Đế Hoàng Thư

Chương 160

Hoàng kim giá trị, trầm hương khó cầu, trên Vân Hạ, ai nấy đều biết. Dù có là vương tôn quý tộc, ngày thường có được vài thước gỗ trầm hương cũng xem như thấy được trân bảo, dùng trong từ đường tế bái tổ tiên phù hộ con cháu.

Vì vậy, khi một cỗ xe ngựa màu đen hoàn toàn làm bằng trầm hương chạy từ xa trên con đường rực rỡ ánh đèn, những người vào Nam ra Bắc có chút kiến thức đều mở to mắt không dám tin, kinh ngạc dừng bước chân nhìn xe ngựa chạy tới.

Chậc chậc, trong lúc chiến loạn thế này, trong thành Quân Hiến còn có thể xuất hiện nhân vật lớn như vậy, cũng không biết là nhà quyền quý nào? Khi nhìn thấy tinh kỳ Tham Lang đỏ như máu tiếng tăm lừng lẫy cắm trên đầu xe ngựa, mọi người mới nhận ra. Không hổ là thế gia võ tướng kỳ cựu, Đại tiểu thư Tây Vân Hoán của Tây gia ở Lãng thành, một khi ra tay là phong thái phú quý ngất trời.

Đế Tử Nguyên lười biếng dựa vào chiếc gối mềm mại, đôi mắt khép hờ, cảnh tượng sôi động ngoài xe tựa như khúc nhạc đêm giúp nàng dễ ngủ. Như Ý nghiêng đầu đánh giá nàng, trong lòng đầy khâm phục. Đơn thương độc mã xông vào đầm rồng hang hổ như vậy, cũng thật may hầu quân kiềm được tính tình.

Kể từ khi Đế Tử Nguyên kế thừa tước vị Đế gia, xưng hô với nàng của chi tộc Đế gia ở Mạc Bắc này cũng đổi từ Tử Nguyên tiểu thư thành Hầu quân.

"Hầu quân, Tang Nham đang tìm bắt chúng ta khắp thành, chúng ta gióng trống khua chiêng như vậy đến phủ tướng quân, còn không phải sẽ bị hắn bắt gọn sao?" tính tình của Như Ý giống như Uyển Thư, nhưng lại không quanh co như Uyển Thư, nàng vô cùng thẳng thắn.

Đế Tử Nguyên mở mắt, tay gõ gõ đầu gối "Chính là để hắn biết chúng ta đến rồi." thấy vẻ mặt đầy nghi hoặc của Như Ý, nàng cười cười, lấy hết sự kiên nhẫn mà nàng chưa từng có với Uyển Thư "Bắt Tây Vân Hoán là chuyện bí mật, tìm người trong thành Quân Hiến rộng lớn này không phải là chuyện đơn giản, Tang Nham nhất định sẽ mang theo đội hộ vệ bên cạnh Mạc Thiên, nếu ta lén lút vào phủ, chỉ dựa vào hai chúng ta sẽ không cản được mười mấy cao thủ Bắc Tần. Nếu ta rêu rao khắp nơi, dân chúng cả thành đều thấy, Tang Nham chỉ có thể án binh bất động."

Như Ý sờ sờ đầu hỏi "Không phải chúng ta cần dẫn dụ Tang Nham rời khỏi sao, nếu hắn theo chúng ta về Thi phủ, với bản lĩnh của hắn, ta không thể bắt được quân chủ Bắc Tần."

Đế Tử Nguyên phất tay, híp mắt "Không sao, chúng ta gióng trống khua chiên khiến hắn không động thủ được, Tang Nham nhận lệnh ngăn cản ta, trong tình thế gấp gáp ắt sẽ lộ hành tung, khinh công của Quân thúc ở Tây Bắc không ai sánh bằng, có thúc ấy chặn Tang Nham, hắn nhất thời sẽ không về được Thi phủ."

Còn chưa đợi Như Ý gật đầu, một giọng nam thật thà từ ngoài xe khe khẽ truyền đến "Tiểu thư, hộ vệ của Liên gia đang đưa tro cốt của Thi nguyên soái về."

Đế Tử Nguyên cau mày khi nghe thấy lời này, mở một góc rèm xe, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đội hộ vệ mặc khôi giáp sáng bóng kéo dài cả trăm thước, đao kích cầm ngang, vẻ mặt uy nghiêm. Hai người trong đội ngũ mang theo chiếc hộp tro cốt màu đen được bao phủ bởi lớp kính lưu ly chậm rãi đi từ cuối phố đến.

