Đế Nghiệp Như Họa

Chương 27

Mười lăm tháng giêng.

Tết Nguyên Tiêu, hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, không khí vui mừng tràn ngập khắp nơi.

Ngay cả mấy gánh hát hí khúc đã vào cung từ mấy ngày trước, chuyên cần luyện tập cho một ngày Tết Nguyên Tiêu vui vẻ.

Chỉ có Tô Lạc Tuyết không thấy vui chút nào, trong lòng nàng vẫn luôn nghi ngờ, theo lý thuyết hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, là ngày Tết đoàn viên, ngay cả gánh hát cũng đã mới tới. Nhưng trời đã tối mà vẫn chưa nhận được tin tức gì, không phải đã có chuyện xảy ra chứ?

Tô Lạc Tuyết sốt ruột đi đi lại lại trong tẩm cung, Tử Vũ nhìn nàng như vậy cũng sốt ruột theo: “Nương nương có tâm sự sao?”

“Liệu hôm nay có xảy ra chuyện gì không?” Nàng không trả lời mà hỏi lại.

“Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, ai cũng lo ăn mừng, cũng không thấy trong cung có chuyện gì.”

“Vậy sao Đế Quân không cho gọi các phi tần tới dự hội?”

“Chắc quốc sự phải xử lý còn nhiều nên Đế Quân vẫn chưa dứt ra được.”

Tô Lạc Tuyết lắc đầu, trực giác mách bảo nàng đang có chuyện gì đó xảy ra. Gần đây, Tuần Dạ còn bận hơn cả lúc mới đăng cơ, đêm nào cũng thức trắng trong ngự thư phòng thảo luận quốc sự với các quan đại thần.

Không chỉ có chuyện, mà chuyện này còn nhằm vào Tuần Lạc.

Thật ra nàng không nên chen vào giữa Tuần Lạc và Tuần Dạ, dù sao hôm ở Hoàng Lăng bọn họ cũng đã nói rất rõ ràng, Tuần Lạc vẫn quyết tâm không quay đầu, dù nàng đã nói cho Tuần Lạc biết, dã tâm của hắn không qua nổi mắt Tuần Dạ, nhưng hắn vẫn mãi cố chấp như vậy.

Chuyện đã tới nước này, nàng chỉ có thể yên lặng theo dõi tình huống.

Có thể thấy Tuần Dạ đã sớm đề phòng, mà Tuần Lạc cũng đã mưu đồ rất lâu, nhưng hôm nay, Tuần Dạ đã trở thành Đế Quân Thiên Triều, dù mới đăng cơ được ba tháng nhưng danh vọng của hắn đã lên rất cao, muốn lật đổ hắn có thể dễ dàng như vậy sao.

Nàng chỉ nghi ngờ. Nếu Tuần Lạc đã có mưu đồ đoạt vị, vì sao hắn không chọn lúc Tuần Dạ lên ngôi mà làm phản, không phải thời cơ khi đó còn tốt hơn bây giờ sao.

Mà Nguyên Dực cũng vậy, việc hắn để cho Tuần Dạ thuận lợi đăng cơ, thuận lợi quá mức tưởng tượng.

Nguyên Dực!

Thế nhưng nàng đã quên mất Nguyên Dực! Chẳng lẽ Tuần Lạc đang âm thầm qua lại với Nguyên Dực? Chẳng lẽ bọn họ muốn lật đổ Tuần Dạ vào lúc này?

Nguyên Dực bắt tay với Tuần Lạc, chuyện này có khả năng không?

Một là huyết mạch chính thống của tiền triều, một là dã tâm mưu quyền đoạt vị, liệu giữa họ sẽ có giao dịch gì?

Theo lý thuyết, hai người cùng muốn leo lên ngôi vị hoàng đế sẽ không thể hợp tác với nhau.

Nghĩ đến đây, Tô Lạc Tuyết càng thêm lo lắng, người khiến nàng lo lắng không phải Tuần Lạc mà là Tuần Dạ.

Nếu Nguyên Dực cấu kết với Tuần Lạc, người gặp nguy cơ nhất hiện nay chính là Tuần Dạ, thế lực hai bên mưu tính nhiều năm, kế hoạch hoàn mỹ tới không chê vào đâu được .

