Đế Hoàng Tôn

Chương 158

Dương Dạ là một nhân vật rất nổi tiếng trong giới thanh niên thiên tài ở Nam Phong vực, thực lực của hắn chỉ xếp hạng 18 trên Nam Phong bảng, nhưng ngoài Thập cường ra không ai dám tự nhận có thể thắng được hắn, bởi vì lối đánh của hắn cực kỳ khó chịu.

Hơn nữa bản thân Dương Dạ nổi tiếng là cực kỳ lỳ lợm, với tâm lý vô cùng sắt đá, hắn như một kẻ săn mồi trong bóng đêm vậy, có thể khiến đối thủ có thực lực cao hơn rơi vào khủng hoảng, từ từ đi vào con đường bại vong.

Thế nhưng một kẻ như vậy lại lên tiếng nhận thua, đối thủ cũng không phải bất kỳ kẻ nào trong Thập cường, cũng không phải là một Kiếm Tu La thanh danh vang dội, khiến những khán giả vốn không quá chú ý đến chiến đài bên này phải lập tức chuyển ánh mắt của mình tới. 

- Ta không nghe nhầm đấy chứ, Dương Dạ nhận thua?

- Cái này...lẽ nào hắn đổi tính rồi?

Không chỉ khán giả, những thanh niên thiên tài ở các tổ khác cũng phải ghé mắt nhìn lại đây, trong lòng đều có chút nghi hoặc không hiểu, đặc biệt là những kẻ bài danh ngoài Thập cường đến trước 20.

- Tên này thật quyết đoán!

Ngay cả người trong cuộc là Việt cũng không biết nói gì cho phải trong tình huống này, chỉ đành khen đối thủ một hai câu rồi cũng nhanh chóng hạ đài.

Ngay cả Dương Dạ cũng phải nhận thua, những đối thủ sau đó của Việt đều lựa chọn bỏ quyền, không ai rõ ràng thực lực của hắn nhưng không ai muốn làm chim đầu đàn đi thử thực lực của hắn cả, nên nhớ trước đó Lâm Loan bài danh thứ 21 cũng lựa chọn nhận thua.

Vòng thi thứ hai cũng nhanh chóng kết thúc, căn bản không khiến Việt đổ chút mồ hôi nào, hắn thậm chỉ khẽ động tay đúng một trận mà thôi. Nhưng đối với những người khác thì thực sự quá khốc liệt, trải qua chiến đấu liên tục như vậy mà không thu lại được thành quả gì, hai chữ bị loại như tảng đá nặng nề đè lên mỗi người. Người nhỏ hơn hai ba tuổi đều có một cơ hội nữa, tuổi trên hai ba, thần tình buồn bã sầu thảm.

- Người không liên quan, toàn bộ rời khỏi tràng!

Thanh âm quen thuộc lại vang lên, mở rộng ra toàn trường, những kẻ buồn bã khó nhọc bước lên khán đài, chỉ mới đây thôi còn hứng khởi tranh đấu, là tâm điểm cho khán giả, bây giờ lại phải ngồi trên này xem người khác biểu diễn.

- Năm mươi người còn lại không được phép rời đấu trường. Sáng ngày thứ hai, tiếp tục thi đấu vòng bài danh!

Thanh âm chấm dứt, đám thiên tài nhanh chóng ngồi xuống, tiến hành các thủ đoạn hồi phục tốt nhất của bản thân. Duy trì liên tục chiến đấu như vậy, bọn họ đều đã tiêu hao nhiều ít thể lực cùng tinh lực, loại tiêu hao này bình thường khó phát hiện, một khi tiến vào chiến đấu ở cường độ cao, hai cao thủ thực lực tương đương quyết đấu sẽ lần lộ ra chênh lệch, đủ để tạo thành hối hận cả đời, không ai dám lỗ mãng.

Mặc dù không tốn bao nhiêu sức lực để cần hồi phục nhưng Việt vẫn kiếm một góc nằm xuống nghỉ ngơi, dù không mệt nhưng xem chiến đấu nhiều như vậy, cũng nhìn đến mức mỏi mắt rồi.