Thi Nguyên Lãng đối với con dân ở biên cương Đại Tĩnh, là một chiến thần hi sinh bảo vệ nước nhà, đối với người dân Bắc Tần, là tướng soái nước địch nghe tin đã sợ mất mật, nhưng dù ở nước nào, cái chết của ông đều là một điều đáng tiếc.

Vì vậy, khi hộp tro cốt của ông được đưa về từ cổng thành, con phố nhộn nhịp vừa rồi bỗng nhiên yên ắng hẳn. Đám đông chật ních tự giác lặng lẽ tách ra một đường để đội hộ vệ đi qua.

Khi dân chúng tập trung nhìn lại đây bằng những ánh mắt đau buồn và kính trọng, không hiểu vì sao, những hộ vệ Bắc Tần đang hộ tống tro cốt của tướng soái truyền kỳ hơi nghiêng đầu, tránh những ánh mắt này. Dùng tro cốt của người đã khuất để dụ địch, là một điều quá u ám với tướng sĩ.

Ánh mắt Đế Tử Nguyên lướt qua hộp đựng tro cốt của Thi Nguyên Lãng một lúc rồi thu lại, nàng hạ rèm, sắc mặt hơi ngưng lại. Rõ ràng có thể đi đường tắt để đưa tro cốt về tướng phủ, nhưng lại bố trí trọng binh đi vòng các đường nửa thành trì, lộ trình rõ ràng là bước đầu tiên để dụ Hàn Diệp ra tay. Cũng may mật thám mà Hàn Diệp bố trí sớm đã tra được tro cốt của Thi nguyên soái được giấu ở mật thất trong thư phòng Thi phủ, hộ vệ xung quanh thư phòng không nhiều, hiện giờ thứ được rêu rao này chỉ là đồ giả. Chờ dẫn dụ Tang Nham rời khỏi, khống chế được Mạc Thiên, Liên Lan Thanh ném chuột sợ vỡ bình, Hàn Diệp nắm bắt cơ hội đoạt lại tro cốt của Thi Nguyên Lãng, rời khỏi phủ tướng quân, không phải là chuyện không thể.

Nghĩ đến đây, Đế Tử Nguyên thấp giọng phân phó ra bên ngoài "Trường Thanh, rẽ sang phải."

"Vâng, tiểu thư." thanh niên cầm roi bên ngoài xe đáp ứng, vung roi, chuyển hướng xe ngựa về phía con đường nhỏ. Tình hình Tây Bắc ngày càng trở nên căng thẳng, Lạc Minh Tây không an tâm về an toàn của Đế Tử Nguyên, đã phái Trường Thanh đến bên cạnh Đế Tử Nguyên, hắn mượn chuyện trùng hợp này, đi theo Đế Tử Nguyên vào thành Quân Hiến để bảo vệ an toàn cho nàng.

Đường lớn đến Thi phủ vốn rất nhiều dân chúng, sự xuất hiện của đội hộ vệ càng làm đoạn đường tắt nghẽn, thoáng thấy nhất thời sẽ không thể đi được, vì vậy chiếc xe ngựa bằng gỗ trầm hương đổi đường cũng không khiến người khác hoài nghi. Tang Nham trong đám người cũng nghĩ như vậy, thấy xe ngựa rẽ vào đường nhỏ, mắt hắn hiện lên tia sáng, lộ ra nụ cười nhẹ nhõm, dẫn mười mấy tên thị vệ lặng lẽ đi theo.

Mọi người bị thu hút bởi lễ Sương Lộ và đội ngũ đưa tro cốt của Thi Nguyên Lãng, những con đường khác khá vắng vẻ. Đế Tử Nguyên rẽ vào con đường nhỏ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng náo nhiệt cách đó không xa, chỉ có hai ba lão đầu đôi mắt đục ngầu dựa vào cửa tiệm hút thuốc. Tiếng xe dần dần đến gần, bọn họ uể oải đánh giá chiếc xe ngựa, rồi lại thờ ơ cúi đầu.

Tang Nham dẫn người ẩn nấp trên mái hiên quan sát một lúc, không phát hiện gì khác thường, nghĩ rằng đoạn đường này là cơ hội duy nhất, thấy xe ngựa đi vào giữa đường nhỏ, hắn đưa tay ra hiệu, ám vệ trên mái hiên kéo khăn che mặt, chia thành hai nhóm nhảy xuống ngăn chặn.

