Đế Diệt Thương Khung

Chương 62

“Đại đế Vũ Chiêu, ngài cảm thấy thế nào?”

Tứ đại bộ lạc có người lên tiếng, người ấy cao hơn hai mét, vóc dáng cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc, toàn thân toát lên vẻ hung tàn khó tả, đó là người đáng sợ nhất trong tứ đại bộ lạc, tộc trưởng của bộ lạc Liệt Kỵ, Liệt Trần Nam!

Lời nói của hắn giống như là đang tra hỏi, nhưng thật ra từ trong đôi mắt mang ý cười đùa ấy là một sự uy hiếp. 

“Chuyện này không được.”

Đại đế Vũ Chiêu lắc đầu nói: “Ba điều kiện trước đó ta đều có thể đồng ý, nhưng việc đế quốc Trục Nhật xây dựng thành trì cho tứ đại bộ lạc các ngươi là việc không thể nào.”

Thân là hoàng đế, ông ta có rất nhiều việc phải suy nghĩ, một khi xây dựng thành trì cho tứ đại bộ lạc trong đế quốc điều đó chắc chắn sẽ không thể thoả mãn dã tâm của họ, điều đó như đâm một nhát dao vào bụng mình rồi không biết khi nào sẽ đâm vào tim mình. 

Hơn nữa những yêu cầu mà tứ đại bộ lạc đề ra thì điều quan trọng nhất chính là việc này, tất cả mọi người đều hiểu rõ, chẳng qua với tình thế lúc này thì không còn cách nào khác để nói rõ.

“Trong đế quốc Thiên Vũ lão phu có một người bạn thời thiếu niên, nếu ngài có thể đồng ý việc này, có lẽ đế quốc Thiên Vũ sẽ thay đổi mục tiêu, không phải là đế quốc Trục Nhật của ngài, mà chính là Viễn Đông.”

Chính vào lúc này, có một ông lão lên tiếng. 

Ông ta ngồi ở vị trí gần cửa cung nhất, trông có vẻ không nổi bật, nhưng sau khi ông ta nói ra lời nói đó thì tộc trưởng của tứ đại bộ lạc đều tỏ ra cung kính, ẩn trong đó còn có lẫn vài nét xúc động.

Ông lão sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt, giống như vừa bị trọng thương vậy, nếu Thanh Lâm có ở đây, nhất định sẽ nhận ra được, người này hiển nhiên là Lưu Viễn Thông, trước đó đã bị Phương Tú Lâm phế bỏ, đuổi khỏi Thiên Bình tông.

Chẳng qua là lúc này Lưu Viễn Thông còn một chút hơi thở, vả lại lúc này còn là kỳ đầu của cảnh giới Cố Nguyên. 

Đối với trần gian mà nói, kỳ đầu của cảnh giới Cố Nguyên tựa như Thiên thần vậy, không ai có thể đấu lại.

Ông ta vừa lên tiếng thì ngay cả Đại đế Vũ Chiêu cũng trừng to mắt nhìn ông ta, Lôi Chấn và những người khác đều im lặng, chỉ có Hoạn Lâm Hải ngồi phía bên trái của Đại đế Vũ Chiêu mở miệng nói: “Ba điều kiện trước đó chúng ta đều có thể đáp ứng, chỉ có việc xây dựng thành trì thì đế quốc Trục Nhật ta làm không được.”

“Vậy sao?” 

Lưu Viễn Thông trừng mắt nhìn Hoạn Lâm Hải, trong ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng khó tả: “Lão phu trong Thiên Bình tông đã giết chết không ít cảnh giới Cố Nguyên, nhìn hơi thở của ngươi, chắc là vừa mới bộc phát, nếu ngươi không biết tự lượng sức mình thì lão phu muốn giết ngươi là quá đơn giản.”

Hoạn Lâm Hải mặt biến sắc: “Ngài uy hiếp ta sao?”

“Ngươi nghĩ sao cũng được.” 

