Đế Hoàng Tôn

Chương 91

Trong ánh sáng ấm áp của buổi bình minh, đoàn người ngựa lừng lững di chuyển xuyên qua cánh rừng rậm.

Ai nấy cũng đều hưng phấn, có cảm giác sống sót sau tai nạn, bừng bừng khí thế tiến về phía biên giới Loạn yêu sơn mạch.

Trên chiếc xe ngựa xa hoa nhất, gọi cho sang như vậy thôi chứ thực ra là chiếc xe ít tơi tả nhất, Việt ngồi vắt chân chữ ngũ, miệng ngậm một cọng cỏ, ngân nga một giai điệu quen thuộc:

“Còn nhớ bạn đã từng nói gia đình là tòa thành duy nhất

Tiếp tục chạy băng băng theo dòng chảy của hương lúa.

Cứ mỉm cười! Giấc mơ thời thơ ấu tôi biết cả mà!

Đừng khóc nhé! Cứ để đom đóm dẫn bạn đi trốn!

Những bài dân ca thôn quê mãi là chỗ dựa

Hãy về nhà đi, về lại nơi tốt đẹp ban đầu...”

- Đại ca, đó là bài hát gì vậy?

Ở bên cạnh, nhóc con lên tiếng hỏi, đôi mắt mở to đầy sùng bái, trong mắt cơ hồ đầy sao đêm lấp lánh.

Việt xoa xoa đầu nó, cười nói:

- Đó là một ca khúc mà ta rất yêu thích!

Tên nhóc con gương mặt ngây ngô có điểm hiểu điểm không, hỏi:

- Đại ca huynh có bao giờ thấy mệt mỏi muốn trở về với gia đình không?

Việt nhìn ra ngoài bầu trời xa xôi, vô thức trả lời:

- Gia đình? Có lẽ thuộc về tương lai...

Tên nhóc con vò đầu, nó không hiểu lắm lời của vị đại ca này. Biểu tình của nó lọt vào mắt của Việt, khiến hắn cảm thấy buồn cười, bèn véo véo gương mặt đáng yêu của nó.

Tên tiểu tử rất nhanh bỏ qua vấn đề đó, gương mặt tiếp tục quay trở lại vẻ sùng bái, nói:

- Đại ca, huynh lợi hại thật!

- Được rồi, lời này nhóc nói mấy trăm lần rồi đấy!

Việt khóe miệng giật giật, được khen nhiều quá cũng khiến hắn có điểm ngạo ngùng, bàn tay giơ lên gõ nhẹ lên đầu tên nhóc con.

- Đệ luôn muốn có một đại ca lợi hại như huynh vậy đó!

- Muốn ta làm đại ca nhóc hả? Vậy thì gọi ta là lão đại!

- Lão đại? Có nghĩa là gì vậy?



Tên nhóc dường như tò mò với mọi thứ, rất đúng với độ tuổi của nó.

- Sát nhi, không được quấy rầy Việt lão đệ tĩnh dưỡng!

Thanh âm hào sảng vang lên, Đỗ Phong cưỡi ngựa tới bên cạnh xe ngựa, cười nói với Việt:

- Hà hà, Việt lão đệ, chúng ta còn nửa ngày nữa liền có thể rời khỏi Loạn Yêu sơn mạch được rồi!

Từ đêm qua nhìn qua thực lực của Việt, xưng hô “lão đệ” của lão với hắn càng thêm mượt, không hề có chút gượng ép nào. Ở nơi nào cũng vậy, thực lực quyết định tất cả.

Nghe vậy, Việt cũng thở phào một cái. Hơn nửa tháng chạy đuổi nhau với đám yêu thú, hắn cũng thấy chán ngấy rồi.

- Đỗ lão ca, từ Đà La quốc đến Thiên Nam đế quốc có con đường nào nhanh nhất?

- Lão đệ nói đùa, lão ca còn chưa bao giờ ra khỏi biên giới, nói gì đến chuyện của mấy quốc gia láng giềng!

Việt nghe vậy thì nhíu mày, lão già đang nói cái gì vậy, ngươi không phải người của Đà La quốc hay sao, còn nói cái gì mà chuyện của quốc gia láng giềng gì nữa? Chẳng lẽ...vất vả một thời gian dài cuối cùng lại quay về Cổ Nguyên quốc?

Hắn vội vàng hỏi:

- Nơi này không phải là Đà La quốc hay sao?

- Ồ?

Nghe thấy câu hỏi của Việt, Đỗ Phong sững lại một chút, kinh ngạc nhìn hắn.

- Lão đệ không phải người của Phong Mi quốc chúng ta ư?

- Phong Mi quốc?

Phong Mi quốc đương nhiên là Việt đã từng nghe tới, cũng là một quốc gia giáp ranh Thập Vạn Đại Sơn. Rất nhanh chóng hiểu ra vấn đề, Phong Mi quốc nằm ở phía Tây Bắc của Cổ Nguyên quốc, phía Tây của Đà La quốc, xem ra khi hành tẩu bên trong sơn mạch hắn đã đi lạc về phía Tây Bắc mà không biết.

