Đế Hậu Thiên Tài, Hoàng Đế Đứng Sang Bên

Chương 111

Giọng nói âm hàn khiến mọi người nhỏ giọng bất mãn lập tức dừng lại, xem ra những người này sợ hãi Cung Tuyệt Thành, ký ức vẫn còn mới mẻ.

"Thần Binh Thành vô ý trộn chung những chuyện vụn vặt giang hồ, chỉ là các vị đã đến như vậy, Bản Thành Chủ cũng không tiện đuổi các ngươi đi ra ngoài. Các ngươi đã ủy thác Bản Thành Chủ chủ trì công đạo, như vậy trước khi bản thành chủ tìm ra chứng cớ tỏ thái độ, yên lặng xem, cũng không cần làm gì. Nếu như trong lòng các ngươi có cách, đại khái bây giờ có thể đi khỏi làm việc theo ý nguyện của mình, Bản Thành Chủ sẽ không ngăn cản."

Cung Tuyệt Thành nói lời này rất không nể tình, từng câu lời Bản Thành Chủ, hiển nhiên là để cho bọn họ nhận rõ ràng mình đang ở chỗ nào, đang nói chuyện với ai. Mình không mời mà tới muốn người khác đại diện cho các ngươi, người ta lo trong lo ngoài trợ giúp điều tra chân tướng, các ngươi ở chỗ này tự nhiên cắn người lung tung, nếu trong lòng có tính toán như vậy còn tới Phủ Thành Chủ làm gì? ! Đem Thần Binh Thành của hắn làm vũ khí sử dụng sao? !

Ý tứ của Cung Tuyệt Thành rất rõ ràng, hoặc là yên lặng nghe, hoặc là cút đi.

Kẻ ngu cũng biết hậu quả Cung Tuyệt Thành tức giận, chớ nói chi nhóm người này so với kẻ ngu còn tinh hơn nhiều.

Vì vậy, lúc Cung Tuyệt Thành cực kỳ bất mãn, mọi người cũng không dám mở miệng lung tung, ngồi ở tại chỗ chờ đợi, đám người Đại Nhi chậm chạp không tới.

Thiên Ảnh cũng không để ý, mục đích của bọn họ vốn cũng không phải là muốn đả kích Tử Tà Môn, nếu Đại Nhi tới muộn càng tốt. Nhắc tới người ủy khuất nhất cũng chính là Thiên Ảnh rồi, cùng người yêu đối diện, gặp nhau nhưng không biết nhau đó là một loại cảm giác gì, sợ rằng chỉ có hắn có thể trải nghiệm.

Kể từ đi tới Thần Binh Thành, bắt đầu nhìn thấy Mộc Vân Thiên, Thiên Ảnh cảm thấy, lúc trước hắn phát tất cả lời thề bằng tất cả quyết tâm cũng thành tát nước rồi. Nhưng bởi vì Cung chủ Thiên cung, hắn thật sự không dám mang tánh mạng của Mộc Vân Thiên đùa giỡn, chỉ đành phải đau đớn và vui vẻ hoàn thành nhiệm vụ Cung chủ Thiên cung giao cho mình. Hôm nay xem ra kết liễu rồi. Hắn không biết Cung chủ Thiên cung lấy tánh mạng Mộc Vân Thiên uy hiếp hắn bao lâu, hắn chỉ biết, chỉ cần chuyện có quan với Mộc Vân Thiên, hắn tuyệt đối sẽ không lùi bước đồng ý với bà ta. Thậm chí bà ta bảo mình cắt vỡ cổ họng, đâm thủng trái tim cũng sẽ không chút do dự.

Mấy ngày trước, Mộc Vân Thiên luôn tìm đến Thiên Ảnh gây phiền phức, là vì một câu nói của Đại Nhi, hay là bản thân hắn ý nguyện sợ rằng chỉ có hắn biết, hẳn là như vậy, cho dù là Thiên Ảnh. Kể từ sau khi Mộc Vân Thiên bị hạ cổ là thời gian vui vẻ nhất. Mặc dù sau đó mình len lén đi theo, luôn thấy hắn ngẩn người, chỉ là có thể nhìn thấy cũng không tệ rồi. Hắn không hy vọng xa vời cái gì. Hôm nay hắn cố ý dụ Mộc Vân Thiên đi ra ngoài, mặc dù chuẩn bị đầy đủ nhưng cũng không ai dám bảo đảm sẽ không xuất hiện một chút vấn đề, hắn không thể để cho Mộc Vân Thiên đặt chân vào hiểm địa.

