Để Gió Cuốn Đi

Chương 26

Chap 26

Hiếm lắm mới có một ngày chủ nhật mà Khánh An vừa không phải đi học lại vừa không phải đi làm thêm. Bình thường ngày này cô phải đi làm từ sáng cho đến khuya lắc khuya lơ mới về, nhưng hôm nay cô rảnh quá mức. Thứ nhất do bà chị Mộc Miên yêu quái trả ơn cái vụ đi làm thêm hộ bữa trước, thứ hai cũng do cái bà ý bảo nghỉ một hôm mà ôn thi cho tốt, bla bla. Chỉ có mỗi việc ấy thôi mà tối qua chị ý gọi cho cô và nói một tràng dài, có khi đến tận 15 phút. Đi học rồi làm về đầu đã ong hết cả lên rồi mà còn được nghe tụng kinh nữa thì còn gì bằng. Cô cứ day thái dương còn bà chị kia cứ nói không ngừng nghỉ. Tưởng đâu mỗi chuyện đấy thôi ai dè cứ lòng vòng hết từ chuyện này tới chuyện kia, từ chuyện tình yêu tình báo với anh Mạnh cho đến vụ ẩu đả ở chỗ làm….Đang buồn ngủ díp cả mặt rồi nên nghe câu được câu không, chỉ biết ậm ừ, vâng rồi dạ…..

Mãi một lúc lâu sau, bà ý mới chốt cho một câu “ Mai nghỉ ở nhà đi, chị đi làm cho. Bye, chế ngủ đây baby , gụt nai”

Đến giờ cô vẫn thấy rùng mình. Khánh An tự nể phục mình vì có tính chịu đựng tốt, chịu được bà chị kia đến tận giờ đúng là một kì tích, đáng ghi vào lịch sử.

Mà đã thế sáng nay cô muốn ngủ thêm một chút thì lại bị cái Thanh Thanh đánh thức từ lúc 6h30, còn bảo sợ mày ngủ quên rồi không ai mở cửa cho lại phải trèo cổng vào các kiểu….Ôi sao cái ngày chủ nhật với cô nó lại xa vời đến vậy chứ.

Ngày nghỉ mà, bọn cấp một được nghỉ từ thứ bảy rồi kìa, nên bữa nay ở nhà là một chuyện hiển nhiên. Bình thường cô cứ yên lặng đi làm cho bé Bảo nướng đến bao giờ cháy nhà thì thôi, nhưng hôm nay đành cho em trai bé bỏng chịu thiệt chút vậy, cứ coi như là giữ chút thể diện cho bà chị này.

Nhờ cái cuộc gọi thần thánh của Thanh mà An tỉnh luôn. Lúc đợi tụi kia đến cô tranh thủ ngồi lướt mạng bằng cái laptop của mình, tra đề thi rồi xem tập tài liệu cô Hạ gửi…..Trong khi cô chị chăm chỉ ngồi máy tính thì cậu em trai lại cày truyện doraemon trong phòng.

Khánh Bảo đọc truyện chán chê mới thấy cái bụng mình nó biểu tình dữ dội, đành tạm ngưng việc lớn sang phòng chị hai cầu cứu.

Cạch. Cửa phòng được mở ra, đập vào mắt bảo là hình ảnh chị gái yêu của mình đang chăm chú nhìn vào cái màn hình laptop, tay lướt lướt các thứ. Đôi mắt tinh ranh kia bỗng nhiên to tròn hẳn lên. Cậu bé nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi lon ton chạy tới chỗ chị An, nhảy tót lên vai chị, ôm vai rồi bá cổ.... Khánh Bảo rướn người lên thơm “chụt” vào má Khánh An rồi nũng nịu , mè nheo nói:

- Chị hai ơi………em đóiiiiiiiiiii…….- Chữ đói nói được ngân dài đến chục mét là ít, nghe thê lương vô cùng…

Từ lúc cái cửa kia được mở ra, thì Khánh An đã biết là có kẻ đột nhập. Tất nhiên là cô cứ thản nhiên xem hắn làm được gì rồi xử đẹp luôn cho nhanh gọn lẹ. Ai dè tên này quá to gan, nhảy một phát lên lưng làm cô suýt ngã,lại còn dám cưỡng hôn cô nữa. Đúng là muốn ghét mà không ghét nổi mà.