- Tiểu đệ đến từ Cổ Nguyên quốc!

- Cổ Nguyên quốc?

Đỗ Phong giật mình dùng ánh mắt không thể mở to hơn nhìn gã thiếu niên trước mặt, rồi chậm rãi nhìn về nơi sâu xa trong Loạn Yêu sơn mạch, có chút không tin tưởng:

- Lão đệ, không phải là ngươi từ Cổ Nguyên quốc đi xuyên qua Loạn Yêu sơn mạch tới Phong Mi quốc này đấy chứ?

Việt thật thà gật đầu, cũng không có gì phải giấu diếm.

- Lão đệ, ngươi...ngươi đúng là quái vật!

Nhìn gương mặt giật giật của Đỗ Phong, Việt cảm thấy đặc biệt không thoải mái, hỏi lại:

- Được rồi lão ca đừng đùa nữa! Tiểu đệ muốn hỏi từ Phong Mi quốc đến Thiên Nam đế quốc có con đường nào nhanh nhất không?

Hỏi đường từ Đà La quốc đối phương không biết thì cũng thôi, giờ chuyển sang hỏi đường từ Phong Mi quốc chẳng lẽ cũng không biết?

Đỗ Phong hơi chau mày suy nghĩ, mặc dù lão tư thân lịch duyệt phong phú, nhưng với câu hỏi như vậy nhất thời cũng chưa thể nghĩ ra, qua một hồi lâu mới lên tiếng đáp:

- Lão đệ đã từng nghe đến sông Lạc Hà hay chưa?

- Tiểu đệ trước giờ sống ở chốn núi rừng, cũng mới ra ngoài lịch lãm chưa được bao lâu, thực sự chưa từng nghe đến Lạc Hà!

- Đây là con sông lớn nhất Nam Phong vực, từ Thập Vạn đại sơn chảy ra Phong Mi quốc, đi qua cả Tứ đại Lục phẩm Đế quốc. Từ đây Bắc thượng 3 ngày cước lực Phi Vân Mã, sẽ gặp một tòa thành nằm kế bên Lạc Hà tên là Lạc Thượng. Lão đệ có thể tìm đến phân bộ của Vạn Yêu Thương Hội...

- Vạn Yêu Thương Hội? Ở Phong Mi quốc cũng có Vạn Yêu thương hội?

Việt từng tham gia một buổi đấu giá của Vạn Yêu thương hội, có thể nói không ai dám làm càn, dù là Phỉ Thúy thiếu các chủ cũng phải thành thật trả giá, căn bản không dám có nửa ý nghĩ làm loạn.

Dù là hoàng thất Cổ Nguyên quốc hay Tứ đại thế lực cũng không dám đụng đến Vạn Yêu thương hội, từ đó có thể thấy được lờ mờ. Nếu như ở Phong Mi quốc cũng có phân bộ của Vạn Yêu Thương hội, thì những quốc gia khác cũng có thể có sự hiện diện của thế lực thương gia này.

- Xem ra ngay cả trên bình diện Nam Phong vực thì Vạn Yêu Thương Hội cũng khá có tiếng tăm!

- Đâu chỉ khá có tiếng tăm, Vạn Yêu Thương Hội thực sự rất lớn, có phân bộ ở cả Tứ đại đế quốc. Theo ta biết thì bọn họ liên tục tổ chức những chuyến giao thương qua lại giữa Tứ đại đế quốc bằng thuyền lớn đi trên Lạc Hà.

- Ý lão ca là tiểu đệ có thể đi nhờ Vạn Yêu Thương Hội?

- Không phải đi nhờ, mà là mua vé!

- Mua vé?

- Đúng vậy! Thuyền lớn ngoài việc chính là giúp thương hội vận chuyển hàng hoá còn nhận chở cả hành khách muốn qua lại giữa các thành trấn dọc bờ Lạc Hà. Chỉ có điều giá cả thì không dễ chịu chút nào, năm mươi vạn linh tệ!

- Năm mươi vạn linh tệ? Đúng là không rẻ!

Việt nhanh chóng hiểu ra, bởi cái này cũng giống với những loại hình giao thông công cộng ở Địa cầu như xe khách, tàu hỏa hay máy bay. Chỉ có điều cái giá năm mươi vạn linh tệ thực sự quá đắt đỏ.

Giá vé máy bay tuy đắt, nhưng đối với những người giàu có thì con số đó chỉ là muỗi. Còn cái giá năm mươi vạn linh tệ này, dù là một kẻ có thân gia khá dày như hắn cũng phải cảm thấy thương cân động cốt.

Nhưng tiền mất thì có thể kiếm lại được, không có vấn đề gì. Từ khi rời khỏi Địa cầu hắn chưa có lúc nào được nghỉ ngơi, lần này hắn sẽ tự thưởng mình một chuyến du ngoạn ngắm cảnh hai bờ Lạc Hà.

Giữa ngày nắng đẹp, nằm trên bong thuyền phóng tầm mắt xa xa...
Bình Luận (0)
Comment