Khó trách hôm đó ở trước lăng mộ, thái độ của Tuần Lạc như mọi thứ đã nằm trong tay hắn, không thành công cũng thành nhân.

“Không được, bản cung muốn đi gặp Đế Quân.”

“Nương nương, chắc giờ này Đế Quân vẫn còn ở trong ngự thư phòng bàn quốc sự, tùy tiện tới đó không ổn lắm.” Tử Vũ nóng nảy ngăn cản Tô Lạc Tuyết.

Tô Lạc Tuyết vừa nhìn nét mặt Tử Vũ đã thấy có gì đó không đúng: “Có phải ngươi biết chuyện gì không?”

“Nô tỳ không biết.” Tử Vũ ảo não cúi đầu.

“Mau nói rõ cho bản cung, có phải trong cung đã xảy ra chuyện gì không.” Tô Lạc Tuyết hỏi không ngừng.

“Nương nương, người đừng làm khó dễ nô tỳ, Đế Quân đã có lệnh, tối nay nương nương không được rời khỏi Tuyết Hoa Cung nửa bước.”

“Không được rời khỏi Tuyết Hoa cung nửa bước? Vậy khác nào nói tối nay sẽ có chuyện xảy ra?”

“Đế Quân sắp xếp người ở lại đây vì muốn bảo vệ người.”

“Nếu muốn tốt cho ta, thì hãy để ta tới gặp Đế Quân.” Đến lúc này Tô Lạc Tuyết có thể khẳng định, hành vi phản nghịch sẽ diễn ra trong tối nay, nhanh như vậy, đột ngột như vậy. “Đế Quân đang gặp nguy hiểm, ta rất lo lắng. . . . . .”

“Nô tỳ cũng lo, nhưng đây là Hoàng lệnh, nô tỳ không dám làm trái.”

“Tử Vũ, nếu ngươi thật lòng coi bản cung là chủ nhân thì hãy cho ta ra khỏi đây, ta rất sợ Đế Quân sẽ gặp chuyện không may, ta không muốn ngồi đây lo lắng đề phòng cả tối, ta chỉ muốn ở bên cạnh hắn.” Tô Lạc Tuyết nắm tay Tử Vũ khẩn cầu.

Tử Vũ nhìn nàng rất lâu, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

“Tử Vũ, ngươi muốn ta quỳ xuống phải không?” Nói xong, nàng làm động tác như sắp quỳ xuống, Tử Vũ vội vàng nâng hai tay nàng lên: “Nương nương đừng làm vậy. . . . . . Nô tỳ biết tình cảm người dành cho Đế Quân, thật ra chính nô tỳ cũng rất lo lắng, trực giác mách bảo đêm nay sẽ làm đêm đầy bão táp.” Tử Vũ thở dài một hơi mới hạ quyết tâm: “Nương nương đổi trang phục cho nô tỳ, nương nương, người nhớ phải cẩn thận.”

Tô Lạc Tuyết nhanh chóng mặc trang phục cung nữ của Tử Vũ vào, thay đổi búi tóc rồi vội vã rời khỏi Tuyết Hoa Cung. Đám thị vệ canh giữ bên ngoài cũng không buồn nhìn mặt nàng đã đồng ý cho phép nàng ra ngoài.

Nàng đi rất nhanh, một lòng hướng về phía Ngự Thư Phòng.

Ánh đèn chập chờn tỏa xuống dãy hành lang vắng vẻ, dường như tiếng bước chân ở đây vọng lại những âm thanh rất khác thường.

“Đứng lại!” Một giọng nói sắc bén ngăn cản Tô Lạc Tuyết, sau một thoáng ngây người, nàng chậm rãi quay lại đối diện với đôi mắt giống như chim ưng.

Nàng nhìn nam nhân mặc hắc bào, bên hông đeo bội kiếm đi về phía nàng, trong mắt hắn không hề có vẻ kinh ngạc, giống như hắn đã sớm đoán được nàng sẽ tới đây.

“Hoa phi ăn mặc thế này là muốn đi đâu vậy?” Nguyên Dực lạnh lùng cất tiếng hỏi thăm.