Lưu Viễn Thông lạnh nhạt nói: “Dựa vào địa vị trưởng lão đằng ngoài của lão phu trong Thiên Bình tông thì chỉ cần vung tay là nghìn vạn đệ tử đằng ngoài xuất tông mà đến, những đệ tử đằng ngoài đó, tùy ý chọn một người nào đó thì cũng đều là người tài bẩm sinh, với thực lực như vậy thì có thể dễ dàng làm lung lay tất cả đội quân của một đế quốc, Đại đế Vũ Chiêu, xem ra ngài vẫn nên suy nghĩ thận trọng thì hơn.”

Đại đế Vũ Chiêu gần như ngừng thở, tỏ vẻ có hơi bất lực.

Ông không biết những gì Lưu Viễn Thông nói có phải là sự thật hay không, nhưng chỉ dựa vào thực lực thời kỳ đầu của cảnh giới Cố Nguyên, một khi lão ta thống lĩnh tứ đại bộ lạc đổ về đế quốc Thiên Vũ và đế quốc Long Nguyệt thì viễn cảnh đế quốc Trục Nhật bị tiêu diệt sẽ không còn xa nữa. 

Đột nhiên Đại đế Vũ Chiêu nhìn sang Thanh Nguyên:

“Thanh Nguyên, ngươi cảm thấy như thế nào?”

Thanh Nguyên nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, nhếch mép nói: “Ngài thích sao thì làm vậy.” 

“Ngươi!”

Chưa kịp đợi đến lúc Đại đế Vũ Chiêu lên tiếng thì Trấn Đông vương Bách Lí Phù Sinh tức giận nói: “Chuyện hệ trọng như vậy, liên quan đến an nguy của đế quốc, ngươi thân là Trấn Lôi vương, sao có thể xem như trò trẻ con như vậy?”

“Vậy ngươi muốn ta làm như thế nào?” 

Thanh Nguyên đột nhiên ngẩng đầu nói: “Bách Lí Phù Sinh, hôm đó con gái của ta bị tứ đại bộ lạc bắt giữ, các ngươi ngăn cản ta đi cứu nó, nay lại nói Thanh Nguyên ta là trẻ con, nếu người có bản lĩnh, có khả năng thì sao ngươi không đi làm những chuyện mà ngươi nên làm, ở đây nói những lời nhảm nhí đó ích lợi gì?”

“Ngươi!” Bách Lí Phù Sinh đứng thẳng người lên, dường như muốn ra tay.

“Thôi được rồi!” 

Đại đế Vũ Chiêu chau mày lại nói: “Trấn Đông vương, ngươi có suy nghĩ gì về chuyện này.”

Bách Lí Phù Sinh trầm ngâm một hồi rồi cung kính cuối người nói: “Hoàng thượng, thần cho rằng những gì tứ đại bộ lạc nói cũng không phải là vô lý cho lắm, nếu không có sự giúp đỡ của bọn họ, chỉ dựa vào sức của quân đội ta thì khó mà có thể chống lại sự tấn công của Thiên Vũ và Long Nguyệt, chi bằng đồng ý với bọn họ, nhưng cũng phải buộc bọn họ phải đảm bảo rằng chỉ có lần này, hơn nữa khi xây xong thành trì thì người của tứ đại bộ lạc cũng không được phép xuất hiện ở những thành trì khác trong đế quốc nữa.”

“Cái rắm ấy!” 

Lôi Chấn tức giận hét lớn: “Bách Lí Phù Sinh, ngươi có biết hậu quả của việc này là gì không? Tứ đại bộ lạc đã cho ngươi lợi ích gì mà có thể khiến ngươi bênh vực bọn chúng đến như vậy, đồ súc vật, phản quốc!”

“Lôi Chấn, nếu ngươi có cách gì tốt hơn thì xin mời nói ra.” Bách Lí Phù Sinh lạnh nhạt nói một câu rồi ngồi xuống.

“Ha ha ha, lúc nãy còn luôn miệng nói Thanh Nguyên là đồ con nít ranh, da mặt của ngươi đúng là dày lắm rồi!” Lôi Chấn giận không tả nổi, nếu không phải đang ở trong hoàng cung thì hắn đã sớm ra tay với Bách Lí Phù Sinh rồi. 