Đợi rất lâu, Đại Nhi ôm Di Hồn cùng bọn người Lâm Tiểu Bảo mới nối đuôi bước vào chánh đường, tuấn nam mỹ nữ, thật là so với một phòng lão gia, đẹp mắt hơn nhiều.

Cung Bắc Thiếu lặng lẽ đi đến đứng ngay ngắn bên cạnh Cung Tuyệt Thành, vẻ mặt bất cần đời quét mắt an tĩnh nhìn nhân vật cầm đầu chừng hai mươi bang phái. Khóe miệng không nhịn được nâng lên một chút ý cười, không phải là ảo giác, xác thực có chút lạnh lùng.

"Các vị đều là thượng khách của Thần Binh Thành, mời ngồi." Cung Tuyệt Thành nói lời này hiển nhiên là nói cho những người tự mời. Cung Tuyệt Thành vừa dứt lời, liền có bọn hạ nhân đem vài cái ghế, quy củ đặt ở đầu dưới vị trí chủ vị không tới ba mét, hai bên trái phải, tất cả hai cái.

Mọi người vốn nghĩ đến Cung Tuyệt Thành cũng sẽ nói như vậy, ngay cả có ghế rồi, thế nhưng cho dù mấy người kia không biết lễ số, cũng nên biết tiểu bối không thể ngồi ở chỗ trưởng bối, không ngờ mấy người Đại Nhi thật sự không có nhìn bọn họ ở trong mắt, ghế đặt xong, nhấc chân đi tới, nghiễm nhiên không có xem mình là người ngoài.

Đại Nhi và Lâm Tiểu Bảo ngồi bên trái, Lâm Tử đứng ở sau lưng Lâm Tiểu Bảo, bây giờ thân phận của hắn cũng chỉ có đứng. Triển hồ ly và Thảo Diệp ngồi ở bên phải đối diện hai người Đại Nhi. Sau khi ngồi vào chỗ của mình yên lặng chờ đợi Cung Tuyệt Thành mở miệng lần nữa.

"Thật là không có nuôi dạy! Cố trang chủ, Hoa Giản chủ còn ở đây, lại không biết lớn nhỏ, các ngươi tự động cho rằng thân phận của mình xứng đáng ngồi ở vị trí phía trên Cố trang chủ sao? !" Ánh mắt sắc bén của Hoa Đông Chưởng môn phái Dụ Hoa, nhìn về phía Đại Nhi, gương mặt khinh bỉ. Hiển nhiên là mình không đấu lại Bách Phi Thần liền lấy Đại Nhi nhìn như dễ khi dễ, làm quả hồng mềm bóp.

Lần này Hoa Đông vẫn tương đối thông minh, biết kéo Cố trang chủ và Hoa Giản chủ làm bia đỡ đạn, nhưng giống như hai người kia cũng không bán cho hắn mặt mũi.

"Có phải Hoa chưởng môn cho rằng Phái Dụ Hoa của ngươi rất ngưu bức hay không? Có phải cảm giác mình dậm chân một cái, cả giang hồ cũng phải rung động hay không? Ta thật sự vô cùng muốn biết Phái Dụ Hoa dưới sự lãnh đạo của người óc heo như ngươi vẫn không có tan rã, đến cùng có chuyện gì xảy ra, bị thua thiệt vẫn chết cũng không hối cải, không nhìn thấy ngươi là con chim dẫn đầu sao. Quả nhiên là muốn đổ máu tươi tại chỗ, ngươi mới có thể tỉnh ngộ sao? Đều nói ngu xuẩn không phải tội, chỉ là những lời dại dột muốn chết cũng không phải nói tùy tiện. Mặc dù tính khí của bản tiểu thư rất tốt, nhưng cũng không phải không tức giận. Cuối cùng nói cho ngươi biết một câu nói: nuôi dạy cũng chỉ là phân người."