“Tết Nguyên Tiêu, Vương Gia không ở trong phủ ăn tết cùng người nhà lại đi tuần trong cung, điều này khiến bản cung thấy kinh ngạc.” Tô Lạc Tuyết không hề hoảng loạn nhìn thẳng vào mắt hắn.

Nguyên Dực thấy nàng như vậy cũng chỉ nhàn nhạt đáp: “Để ăn mừng Tết Nguyên Tiêu, đã có rất nhiều gánh hát vào cung, ta sợ có người nhân cơ hội này trà trộn vào cung nên mới tự mình đi dò xét, nếu có sai sót gì, bản vương gánh không nổi .”

“Vương Gia cũng thật có lòng trung.” Tô Lạc Tuyết cười châm chọc. Hôm Tuần Lạc muốn làm phản cũng là lúc Nguyên Dực nắm giữ trọng binh làm nhiệm vụ. Nếu hắn cùng Tuần Lạc trong ứng ngoài hợp, thế cục bàn cờ này tất loạn.

Nguyên Dực làm như không nhận ra sự châm biến của nàng: “Vậy Hoa phi tới đây làm gì?”

“Bản cung muốn tới gặp Đế Quân.”

“Gặp Đế Quân sao lại ăn mặc như vậy?”

Tô Lạc Tuyết thành thực đáp: “Vì tối nay sẽ có cung biến.”

Ánh mắt Nguyên Dực lóe lên: “Cung biến?”

Nàng tiếp tục nói: “Bản cung nhận được tin, An Thân Vương cấu kết với một trọng thần trong triều nhằm gây bất lợi cho Đế Quân, bản cung vì lo lắng cho an nguy của Đế Quân nên muốn tới Ngự Thư Phòng nhìn một chút, nhìn rồi mới thấy an tâm được.”

Trong giọng nói của hắn có sự dò xét: “Đế Quân có biết không?”

“Việc bản cung có thể biết sao Đế Quân lại không hay, dù vẫn chưa biết được trọng thần cấu kết với An Thân Vương là ai, nhưng bản cung nghĩ đó là người có quyền nắm giữ trọng binh trong tay, có như vậy mới có thể cùng An Thân Vương trong ứng ngoài hợp. Chỉ là Đế Quân đã bố trí xong thiên la địa võng, ngồi chờ bọn họ tự chui đầu vào trong.” Nàng thản nhiên nói.

Hắn nghi ngờ: “Nếu thực sự có chuyện này, sao Đế Quân không cho cấm vệ quân tới hộ giá?”

Nàng cười cười: “Cũng vì không muốn đứt dây động rừng thôi, có như vậy mới một lưới bắt hết, tuyệt đối không để chừa một mống.”

Nguyên Dực không hỏi tiếp nữa.

Tô Lạc Tuyết thở than: “Vương Gia, tối nay là tết Nguyên Tiêu, ngài nên cùng đón tết với tỷ tỷ và Thừa nhi, Thừa nhi vẫn còn nhỏ, nó vẫn cần có phụ thân ở bên chăm lo dạy dỗ, có như vậy, tương lai nó mới có thể thành tài.”

“Đa tạ nương nương chỉ điểm.” Nguyên Dực khẽ gật đầu bày tỏ lòng biết ơn.

Tô Lạc Tuyết tiếp tục tiến về phía Ngự Thư Phòng.

Mà đứng ở góc khuất hành lang cách đó không xa, ánh mắt Tử Vũ dần trở nên ảm đạm.

Cô âm thầm rời đi, giống như bản thân mình vẫn chưa từng tới đây.

Nguyên Dực đứng lặng hồi lâu, trong lòng thầm tính đi tính lại, quả thực lời của Tô Lạc Tuyết đã ảnh hưởng tới hắn.

Đến khi định thần lại, hắn vẫn tiếp tục đi về phía Ngự Thư Phòng, chỉ là ngay sau đó đã có một cánh tay tóm chặt lấy Nguyên Dực, đồng thời kéo hắn ra sau gốc cây tùng gần hành lang.

Nhờ ánh trăng, Nguyên Dực nhận ra đó là Hoa Tu.

“Hoa đại nhân?”

“Vương Gia, ta chỉ muốn nói với ngài một câu, ngài đừng nên uổng mạng vô nghĩa như vậy.”