“Những gì Trấn Đông vương nói, xem ra đại đế cũng hiểu rõ, với thực lực của đế quốc Trục Nhật, vốn dĩ không thể đấu lại Thiên Vũ và Long Nguyệt, nếu tứ đại bộ lạc bọn ta lại đứng về phía hai đế quốc kia thì xem ra ngày tàn của Trục Nhật cũng không còn xa.”

Lưu Viễn Thông đang nói thì đứng hẳn dậy, vung nhẹ tay áo, lạnh lùng nói: “Sự nhẫn nại của lão phu có hạn, xin đại đế định đoạt.”

Đại đế Vũ Chiêu trầm tư một hồi, thở dài một hơi nhìn như đã già đi vài tuổi, phủi tay nói: “Trẫm đồng…” 

Nói chưa dứt câu, bên ngoài điện bỗng có người xông đến, “ầm” một tiếng quỳ ngay xuống đất, lớn tiếng bẩm báo: “Hoàng thượng, có địch đến xâm chiếm!”

“Cái gì?!”

Đại đế Vũ Chiêu lập tức đứng dậy hét lớn: “Số lượng quân địch bao nhiêu?” 

“Một... một người.” Tên hộ vệ bẩm rằng.

“Một người?”

Lôi Chấn vốn dĩ đang bực tức trong lòng, ngay lúc này lại có tên hộ vệ dám cả gan báo giả quân tình, lập tức mắng: “Ngươi to gan tày trời, cả gan dám báo giả quân tình, lôi hắn ra chém đầu ngay cho ta!” 

“Ha ha...”

Tộc trưởng của tứ đại bộ lạc và Lưu Viễn Thông đều lắc đầu cười, ánh mắt chứa đầy sự châm biếm và khinh thường khiến cho đế quốc Trục Nhật, ngoại trừ Thanh Nguyên ra thì ai nấy đều cảm thấy xấu hổ đến nổi không biết chui vào đâu để trốn.

Đặc biệt là Đại đế Vũ Chiêu, vừa rồi đã quá mất mặt, bây giờ thì sắc mặt càng xám xịt hơn nữa. 

“Chấn Tây vương, bọn ta biết tình hình bây giờ của đế quốc, không cần phải ngại gì. Hãy yên tâm, về sau đã có tứ đại bộ lạc, đừng nói là một người, dù là trăm vạn người thì vẫn đủ để khiến bọn họ đi vào nằm ra.” Tộc trưởng của bộ lạc Đại Mông - Mông Hãn vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng, lời nói của ông ta khiến cho người của tứ đại bộ lạc cười nghiêng ngã.

Đến lúc này Lôi Chấn càng giận dữ, gần như gầm lên: “Còn ngây người ra đó làm gì, lôi tên này ra chém đầu cho ta!”

“Trấn Đông vương, thần nào có gan dám báo giả quân tình, thật sự có kẻ địch đến rồi!” Tên hộ vệ mặt biến sắc, lớn tiếng bẩm báo. 

“Cho dù có kẻ địch thật nhưng lại chỉ có một người thôi, hà tất gì phải kinh sợ như vậy!” Lôi Chấn trầm ngâm nói.

“Người đó… người đó mạnh quá…” Tên hộ vệ vội vàng nói.

“Hả?” 

Mông Hãn, tộc trưởng của bộ lạc Đại Mông tỏ vẻ hứng thú, khoái chí, nói một cách đầy vẻ chế nhạo: “Mạnh đến cỡ nào?”

“Ầm!”

Lời nói vừa mới buông ra thì bỗng nhiên mặt đất dưới chân Mông Hãn rung chuyển, “ầm” một tiếng cả người ông ta lập tức bị quăng lên mái ngói của cung điện bay thẳng lên trời. 

Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, Mông Hãn lại đáp xuống lần nữa, chạm đất một cú đau điếng người, bụi đất bay tứ tung..

Cảnh này khiến cho mọi người ở đó đều kinh ngạc, lộ rõ nét kinh hãi đáng sợ!
Bình Luận (0)
Comment