Vài người mang theo ý chí chiến đấu mạnh mẽ tập kích xe ngựa, đầu ngựa bị kéo mạnh về sau, hí một tràng dài, đột ngột dừng lại, bốn vó ngựa nhướng cao lên trời, hoảng sợ lui về phía sau, làm xe ngựa bị va chạm mạnh.

Trường Thanh dùng sức giữ chặt dây cương, xoa dịu con ngựa, ổn định cỗ xe. Trong xe, Đế Tử Nguyên bưng chén trà trên bàn nhỏ lúc nghiêng người, uống cạn một hơi, thu lại biểu cảm ngồi thẳng người. Cả người Như Ý căng thẳng, cầm trường kiếm bên cạnh, nặng nề cau mày.

Mấy người đó mặc trang phục bình thường của dân chúng, không thể nhìn rõ mặt đám người cầm loan đao vây quanh xe ngựa. Lúc này, Tang Nham che mặt, quát lớn một tiếng, một loan đao vàng đen từ trên mái hiên đâm thẳng về phía Trường Thanh. Mạc Thiên chỉ muốn bắt sống Tây Vân Hoán, hắn không cần để ý đến tính mạng của hộ vệ. Giải quyết người này, Tây Vân Hoán dĩ nhiên sẽ bắt được.

Tang Nham trong lòng nảy sinh ý muốn một đòn phải trúng, nên nhát dao này đâm tới với khí thế mạnh mẽ, người thanh niên như bị một luồng sát khí cực mạnh bao trùm, bất động thanh sắc nhìn chằm chằm, khóe môi Tang Nham gợi lên ý cười chắc chắn sẽ được.

Khoảnh khắc loan đao đến gần chính giữa lông mày, ngoài dự đoán của mọi người, thanh niên ngồi trên khung xe, mắt cúi gằm dường như bị dọa sợ đến ngớ ngẩn nhảy lên, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thiết côn, nghênh đón loan đao trong tay Tang Nham, không hề né tránh.

Côn và đao va chạm mạnh mẽ, nội lực cường đại phát ra tiếng động lớn, trong màn cát đá bay tứ tung, chỉ có hai bóng người nhanh chóng tách ra. Trường Thanh dùng nội lực xoay người vài bước trên không trước khi nặng nề đáp xuống khung xe, dưới chân hiện lên một vài vết nứt. Đôi mắt Trường Thanh tối sầm lại, giấu bàn tay đang run rẩy cầm côn dài, nuốt máu từ miệng vào cổ họng.

Trường Thanh nghe thấy một tiếng hừ nhẹ từ trong xe truyền ra, cảm giác được cú đánh mạnh vào cỗ xe vừa rồi. Đế Tử Nguyên mím chặt môi, lo lắng thoáng qua trong mắt. Như Ý nhặt thanh trường kiếm, định lao ra giúp đỡ nhưng đã bị Đế Tử Nguyên giữ lại, nàng nhìn Như Ý lắc đầu, ánh mắt lạnh băng cách lớp màn xe nhìn ra ngoài.

Tang Nham muốn bắt sống Tây Vân Hoán, chỉ cần Tây Vân Hoán ở đây, hắn sẽ không tiêu hao nội lực để tổn thương tính mạng của Trường Thanh.

Tang Nham rơi xuống đất, chỉ lùi vài bước đã ổn định thân hình. Hắn nhìn Trường Thanh bất động một cái, thần sắc rất khó coi. Tuy người đêm đó ngăn cản hắn bắt Tây Vân Hoán có khinh công giỏi, nhưng nội công cũng bình thường. Tuy nội công của tên hộ vệ này không bằng hắn, nhưng không thể trong chốc lát mà bắt sống được Tây Vân Hoán, không ngờ cao thủ bên cạnh Tây Vân Hoán nhiều như vậy!

"Các hạ là ai? Đất trời rộng lớn, hành hung trên phố, há chẳng phải khi dễ Tây thị Lãng thành ta không người!" một giọng nữ có chút tức giận từ trong xe truyền ra, không giận mà uy.

Tang Nham bị trấn áp khí thế, trong lòng thầm kêu khổ, không thể lên tiếng. Tây Vân Hoán là Hoàng hậu tương lai của Bắc Tần, nếu biết hắn từng bắt cóc nàng, còn không nương tay với thị vệ bên cạnh, ngày sau hắn nhất định sẽ thành cái gai trong mắt của chủ nhân Trung cung.