Đối với những người đang cố gắng hồi phục thì thời gian một ngày trôi qua thật là nhanh, còn đám khán giả thì đã chờ đến sốt hết cả ruột, bình minh ngày thứ hai vừa lên, trên khán đài đã tấp nập, tiếng bàn luận rầm trời.

Lúc này ở trung tâm đấu trường, năm chiến đài đã biến mất, thay vào đó là một chiến đài cực lớn, bốn phía vẫn có quang mang che chắn.

Thanh âm quen thuộc của đấu trường lại vang lên, giảng giải ngắn gọc về quy tắc của vòng luân chiến tối hậu này.

- Năm mươi người, chia làm bốn mươi chín vòng, mỗi vòng hai mươi lăm trận, tổng cộng 1225 trận, tất cả đều diễn ra trên một chiến đài. Ngày thi đấu, đêm nghỉ, mười người có nhiều trận thắng nhất sẽ có cơ hội tiến vào Bí cảnh, nhưng người còn lại tiếp nhận chúc phúc, thứ tự càng cao chúc phúc càng nhiều!

“Chúc phúc cái abcxyz!”. Việt chửi thầm một câu, hắn chẳng biết chúc phúc là cái quái gì mà hắn cũng không tin tưởng cái gọi là chúc phúc đấy cho lắm, lợi ích cứ phải thực tế thì mới khiến hắn động lòng, mà thực tế nhất chính là tiến vào Thiên Nguyệt bí cảnh tìm kiếm tung tích của vị kia.

- Thi đấu bắt đầu!

Thanh âm uy nghiêm biến mất, ánh mắt mọi người nhanh chóng rơi vào trung ương chiến đài. Rộng tới hai, ba trăm dặm, quả thực là quá lớn, chỉ cần có người đứng bên trên ắt được vạn chúng chú mục.

Tiến hành tranh tài rất nhanh diễn ra, từng trận từng trận, có trận thì kết thúc ngay khi nó chưa bắt đầu, có trận thì vô cùng quyết liệt, không ai nhường ai đủ loại liều mạng, khiến cho khán giả đều cảm thấy sôi sục.

Việt cũng ra đã quân trận đầu, chỉ có điều đối thủ của hắn lại là một kẻ từng cùng tổ, rất nhanh lựa chọn bỏ quyền, không muốn lãng phí sức lực. Ngay khi hắn bước xuống chiến đài, thì một người quen của hắn cũng bước lên, thi đấu ngay trận sau.

- Ồ, không phải một, mà là hai người quen...

Việt nheo mắt nhìn về phía thiếu nữ đang chậm rãi bước lên chiến đài. Làn da ngăm đen rám nắng, gương mặt toát ra anh khí bức người, khí thế hoàn toàn không thua gì bậc nam tử, người này chính là nhân vật bài danh thứ 12 trên Nam Phong bảng, Kinh Nhật công chúa.

- Dương Dạ, muốn nhận thua sao?

Kinh Nhật Nữ lên tiếng hỏi, từ quan điểm của nàng thì gã Dương Dạ này là người rất lý trí, nếu xác định không thể thắng được thì nhanh chóng bỏ quyền bảo toàn sức lực, vi vậy mới nhận thua trước Việt.

Suy nghĩ của nàng không hề sai, đối thủ của nàng, Dạ kiếm Dương Dạ, đúng là một người như vậy, nhưng từ góc nhìn của hắn thì Kinh Nhật Nữ chưa phải đối tượng khiến hắn phải nhận thua.

- Ngươi, còn chưa đủ khả năng khiến ta nhận thua!

- Ngươi...

Kinh Nhật Nữ có chút tức giận, nàng dù sao cũng là cường giả bài danh thứ 12 trên Nam Phong bảng, thực lực không cần bàn cãi, so với Dương Dạ vẫn hơn đến 6 vị, chẳng lẽ không bằng một tiểu tử vô danh tiểu tốt? Mặc dù tên kia rất lợi hại, nhưng cũng không đến mức đấy chứ?

- Nhật Quang!

