Đế Diệt Thương Khung

Chương 55

Lưu Viễn Thông cũng ngây cả người ra, chuyện này đến đây là chấm dứt, thực ra cũng có thể cho qua rồi, nhưng ông ta lại không nghĩ đến, Thanh Lâm lại ngạo mạn như vậy, còn dám bắt bản thân hắn phải quỳ!

“Ngươi thật dũng cảm, nhưng hôm nay, ngươi phải trả giá cho sự dũng cảm này của ngươi!”

Lưu Viễn Thông hít một hơi thật sâu, dồn nén lửa giận thấu trời vào trong lòng, ánh mắt sắc lạnh lấp lánh, sát khí dâng lên, lúc sắp đi, ngón tay ông ta thò ra, chỉ thẳng vào Thanh Lâm. 

“Âm Dương chỉ này là Linh Ma kỹ cao cấp, đây là lần đầu tiên lão phu thi triển sau khi lão phu có được nó, ngươi thật là may mắn, bởi ngươi là người đầu tiên được chết dưới Âm Dương chỉ này.”

“Một ngón tay chỉ ra, âm dương tách biệt!”

Lưu Viễn Thông vừa dứt lời, không gian trước mặt Thanh Lâm đột nhiên uốn lượn, trong lúc uốn lượn, lại xuất hiện hai cái lỗ đen, giống như không gian bị nát vụn vậy, có một điều rất rõ ràng, chính là sự nát vụn này không phải là thật. 

Từ trong hai cái lỗ đen này, có hai luồng khí tức một trắng một đen chui ra, giống như con rắn dài, xông thẳng vào trong hai con mắt của Thanh Lâm.

“Đế Ma Tam Chỉ!”

Đế Linh vang lên “chậc” một tiếng rồi liền đứng dậy, tỏ ra vẻ vui mừng: “Thanh Lâm, Đế Ma chưởng kia đã bị dung hòa qua rất nhiều lần rồi, ngươi có thể không cần, nhưng Đế Ma Tam Chỉ này, nhất định phải nghĩ cách đoạt lấy từ người này. Cho dù đối với tộc ta mà nói, Đế Ma Tam Chỉ này là một thần thuật không phải mạnh nhất.” 

Lúc này trong đầu Thanh Lâm bấn loạn, hai luồng khí đạo kia men theo đôi mắt, chui vào trong đầu, một luồng thì nghịch phá, còn một luồng khác khiến cho Thanh Lâm đau đớn khắp người, nhưng lại không nói được rốt cuộc là đau ở chỗ nào, suy nghĩ kỹ lại, sắc mặt Thanh Lâm trở nên khó coi, đó là linh hồn, giống như sự đau khổ khi linh hồn bị thiêu đốt vậy!

Cậu không nói lời nào, sấm sét của Thiên đạo kia lập tức lan rộng ra trong cơ thể, cơ thể Thanh Lâm giống như trở thành một lôi trì khổng lồ, có điều chỉ có bản thân cậu mới có thể nhìn thấy, trong lôi trì này, vô vàn tia chớp đỏ lấp lánh, nhưng hễ nơi nào có luồng khí đạo màu trắng thì nơi đó đều bị trừ khử sạch sẽ.

Sét có thể trừ tà, đây vốn là chân lý của trời đất, Đế Ma chỉ này là ma, nhưng cũng là tà. 

Sương trắng trừ tà, nhưng còn có màu đen đang nuốt chửng linh hồn, trong thời gian ngắn ngủi, Thanh Lâm nhìn từ ngoài vào thì sắc mặt của cậu liền trắng bệch, đôi mắt mờ mịt, dần dần trở nên thất thần, giống như hơi thở sắp biến mất vậy.

Thấy vậy, nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt Lưu Viễn Thông càng sâu hơn, cả người xông thẳng đến, bàn tay lớn vỗ vào Thanh Lâm, tiếng hét kinh thiên động địa lan rộng khắp bốn phương tám hướng.

“Lạy cho lão phu ngay!” 

Bàn tay kia hung hăng xông đến, trước vô vàn ánh mắt đang chằm chằm nhìn vào, Lưu Viễn Thông đứng trước mặt Thanh Lâm, bàn tay biến hóa kia đã bay đến đằng sau lưng của Thanh Lâm, tấn công thẳng vào sau hai gối của cậu.