Đại Nhi cảm thấy trong khoảng thời gian này nàng quá thiện lương, một cá nhân cũng muốn đạp mấy đá, Tiểu Nương không phát uy, ngươi cho Tiểu Nương là Hel¬lo kit¬ty sao!

"Ngươi!"

"Còn nữa, Hoa chưởng môn nói gì có lớn nhỏ, bản tiểu thư cũng không nhớ rõ có những thân thích như các ngươi, thì nói cái gì lớn nhỏ chứ. Cho dù Hoa chưởng môn đọc sách ít cũng không cần nói cho người khác biết, mặc dù ngươi không cảm thấy mất mặt, nhưng ngươi làm cho môn chúng từ nay về sau làm thế nào lăn lộn trên giang hồ? Chẳng lẽ muốn bọn họ nhắc tới Phái Dụ Hoa của mình liền bị người chỉ vào đầu nói chưởng môn Phái Dụ Hoa Hoa là một đại ngốc không biết chữ, cũng không dùng từ ngữ, là mù chữ sao? Suy nghĩ một chút cảnh tượng đó, bản tiểu thư cũng cảm giác tối mặt thay ngươi."

Triển hồ ly, Thảo Diệp, Cung Bắc Thiếu, Lâm Tiểu Bảo, thậm chí Lâm Tử tiếp xúc với Đại Nhi không được mấy ngày cũng đã quen Đại Nhi nói lời hung ác, thấy nhưng không thể trách, đồng tình vì Chưởng môn phái Dụ Hoa, từng người bi ai, sau đó tập thể khi dễ: đáng đời!

"Còn nữa, Hoa chưởng môn nói thân phận gì, thân phận rất đáng tiền sao? Thân phận của Cố trang chủ rất ngưu bức sao? Bối cảnh Hoa Giản chủ rất cường đại, chẳng qua Hoa chưởng môn biết thân phận của ta không? Ngươi cũng không biết cái gì, ở nơi này to mồm cái gì, chỉ sợ người khác không biết chuyện ngươi không phục phu quân nhà ta đánh ngươi, trả đũa hay là thế nào, hai chữ mất mặt biết viết như thế nào không? Được rồi, bản tiểu thư sai rồi, bản tiểu thư không nên đánh vào tự ái của ngươi, biết rõ ngươi mù chữ còn hỏi ngươi có biết‘mất mặt’ hay không. Bản tiểu thư nhận lỗi với ngươi." Phải nói bản lãnh tức chết người không đền mạng, chỉ sợ Đại Nhi không tìm được đối thủ.

. . . . . .

Mọi người nghe xong sửng sốt một chút, đáy lòng mặc niệm thật sâu thay cho Hoa Đông, âm thầm may mắn hoàn hảo mình không có lắm mồm. Cô nãi nãi này vừa mở miệng rất khủng khiếp, chỉ sợ nói ác độc nữa, một chút trực tiếp thăm hỏi bát đại tổ tông.

Vẻ mặt của Chưởng môn phái Dụ Hoa đỏ lên, nhất thời không biết mở miệng nói gì, hắn bị người mắng như vậy từ lúc nào, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, trước đó là Bách Phi Thần ở trước mặt thuộc hạ mất mặt còn chưa tính, đó là một nam nhân, mình đánh không lại hết cách rồi, nhưng bây giờ bị một tiểu nha đầu đánh rắm giáo huấn như vậy, mình vẫn không có biện pháp phản bác, quả thật không có chỗ dung thân, thật muốn tìm một cái động trực tiếp cho chui vào. Nhưng hắn ngược lại rõ rang, bắt được một chút ý trong lời nói của Đại Nhi, không cam lòng mở miệng muốn vãn hồi một chút thể diện.

"Một Tử Tà Môn nho nhỏ cũng muốn so sánh với thế gia đứng vững trăm năm, uy tín lâu năm, thật là không biết tự lượng sức mình." Hiển nhiên lại nói Đại Nhi không biết trời cao đất rộng.

