Để Gió Cuốn Đi

Chương 1

Chap 1

5h30 sáng tại Thành phố Sài Gòn

“Reng reng reng” Tiếng chuông báo thức kêu, Khánh An tỉnh dậy mà không đợi hồi chuông thứ hai vang lên. Với chiếc chuông báo thức nhẹ nhàng tắt đi, cô bước xuống giường chỉnh lại chăn màn rồi tiến đến bên cửa sổ.

“Soạt” tấm rèm cô kéo ra, khẽ nhíu mày trước sự thay đổi ánh sáng nhưng lập tức khuôn mặt điềm tĩnh ấy lại về với vẻ thường ngày .Hôm nay trời rất xanh, những tia nắng ban mai thấp thoáng chen nhau rọi vào căn phòng màu kem luôn gọn gàng và sạch sẽ của Khánh An. Vươn người thưởng thức vị của nắng sớm một lúc rồi cô mới quay bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.

Năm phút sau cô bước ra ngoài với đầu tóc gọn gàng. Tiến đến chiếc tủ quần áo và khoác lên trên mình bộ đồng phục mới của trường SunShine, Khánh An tự ngắm mình trước gương và chỉnh tề lại mọi thứ sao cho gọn gàng. Hôm nay có thể nói là một ngày quan trọng với cô bởi hôm nay cô sẽ chuyển đến trường cấp 3 SunShine, nơi mà cô vào bằng chính suất học bổng toàn phần của mình.

Nhìn đồng hồ mới 5h45’, đeo máy mp3 vào tai và cầm chiếc cặp lên, cô ra khỏi phòng mình và vào nhà bếp để làm bữa sáng cho hai chị em. Khi bữa ăn hoàn thành, cô nhẹ nhàng tiến về phòng của cậu em trai còn đang say giấc bên chú gấu bông mà cô tặng dịp sinh nhật . Khẽ mỉm cười rồi tiến đến bên giường cậu em và ngồi xuống:

“ Bảo Bảo của chị dậy đi em, 6h rồi, dậy ăn sáng còn đi học nào”.

Đó là em trai của Khánh An : Khánh Bảo. Ở nhà cô gọi bé là Bảo Bảo, cậu bé có lẽ là người duy nhất đúng nghĩa của cô với từ người thân. Khánh Bảo năm nay học lớp 3 , kém cô những 9 tuổi nhưng cậu rất yêu và thương chị mình . Sau một hồi đấu tranh tư tưởng với cái giường thân yêu, cậu bé đã chịu dậy nhưng khuôn mặt đầy nhõng nhẽo coi rất dễ thương : “Chị Hai buổi sáng vui vẻ” rồi thơm chụt vào má cô một cái rồi nhanh chân chạy vào tolet. Khánh An khẽ cười trước cậu em trai khóm khỉnh lại đáng yêu của mình , định tiến vào giúp Bảo vệ sinh cá nhân nhưng lại có tiếng vọng ra :

-“Bảo bảo không cần chị hai giúp đâu, Bảo Bảo lớn rồi, cô giáo bảo thế”

Khánh An lắc lắc đầu rồi trở lại bếp và chuẩn bị ăn sáng. Mấy phút sau bé bảo chạy ra với bộ quần áo đồng phục đẹp đẽ, đầu tóc gọn gàng, mặt mũi sạch sẽ, khoe với chị hai:

- Chị hai em xong rồi, chị hai thấy bé Bảo có ngoan không, bé Bảo có giỏi không

An An tiến đến xoa đầu cậu em trai mình và đáp lại

- Bảo Bảo của chị giỏi lắm, thôi vào ăn sáng đi em , kẻo lại muộn học đấy .

-Dạ ! Cậu bé ngoan ngoãn ngồi vào bàn ăn và ăn bữa sáng mà chị đã chuẩn bị cho mình.

Khánh An xem lại sách vở cho cậu em trai rồi nhét vào cặp bé một hộp sữa trước khi cậu bé đi học. Bảo Bảo ăn xong nhanh nhẹn lấy chiếc cặp rồi đeo vào người

- Bye bye chị Hai, Bảo Bảo đi học đây ạ

- Ừ, đi cẩn nhận nhé em – Khánh An cẩn thận dặn dò cậu em trai của mình

- Vâng ạ! Em đi đây hai

An gật đầu rồi mỉm cười , có lẽ nụ cười của Khánh An chỉ có thể dành cho người em trai này, một đứa trẻ mà cô luôn yêu thương bởi cậu bé cũng như cô, không còn được cảm nhận tình yêu thương của cha mẹ, cô thương Bảo vì em còn quá nhỏ để chấp nhận sự thật mặc dù cô cũng rất đau lòng nhưng vì Khánh Bảo, vì ba mẹ mà cô có thể chấp nhận …Nhưng cô có thể đứng vững được khi bao nhiêu khó khăn và chông gai đang ở phía trước mà cô phải đứng vững để vượt qua……
Bình Luận (0)
Comment