Bàn chân khẽ nhún, thân hình của nàng nhảy vọt lên cao, linh lực hồng sắc tỏa ra như mặt trời lên cao tới đỉnh, mượn ánh nắng tỏa ra ánh sáng rực rỡ, hóa thành một quả cầu lửa đánh xuống bên dưới.

- Ám Phệ! 

Dương Dạ rút thanh hắc kiếm nổi tiếng của mình ra vẽ một vòng trên không trung, hắc sắc kiếm khí hóa thành một tấm màn che mềm mại bao trùm lấy quang cầu của đối phương.

Quang ám va chạm, sẽ ra phải tạo ra vụ nổ chồng chất, thế nhưng không có gì diễn ra hết, chỉ thấy tấm màn đen được tạo từ kiếm khí của Dương Dạ chậm rãi hấp thu lấy quang cầu, dường như đưa nó đến một nơi tối tăm nào dó.

- Tinh Quang Bộc!

Kinh Nhật Nữ không nao núng, song thủ liên tục vỗ xuống, tạo ra những tiểu cầu chồng chất công kích xuống bên dưới, dạng quang cầu này có sức nóng khủng khiếp, cộng thêm khả năng bộc phá, dù bất kỳ va chạm nhẹ đến mức nào cũng khiến nó nổ tung.

Thế nhưng Dương Dạ thể hiện ra khả năng ngự kiếm cực kỳ tinh diệu, hắc kiếm của hắn trông thật thô kệch nhưng lại vẽ lên những đường cong tuyệt diệu trong đêm tối, chuyển dịch những tiểu cầu về các góc của chiến đài. Hai người đối chiêu, nhưng chỉ có hồng sắc linh lực cắt tóa loạn trên chiến đài.

Vù!

Bóng người lóe lên, Dương Dạ biến mất trong màn hắc kiếm, rồi xuất hiện trên không trung, một kiếm chém tới, đáng tiếc bị Kinh Nhật Nữ phát hiện, nhanh như điện tránh về sau, quang mang rực rỡ, đẩy bật Dương Dạ xuống bên dưới.

Thân thể Dương Dạ lăng không kịch liệt xoay tròn, dường như con quay, ở trên hư không vẽ ra một quỹ tích khó tin, một lần nữa lao về phía Kinh Nhật Nữ. Thế nhưng tình huống xử lý cực diệu này của Dương Dạ dường như đã bị đối phương bắt bài, chỉ thấy thân thể hắn vừa quay lại thì một chưởng đã dũng mãnh vỗ tới trước ngực.

Quang mang rực rỡ như mặt trời bị bắn nổ, tỏa ra nhiệt lượng cực độ khủng bố, kèm theo đó là sức phá hoại dữ dội, trúng một chiêu này, Dương Dạ ắt sẽ trọng thương.

Chỉ có điều, đúng vào thời khắc sinh tử cận kề, Dương Dạ khẽ nhếch miệng lên, bàn tay thò vào bên trong tấm màn hắc khí, theo đà xoay tròn rút ra thanh hắc kiếm chém ngược về phía đối thủ. Đường kiếm cực kỳ tinh diệu, vẽ nên một đường cong tuyệt mỹ trong không trung, vòng qua quang cầu chém thẳng vào vai trái của Kinh Nhật Nữ.

Nàng ta phản ứng cũng rất nhanh, lập tức thu chưởng đón đỡ nhưng chung quy vẫn muộn một nhịp, hắc khí xẹt qua bả vai, rất nhanh lan tới ngực, phong tỏa cả thân trên của Kinh Nhật Nữ, khiến nàng vô cùng đau đớn.

Thắng bại đã phân ra, Kinh Nhật Nữ dù chưa thể hiện hết thực lực nhưng cũng không thể phủ nhận kết quả, chỉ lạnh lùng nói:

- Ta thua! Tên kia thực sự lợi hại đến vậy?

- Phải, rất đáng sợ!

Dương Dạ đáp, sau đó bước xuống đài trong ánh mắt ngạc nhiên đến tột độ của khán giả, so với lúc hắn nhận thua trước Việt thì còn ngạc nhiên hơn.

Nam Phong bảng bài danh thứ 18 đả bại bài danh thứ 12!
Bình Luận (0)
Comment