Khánh An đẩy dịch cái latop lên rồi đưa cả hai tay ra phía sau đỡ Bảo :

- Rồi rồi, xuống đi khẻo ngã giờ em.

- Hì hì.

Cậu bé nghe lời chị trượt từ từ xuống. Vừa mới tiếp đất chưa được mấy giây, Khánh Bảo lại vòng ra phía trước, chui qua cánh tay chị An, ngồi vào lòng đùi chị.

Hành động quá nhanh, quá nguy hiểm , khiến An trợn tròn mắt vì ngạc nhiên. Một lúc sau cô mới định thần lại được rồi cười xòa , lấy tay vuốt tóc em trai mình. Khánh Bảo được đà thế là ngồi nghịch máy tính của chị luôn, mặc kệ chị muốn vuốt muốn nhéo má thì tùy.

Thấy em mình vào youtobe xem hoạt hình, An mới cười cười trêu chọc:

- Là đói hay muốn xem hoạt hình đây ?

Bé Bảo như bị nói trúng tim đen thì giật thót mình, chỉ biết quay lại nở nụ cười thân thiện hối lộ chị hai

- Hì…..em đói thật mà, nhưng cái hoạt hình nó cứ lôi kéo cuốn hút em đấy chứ. Suy cho cùng là tại cái phim này chứ không phải tại Bảo. À không, là tại chị hai mới đúng, ai biểu chị mở máy tính làm chi để em lại phải xem, đã thế bữa nay còn bắt em dậy sớm nữa chứ, bình thường ngủ đến trưa thì đỡ tốn bữa sáng rồi. Nói chung là chị hai phải đền bù cho em.

Ô mai gót, đây là lí luận của đứa trẻ cấp 1 ư ? Nó quá sắc bén, quá chặt chẽ đi. Đến Khánh An nổi tiếng thông minh mà còn phải gật gù trước cái lời nói ngây thơ này. Cô lại tiếp tục sự nghiệp vuốt tóc của mình :

- Hôm nay có bạn chị tới chơi nên mới để bé phải dậy sớm đấy chứ. Rồi sao, muốn hai đền bù cái gì nào ?

Một lần nữa đôi mắt kia lại sáng bừng lên:

- E hèm…….Làm ơn cho tôi một bát mỳ tôm một trứng, thêm chút tương ớt hình mặt cười bên trên………….và một cái hôm của chị hai. ....Thanh ciu – Cậu bé không biết cũng bị nhiễm đâu ra cái thể loại “diễn sâu” thần thánh đó. Cũng bày đặt làm người nhớn, làm thượng đế kêu phục vụ các kiểu…..

Khánh An cũng phải lắc đầu với tình huống này. Tị nữa gặp mấy đứa “ so deep” kia thì khác nào tư tưởng lớn gặp nhau. Nghĩ thôi mà thấy toát cả mồ hôi rồi….

Bế cậu bé từ trên đùi ngồi xuống ghế cho đàng hoàng, còn chỉnh lại khoảng cách màn hình cho thích hợp để em không bị cận cô mới nói

- Dạo này Bảo béo lên nha, nặng phết rồi đó. Kể ra chị hai nuôi cũng giỏi phết nhờ. Hay là ở lớp có bạn nữ nào buồi dưỡng cho đây.

Mặt Bảo bỗng dưng đỏ ửng lên:

- CHị hai này, cứ chọc em hoài. Em mới lớp 3, mới có lớp 3 đó…….Em vẫn trong sáng lắm…..có thích ai đâu…

Thấy em mình bị hớ, An nhảy vào luôn

- Mặt đỏ kìa…..Hai có nói gì đâu, sao tự dưng lại khai hết thế này…Chết trình trình nhá….haha Bảo có người yêu rồi kìa….

Lâu lắm rồi An mới có thời gian nô đùa xõa với em trai mình như lúc này. Như kiểu lâu rồi nên nó bị dồn nén ý, bây giờ được thời cơ thế là nó bùng phát luôn, làm mất hết hình tượng đoan trang, giản dị thường ngày.

Khánh Bảo mặt ngày càng đỏ lên, đến nỗi phải nhảy xuống ghế, đẩy Khánh An ra khỏi phòng của chị mình. Nói chung là cứ phải tự nhiên như ruồi.

- Chị hai đi nấu đi……….đi nấu đi.

Ngược lại với khuôn mặt như khỉ kia thì mặt An tinh ranh vô cùng, miệng cứ hết lời trêu trọc.