Nhưng lại chính vào lúc này, trong đôi mắt mờ mịt của Thanh Lâm, đột nhiên bùng phát ra một vệt sáng, mái tóc tím kia bay lượn trong gió, cả người từ trên xuống dưới, phát ra một luồng ánh sáng màu vàng lung linh lấp lánh!

Đó là màu vàng chói lóa vô cùng, đó là một màu vàng không thể diễn tả được, đó là màu vàng mà ngay cả mặt trời cũng phải lu mờ! 

Lưu Viễn Thông cách Thanh Lâm gần nhất, ông ta nhìn thấy rõ ràng, đây không phải là màu vàng thật sự mà là một vài ngọn lửa, đáng lẽ ra phải là màu đỏ, nhưng lúc này lại là ngọn lửa màu vàng!

Ngọn lửa ấy mãnh liệt như một con thú hoang thèm khát con mồi, khiến cho mặt Lưu Viễn Thông biến sắc, trong lòng gào thét!

Âm Dương chỉ này, đích thực là Đế Ma chỉ mà còn chính là thứ mà ông ta có được từ trong bàn tay kia, ông ta tự biết rằng thuật pháp này quá lớn mạnh, nên trước khi xuất chiêu, nói trước là Linh Ma kỹ cấp cao, như vậy, sẽ không có ai xem thường, hơn nữa có thể sau khi giết chết Thanh Lâm, nói là do tu vi của bản thân ông ta quá mạnh mà không phải do ma kỹ này quá mạnh. 

Nhưng ông ta có lòng tin vững vàng rằng có thể khiến Thanh Lâm chết tại đây, bởi vì đây là chỉ thứ nhất trong ba chỉ của Đế Ma, đây là thuật pháp mạnh nhất của tộc Đế Ma, một trong thập đại bộ tộc, trong bản đồ cấp bảy.

Cho dù thực lực của mình quá yếu, cho dù chỉ có thể thi triển một phần trăm uy lực của nó, nhưng ông ta cảm thấy, giết chết Thanh Lâm cũng đủ rồi.

Nhưng tất cả những gì xảy ra trong giờ phút này, lại khiến ông ta không thể chấp nhận được, Thanh Lâm không những không chết, hơn nữa một chút thương tích cũng không có, thậm chí trong giây phút Thanh Lâm tỉnh dậy, ông ta đều nghi ngờ Đế Ma chỉ này rốt cuộc là thật hay là giả! 

Lưu Viễn Thông lại không biết, người mà đang đứng trước mặt ông ta, chính là Thánh tử nghịch thiên của tộc Đế Thần, thủ lĩnh của mười bộ tộc lớn trong bản đồ cấp bảy!

Nếu đổi là người khác, không có sấm sét của Thiên đạo kia, không có hỏa diễm Kim Dương Chí Tôn kia, cho dù là kỳ đầu của cảnh giới Linh Đan, dưới Âm Dương chỉ này cũng chắc chắn chỉ có con đường chết!

“Không thể nào, chuyện này không thể nào!” 

Lưu Viễn Thông lùi về sau nhiều bước, gần như điên tiết lên nói: “Chẳng lẽ thằng khốn này lại chính là khắc tinh của ta, trời sinh ra để khắc ta sao!”

Ông ta không thể nào chấp nhận được, lúc lấy bộ quyền ra dùng, tưởng rằng có thể dựa vào sức mạnh của nắm đấm mà giết chết Thanh Lâm, nhưng ông ta lại không nghĩ đến Thanh Lâm càng đánh lại càng mạnh, cuối cùng đã bùng phát sức mạnh thực sự khủng khiếp mà ngay cả bộ quyền cũng không thể chống đỡ nổi.

Hơn nữa lúc ông ta đưa bàn tay của Đế Ma chưởng ra, lại tưởng rằng có thể tấn công giết chết Thanh Lâm một cách dễ dàng, nhưng kết quả lại là trong tiếng kêu la thảm khốc của bàn tay kia, nó hanh chóng trốn thoát. 

Cuối cùng, ông ta lấy ra lá át chủ bài mạnh nhất này, Âm Dương chỉ!