"Ha ha, ngươi cũng đã biết hắn là ai sao." Đại Nhi thản nhiên nâng ngón tay ngọc thong thả chỉ vào Triển Phong Hoa ở đối diện, theo ngón tay, tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Triển hồ ly mặc y phục đỏ hào hoa phong nhã. Ánh mắt không khỏi tò mò. Hơn nữa đang chờ chế giễu.

Bách lý u minh vưu vị triển,

Kinh nhược thiên hồ phong hoa hiện,

Nhất đại yêu nhiêu hữu vi tương,

vận trù duy ác huy thủ gian.

Người ta gọi là Triển Phong Hoa một đời yêu tướng. Dĩ nhiên, hắn còn có một nghề phụ, Nhị Đệ Tử truyền nhân của Dược cốc." Đại Nhi hài lòng thưởng thức gương mặt biến hóa của mọi người do khinh thường không dám tin tưởng rồi đến khiếp sợ, tâm tình tốt đẹp bắt đầu chơi đùa.

Kể từ khi Đại Nhi biết Triển Phong Hoa là sư đệ của sư phụ mình, đã biết thân phận của Triển hồ ly, bởi vì sư môn của sư phụ nhà nàng đã không phải là bí mật gì.

"Vị bên cạnh Triển hồ ly, ta nghĩ mọi người cũng không phải xa lạ mới đúng, Vân Dã nghe nói rồi chứ, hắn là Thiếu Đương Gia nơi đó." Đại Nhi dùng cái loại giọng nói không sao cả, nói ra tin tức kinh người, còn muốn bọn họ tiêu hóa.

"Còn vị bên cạnh ta, chính là Đại công tử Lâm gia Phủ Dương, trong tay nắm giữ mạch máu tiền tài của tam quốc, tiếp nhận ngân hàng tư nhân Thiếu Đông Gia."

Mọi người đã bị đả kích không chịu nổi, con mẹ nó, quá đau đớn người ta phải hay không!

Bọn họ biết Dược cốc, ngoại trừ Đại đệ tử Cổ Thiên Hồn, ở ngoài còn có một Nhị Đệ Tử, dường như cũng biết làm quan ở triều đình, nhưng triều đình và giang hồ không phải là hai chuyện khác nhau sao, không biết rất bình thường; Thiếu Đương Gia Vân Dã đi vào đi ra, chưa từng đi ngang qua ở trước mặt người, bọn họ không biết cũng bình thường; Lâm gia là thương gia, những người giang hồ bọn họ cũng không tự nhiên quá chú ý, không biết càng bình thường. Nhưng con mẹ nó, ai có thể nói cho bọn hắn biết, người này giậm chân một cái, các giới cũng có thể nhấc lên tinh phong huyết vũ, vì sao lại xuất hiện tại nơi này? Không bình thường phải hay không! Thảo Diệp còn chưa tính, thần binh đại hội, nhưng vì sao có dính líu quan hệ với triều đình và Thương gia? Có quan hệ cái lông !

Bọn họ đã chịu không được đả kích.

"Bản tiểu thư ta đấy." Nói tới chỗ này Đại Nhi thoáng dừng lại một chút, thấy mọi người đều đem ánh mắt dừng ở trên người mình, Đại Nhi lộ ra hàm răng trắng nõn cười vô cùng rực rỡ.

"Cái vị gọi là một đời yêu tướng, Nhị Đệ Tử của Dược cốc, theo như bối phận lớn là sư thúc của bản tiểu thư, theo bối phân nhỏ, bản tiểu thư cũng không rõ ràng; cái vị Thiếu Đương Gia Vân Dã, trước kia là người đánh xe của bản tiểu thư, hiện tại thăng cấp quan hệ làm nhị sư mẫu; thật bất hạnh nói cho các ngươi biết, bản tiểu thư họ Lâm, Thiếu Đương Gia của Lâm gia, là ca ca ruột của bản tiểu thư. Bản tiểu thư quý tính: Lâm Đại Nhi."
Bình Luận (0)
Comment