- Đỏ rồi kìa…………đỏ rồi kìa……

Cho đến khi biết mình bị đuổi ra khỏi phòng mình An mới trở lại bình thường. Mỉm cười nhìn cánh cửa vừa đóng lại, An định xuống nhà nấu mỳ cho Bảo luôn nhưng một suy nghĩ lại hiện lên trong đầu, nụ cười ma quái kia lần nữa lộ lên

- Cạch – Mặt đỏ rồi kìa – Trước khi xuống còn không quên chìa mặt trêu Bảo lần nữa, rồi đóng cửa phòng chạy như bay xuống nhà dưới luôn. Này thì lạnh lùng, này thì khó gần. Bộ mặt thật của An là đây chứ đâu….

Lúc Khánh An vừa mới đi xuống tầng một, đúng lúc cái chuông dễ ghét nhà cô kêu inh ỏi cộng thêm tiếng hét gọi ú ới ngoài cổng trói tai vọng vào. Mà nghe thì chắc chắn là giọng cái Thanh với thằng Nhật chứ chẳng lạc đi đâu.

- An ơi………………An ới

- Khánh An dễ thương ơi mở cửa……….An ơi, tụi tui đến rồi nè………….mở cửa An ơi….

Gọi với bấm chuông thì là gì, tụi nó còn đập cổng bồm bộp cơ, có khác nào phá hoại hàng xóm không cơ chứ. May mà nhà An ở cái khu cũng gọi là không đông dân lắm, trật tự khu phố cũng thuộc dạng ổn định nên cái tụi kia chưa bị hàng xóm xung quanh thả c** đuổi trộm là may rồi. Đúng là vượt xa sức tưởng tượng của cô tối qua mà, mới có được một phút thôi đấy, không biết hết ngày hôm nay nhà cô nó tan tác thế nào…..

Chắc là hai đứa kia được cái Giang nhắc nhở nên tông có hạ xuống một chút nhưng cái mồm vẫn kêu thất thanh, sợ chủ nhà không nghe thấy hay sao ý. Giờ thì hay rồi, chó mèo hàng xóm bắt đầu nổi lên ở cái chốn vốn yên bình này….

Khánh An thấy tình hình không ổn, vội vã vơ chùm chìa khóa ra mở cổng, chậm chút nữa không khéo tụi nó cho nhà mình sáng nhất đêm nay mất.

Cạch – Mấy người có cần phá nhà tôi như vậy không hả trời………… - Cánh cổng chưa được mở hẳn ra mà mấy đứa ở ngoài đã nghe được giọng than vãn của Khánh An.

“ Ta da” – Bốn người, mỗi người hai tay hai túi lớn nhỏ có hết giơ lên trước mặt An khoe . Thanh Thanh mở lời đầu tiên :

- Hì, bọn này sợ An không nghe thấy đó mà. Sao? Cái này bồi thường được không? An ăn sáng chưa ? – Mặt Thanh cứ phải nói là hớn hở hết mức đi.

Giang chưa gì đã nhăn mặt huých cái Thanh

- Mày lúc nào cũng xí xởn Thanh ạ……Hì, xin lỗi An nha, bọn kia nó làm hơi lố, nhưng chắc không sao đâu ha, mới nghe có tiếng chó sủa thôi chứ chưa thấy người cầm dép ra đuổi đâu…..hì hì

Hai cô bạn này hôm nay phải nói là nhìn dễ thương hết sức, mà không cả bốn bọn kia nhìn đều rất khỏe khoắn và cá tính đi. Chắc là cũng hẹn trước nhau mặc quần áo ở nhà cho thoải mái, có gì còn vận động chân tay cho nó dễ dàng. Còn An, cô vẫn mặc bộ váy trắng ở nhà từ tối qua, nói chung cả năm anh em siêu nhân hôm nay đều đẹp

Thấy ba đứa con gái cứ dằng xé đôi co mãi, cuối cùng Nhật phải lên tiếng

- Con xin mấy bà….. Rồi mày có cho bọn này vào nhà không đây hở An, mỏi chân lắm rồi, đồ đạc nhiều quá trời nè….. – Cái giọng có khác nào than vãn không cơ chứ.