Đội hộ vệ đưa tro cốt của Thi Nguyên Lãng ở con phố bên cạnh đi ngày càng xa, từng bước đi về phía con phố này. Không thể trì hoãn thêm nữa, Tang Nham khẽ vung tay, không quan tâm đến danh tính, lệnh thị vệ dùng loan đao tấn công xe ngựa lần nữa, nhất thời, cỗ xe bị bao quanh giống như con thuyền đơn độc dưới ánh đao ......

Lúc này, trong đôi mắt đục ngầu vô thần của ba lão đầu trước cửa tiệm âm u trên phố, đột nhiên lóe lên ánh sáng, bọn họ ném tẩu thuốc trong tay về phía ám vệ tập kích xe ngựa.

Gió mạnh quét qua, tẩu thuốc có vẻ nhẹ đập vào bả vai của ám vệ từ phía sau, tiếng xương gãy vang lên. Những tiếng hét thất thanh nối tiếp nhau, bóng dáng ba người dừng lại, loan đao từ trên không trung rơi xuống, cả người cũng đáp xuống đất. Ba lão đầu di chuyển chặn các ám vệ vây công từ các hướng khác nhau. Không còn ai bao vây, Trường Thanh tiến về phía Tang Nham, chặn hắn cách xe ngựa một thước, khiến hắn không thể tiến thêm bước nào.

Điểm mạnh yếu của cục diện lập tức được cân bằng, Tang Nham liếc nhìn mấy lão đầu đột nhiên xuất hiện làm hỏng thế cục, trong phút chốc, hắn nhận ra tên cầm đầu chính là người đã cản hắn đêm đó. Hắn đột nhiên sửng sốt, trong lòng sinh ra cảm giác hoang đường, rõ ràng là hắn tới bắt Tây Vân Hoán, sao tình huống bây giờ lại giống như hắn bị tính kế, còn chưa kịp nghĩ kĩ, thì tiếng vó ngựa kéo dài đã vang lên --- nha hoàn bên cạnh Tây Vân Hoán đêm đó ngồi trên khung xe, vung roi điều khiển xe ngựa đi về phía cuối phố từ khoảng trống giữa các trận đánh.

Sắc mặt Tang Nham thay đổi rõ rệt, di chuyển thân người định ngăn cản, lại bị Trường Thanh gắt gao vây lấy, hắn chỉ đành trơ mắt ra nhìn xe ngựa đang nhanh chóng rẽ vào góc phố rồi biến mất.

Trong thư phòng Quân gia, Quân Huyền đang ngồi trước bàn kiểm tra mật thư được mật thám truyền về mấy ngày nay.

Lúc này, một con chim bồ câu từ ngoài cửa sổ bay vào, đậu trên tay nàng.

Sao lại có mật thư vào lúc này? Sắc mặt nàng ngưng lại, mở mật thư dưới chân chim bồ câu. Quân Huyền liếc nhìn, đột ngột đứng dậy, trong lúc hoảng sợ làm rơi chén trà trên bàn xuống đất, tiếng vang lanh lảnh của mảnh vỡ lưu ly trên đất đã đánh thức nàng.

"Người đâu, chuẩn bị ngựa!" Quân Huyền bước vội ra khỏi thư phòng, trong giọng nói vốn luôn bình tĩnh tự tại thoáng qua chút run rẩy.

Mật thư cũng xoay tròn rơi xuống đất, chỉ thấy hai câu nguệch ngoạc.

"Tro cốt chôn ở ngoại ô, đêm nay là bẫy bắt chim vào lồng."

"Hai mươi ngàn thiết giáp Bắc Tần ở ngoại thành nửa khắc trước nhận được lệnh: bao vây Thi phủ, kẻ nào xông ra, lập tức gϊếŧ!"

Tro cốt của Thi Nguyên Lãng sớm đã được chôn trong phần mộ Thi gia ngoài thành, tro cốt giấu trong mật thất cũng là một cái bẫy, chỉ cần Hàn Diệp xuất hiện thì sẽ không có cơ hội rời khỏi địa đạo. Liên Lan Thanh đã tính toán hết các cơ quan và toàn bộ binh lực để vây gϊếŧ Hàn Diệp, ngay từ đầu những gì hắn bày ra đã là tử cục không có đường sống.

Đế Tử Nguyên cùng Hàn Diệp tới yến tiệc này, đồng nghĩa là cùng nhau xuống hoàng tuyền!

Bình Luận (0)
Comment