Chỉ này vừa hiện ra, với tu vi của ông ta, kỳ đầu của cảnh giới Linh Đan đều không thể không chết.

Nhưng Thanh Lâm lại không biết đã dùng cách gì, Âm Dương chỉ này, đối với cậu ta hoàn toàn không có tác dụng! 

Chả trách Lưu Viễn Thông lại điên cuồng đến vậy, những thứ đồ mà ông ta lấy ra, mỗi một thứ đều có thể chống đỡ lại với kỳ đầu của cảnh giới Linh Đan, nhưng mỗi lần dùng trên người Thanh Lâm đều sẽ mất hết tác dụng.

Nếu Thanh Lâm là cảnh giới Linh Đan, là cảnh giới Bổn Thần, Lưu Viễn Thông cũng không nói được gì, nhưng cậu ta chỉ là cảnh giới Cố Nguyên nhỏ nhoi, hơn nữa chỉ là kỳ đầu thôi!

Dựa vào những lá át chủ bài này cùng với tu vi bản thân của Lưu Viễn Thông, cho dù là trong hai trăm năm mươi sáu trưởng lão đằng ngoài kia cũng là người xếp hạng cao, nhưng lại phải chịu thiệt trong tay Thanh Lâm thì sao ông ta có thể chấp nhận được! 

Tất cả nói ra rất dài dòng, nhưng lại xảy ra trong thời gian cực kỳ ngắn ngủi, nhìn thấy Lưu Viễn Thông lùi về sau, thần sắc lạnh lùng trong mắt Thanh Lâm vừa lóe qua, ngọn lửa màu vàng kim bên ngoài cơ thể kia lập tức thiêu rụi nắm đấm lùi về sau kia thành hư vô, không gian ấy không ngừng tỏa ra hơi nóng, trong mơ hồ, lại xuất hiện từng vết nứt màu đen, sức mạnh của từng cơn gió lớn thoát ra từ trong vết nứt kia, đây mới thật sự là bầu trời bị rạn nứt!

Chỉ mới là nhiệt độ thôi mà đã khiến cho không gian tan tành, có thể thấy hỏa diễm Kim Dương Chí Tôn này, khủng khiếp đến mức độ nào rồi.

Thanh Lâm vốn dĩ không định tiết lộ, đây được xem như ngoài Huyễn Lưu Tâm Yểm và Liệp Thần cung ra thì đây là lá chủ bài lớn nhất của cậu rồi, huống hồ ngày đó lúc trên thạch đài, có không ít người đều đã nhìn thấy tia sáng màu ánh kim kia, chỉ là không biết, bọn họ có thể nhận ra hỏa diễm Kim Dương Chí Tôn này không? 

“Nuốt!”

Thần sắc Thanh Lâm lạnh như băng, ngón tay vừa chỉ, tia lửa màu vàng sau lưng cậu lập tức biến thành vô số con rồng dài, trong tiếng gầm hét, thiêu rụi tất cả, muốn nuốt chửng Lưu Viễn Thông.

Khoảng cách xa như vậy, nhiệt độ nóng chảy kia làm cho áo của Lưu Viễn Thông bị đốt cháy, ông ta nhanh chóng dập lửa, mặt biến sắc, lớn tiếng hét răng: “Thanh Lâm, ta là một trong các trưởng lão đằng ngoài, ngươi dám giết ta!” 

“Nếu ngươi không quỳ, giết ngươi thì có gì là khó!” Giọng nói lạnh lùng của Thanh Lâm vọng đến.

Làm sao Lưu Viễn Thông có thể quỳ được, vô số người ở đó đang nhìn chằm chằm, cho dù có chết ông ta cũng không thể để mất mặt như thế được.

Đồng thời, ông ta cũng cảm thấy Thanh Lâm không dám giết ông ta, đó chẳng qua chỉ nói mà thôi. 

Nhưng chính vào lúc ý nghĩ này nảy ra, vô vàn tia lửa màu vàng đột nhiên bay đến như muốn nuốt chửng, nhiệt độ đáng sợ ấy khiến cho nhịp tim Lưu Viễn Thông đập loạn xạ, mặt méo mó, thảm thiết hét rằng: “Sư tôn cứu ta!”
Bình Luận (0)
Comment