Thanh từ đâu nói xen vào

- Ai biểu mua cho lắm vào, ngu thì chết….hí hí

- Ờ ờ, bọn mày đưa hết đây để tao đi trả cho, đằng nào tao cũng rảnh…… - Nhật cũng không vừa..

- Thôi, lỡ mua rồi thì để bọn tao xử lí cho ….ahihi

Nam đang dựa người vào thành cổng cũng lên tiếng :

- Nếu mày không muốn thấy tên mình ở khắp các cửa hàng rằng “ đừng bán cho tên biến thái này” thì ok, tụi tao sẵn sàng.

Cái câu của Thanh Thanh đang làm Nhật đắc ý, bỗng tự dưng thằng Nam đáng ghét bay từ đâu vào làm bạn ý ngã bộp một phát xuống …..đất. Hoang mạc lời rồi….

Chắc An hiểu nếu bọn kia mà còn đứng ở ngoài này nữa thì chiến tranh giữa những người bạn lại nổi lên trận nữa mất. Học mấy buổi cùng là cô biết cái độ sát thương của cuộc chiến phi nghĩa này nó mạnh thế nào rồi. Thôi thì làm người tốt bảo vệ trái đất vậy

- Thôi không cãi nhau nữa, mọi người có vào không đây ? - An đến toát mồ hôi với đám người này.

- Có …..có ….có…..vào liền vào liền…..ahiii – Cô còn chưa nép sang một bên cho bọn này dễ vào thì tụi nó đã dẹp cô sang một bên và bất chấp tất cả…..

Vẫn là couple Thanh Nhật hào hứng nhất. Vừa vào trong sân nhà, hai đứa để túi thức ăn với cặp sách lên bậc thềm rồi chạy lăng xăng khắp nơi, gọi là tham quan các thứ. Ừ thì bạn Nhật có thể cảm thông được vì đây là lần đầu tiên bạn đến nhà An, nhưng cái Thanh Thanh có làm lố quá không, chẳng phải lần trước đã quậy tan cái vườn nhà cô rồi à.

Khác với hai đứa kia, Nhật Nam cũng quan sát nhà của An nhưng chỉ đút tay vào túi quần nhìn xung quanh thôi. Cái tính điền đạm nó vốn ăn sâu vào trong máu rồi nên chắc bạn này muốn xõa cũng khó xõa nổi đây. CÒn An với Giang cầm mấy túi đồ ăn bị vứt chổng quèo ngoài bậc thềm vào bếp, mặc kệ tụi con nít ranh ngoài kia, việc ta ta cứ làm đã.

Mới bước chân vào trong nhà, Giang đã phải nức nở khen ngợi

- Nhà AN lúc nào cũng sạch quá ha, nhìn không một vết bụi bẩn nào cũng nên ý.

An chỉ cười cười đáp

- Thì chỉ có hai chị em nên có ai bầy cho đâu mà bẩn….

Cả hai xách đồ vào bếp, Nam cũng theo sau phụ cầm đồ.

Vừa mới đặt mấy cái túi lên bàn ăn thôi mà chặt hết cả diện tích rồi. Mua gì mà mua dữ thế không biết

- Mua gì mà nhiều vậy ? – Đến An còn phải nhăn mặt trước số lượng khủng này. Cho năm người ăn thôi có cần nhiều quá mức vậy không ? Chẳng nhẽ tụi nó là heo à?

- Hì, thằng Nhật nó mua đấy. Thức ăn chỉ chiếm ba túi thôi, còn lại toàn đồ ăn vặt với hoa quả ý mà. Không lo là không hết đâu, tụi nó ăn khỏe lắm, tị vừa học vừa ăn nó mới đúng cách…..

Bốc hơi lời trước lớp trưởng rồi.

Băng Giang giúp An gọt hoa quả rồi dọn dẹp xung quanh . Còn Nam mấy việc này thì bạn ý chịu, làm thì có làm được đấy nhưng chỉ sợ quả táo năm phần lúc gọt ra chỉ còn một phần thôi. Vậy nên chỉ biết ở bê cạnh ngắm nhìn và để sai vặt.

- Nam lấy tao cái đĩa mày….Nam rót tao cốc nước………Nam để sữa chua và tủ lạnh đi tị ăn cho mát….Nam……Nam – Thật sự là Nhật Nam sắp ù tai lúc 17 tuổi rồi, hai con người này đáng yêu quá, được đà nên sai hết từ việc này sang việc khác đây mà. Chưa bao giờ cậu lại ghét tên “Nam” đến thế….

