên các, chẳng lẽ là biết được từ trong khung cảnh đặc biệt kia?”

“Ừm.” Thanh Lâm nói: “Trước đó ta vẫn là đứng trên trời cao mà quan sát thấy được, trong khung cảnh đó, xuất hiện lục đạo luân hồi, Đạo Phong lại còn nói một câu, hồng hoang lần nữa mở ra, lục đạo…”

“Lục đạo luân hồi xuất hiện!” Lời này không phải là Thanh Lâm nói, mà là Đế Linh. 

Thanh Lâm ngây người: “Ông biết được điều này?”

“Ngươi nói ngươi trong khung cảnh đặc biệt kia, thấy được lục đạo luân hồi?” Đế Linh lộ vẻ không dám tin được.

“Ừm.” 

Thanh Lâm gật đầu: “Vả lại, ngay lúc ta đi thăm dò nơi hư không mà lục đạo luân hồi xuất hiện, Đạo Phong lại lần nữa quay lại đây, ông ta vốn là định bắt ta lại, nhưng ngay lúc nhìn thấy ta thì khuôn mặt biến sắc, còn gọi ta… Thiên các.”
Bình Luận (0)
Comment