Đến lúc nhận ra có sát khí xung quanh, cộng thêm cái bản mặt không thể nào ghê hơn thì hai đứa kia mới thôi hành hạ, nuốt nước bọt và tiếp tục công việc của mình.

Một lúc sau hai đứa mải chơi kia mới lon ton chạy vào. Nhật chưa thấy mặt đã thấy lời rồi

- Uê ôi, công nhận nhà An đẹp thật đấy. Tao là tao kết cái vườn nhà mày rồi, đẹp gì mà đẹp giữ vậy. Tự trồng hoa đấy à? Tị ra đấy học nhé, hình như có bộ bàn ghế ngoài đấy mà.

Thanh Thanh từ ngoài đã đánh hơi được mùi đồ ăn, cô nhanh chân chạy vào làm việc lớn đã rồi mới bàn chuyện nước sau

Mồm nhai dưa hấu nhồm nhoàm, nhưng vẫn phải nói mới chịu được.

- Ừ, bữa trước tụi tao có ý định đó rồi, học ngoài đó cho mát…keke

Giang nhíu mày khó chịu trước hành động của Thanh

- Cái con này, ai cho ăn, để tị nữa học rồi ăn đấy. Mà làm ơn nhai xong rồi hẵng nói giùm đi, nói bao nhiêu lần rồi. – Còn không quên đánh vào cái tay hư kia nữa.

Chơi với nhau lâu nên cả bọn quen cái thói xấu này của Thanh rồi. Giang chẳng khác nào bà mẹ trẻ ở trong nhóm, luôn cằn nhằn nọ kia, đến nỗi mấy đứa còn lại nghe đến thuộc lòng rồi nhưng tính cũ khó sửa thì đành chịu thôi.

Đang mân mê với công việc của mình, Giang như nhớ ra gì đó quay qua hỏi An

- À đúng rồi, bé Bảo đâu An? Sao nãy giờ không thấy.

Nhật đang ngồi nghịch lọ hoa trên bàn cũng xen vào hóng chuyện

- Bé bảo? Em trai An à ? Sao không thấy nói gì thế?

Thanh lườm Nhật, xoáy luôn

- Có nói rồi, tại mày không nghe thôi. Mắt lúc đấy cứ dán đi đâu ý, thì làm sao cái tâm nó chú ý được.

An cười:

- Trên tầng, đang xem hoạt hình và…………- Thôi xong ! Giờ An mới nhớ ra mình có việc chưa làm. Nãy hứa với cậu nhóc là nấu mỳ cho nó ăn mà quên béng mất, cũng tại cái lũ kia đến không đúng lúc mà.

Thấy bỗng dưng cô bạn nghệt mặt ra, lại còn chưa nói hết câu, Thanh lại hỏi

- Và gì ?

Mắt An đảo sang nhìn Thanh, nói

- Thanh, gọt hoa quả giùm tôi với. Tôi quên chưa nấu mỳ……

Giang đang gọt táo cũng thắc mắc, Lần đầu tiên thấy An nói cụt đầu cụt đuôi vậy mà.

- Mỳ? Mỳ gì?

- Nấu cho bé Bảo ăn, nó đói..Sao lại quên được cơ chứ - An vỗ vỗ đầu mình trước sự đãng trí tạm thời này, cộng thêm mấy cái biểu cảm hết sức khó coi nữa làm bốn đứa kia ngạc nhiên tột độ.

Giang gật gù như nhận ra vấn đề, cô hạ con dao và quả táo xuống, đứng dậy nhìn Quang Nhật

- Mày nấu đi

Mặt Nhật xỉu luôn

- Thôi, để tôi nấu cho.......- An

Chưa để An nói hết câu, Giang nhảy vào luôn

- Còn mày, ngồi xuống và gọt tiếp đi, tốt nhất đừng để cái Thanh động vào nếu muốn cái đĩa hoa quả nó nguyên vẹn Ok. Yên tâm vào tài nấu mỳ của thằng Nhật đi, nó nấu ngon nhất nhóm đấy. ( quay sang Nhật) còn đứng nghệt mặt ra đấy làm gì, làm ngay và luôn đi.

Rồi Băng Giang thẳng tiến bước lên tầng hai luôn, để lại cho An với vẻ mặt như con nai tơ nhớ mẹ.
Bình Luận (0)
Comment