Tô Lạc Tuyết đi thẳng tới Ngự Thư Phòng mới phát hiện nơi đây không có gì khác biệt so với ngày thường, ở ngoài vẫn chỉ có bốn tên thị vệ canh giữ, nhờ ánh đèn từ trong phòng phát ra, nàng mơ hồ nhìn thấy vài bóng người.

Thấy mọi chuyện vẫn như thường, cảm giác thấp thỏm trong lòng cũng buông lỏng hơn.

Nàng vẫn ôm hy vọng vào Nguyên Dực, nàng cố ý để Nguyên Dực hiểu Tuần Dạ đã biết hết kế hoạch của bọn họ vì muốn Nguyên Dực có thể hủy bỏ kế hoạch tối nay.

Dù sao Nguyên Dực cũng là người nàng từng thích rất lâu, không những thế, hắn còn là đại tỷ phu của nàng, là phụ thân của cháu nàng.

Nàng không muốn Nguyên Dực gặp chuyện không may, nàng còn vì tỷ tỷ, nếu Nguyên Dực mưu phản, tỷ tỷ và cháu nàng cũng bị liên lụy.

Nếu nàng không ngăn được Tuần Lạc, nàng chỉ biết cố gắng ngăn cản Nguyên Dực.

Nhìn ánh đèn bên trong ngự thư phòng, Tô Lạc Tuyết do dự không biết có nên vào hay không, dù sao ngự thư phòng là nơi bàn luận chuyện quốc sự.

Trong lúc do dự, chợt có một thị vệ nôn nóng chạy về phía cửa chính ngự thư phòng.

Ngay sau đó, trong ngự thư phòng yên tĩnh truyền ra tiếng người ầm ỹ, rất nhiều người cầm đuốc tiến vào, ánh sáng từ mơ hồ dần chuyển thành sáng rõ.

Nàng nhìn hướng ánh sáng tràn vào càng lúc càng gần, cảm giác run rẩy cố kiềm chế cả đêm nay bộc phát, chuyện nàng không muốn nhìn thấy nhất rốt cuộc cũng xảy ra.

Xem ra, nàng không nên tới đây là hơn.

Ánh lửa vây bức Ngự thư phòng, đám đông hùng dũng vây quanh Tuần Lạc, còn sau lưng Tuần Lạc là . . . . . Tiên đế Nguyên Hâm và Vu Thái hậu Đỗ Vân.

Sao Tuần Lạc có thể dẫn hai người họ tới đây, nàng nhớ sau khi Nguyên Hâm nhường ngôi, Vu thái hậu đã cùng hắn biết mất không còn tung tích, ai cùng đoán hai người họ đã gặp bất trắc, nhưng thực ra bọn họ chỉ rời khỏi Lạc Thành. Tuần Dạ đã thả cho họ một con đường sống, nhưng cuối cùng lại để Tuần Lạc tìm được.

Tình báo của Tuần Lạc thật quá tài tình.

Hắn dẫn hai người này tới Ngự thư phòng, nhất định là muốn dùng hai người này phủ nhận việc tự nguyện nhường ngôi lúc đầu.

Nếu sự thật đúng là như vậy, Tuần Dạ sẽ phạm vào tội cưỡng ép tiên đế, mưu quyền soán vị, kế hoạch hắn khổ tâm suy nghĩ trong nhiều năm sẽ thất bại ngay trong gang tấc.

Tuần Lạc dừng lại trước cửa Ngự thư phòng, phía sau hắn là Đỗ Vân tái nhợt ôm chặt lấy Nguyên Hâm. Một đứa bé mới có mười một mười hai tuổi liên tục bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành đế vị, một đứa bé đơn thuần không hề có bất lỳ dã tâm nào. Nhưng không biết sau tối nay, trong lòng nó sẽ có bao nhiêu vết thương.

Tuần Lạc cũng nhìn thấy Tô Lạc Tuyết đứng ở một góc nhìn hắn, có lẽ hắn không ngờ sẽ nhìn thấy nàng ở đây, vẻ kinh ngạc trong mắt thoáng hiện rồi biến mất nhanh chóng. Sau đó, hắn không nhìn nàng nữa.

“An Thân Vương hưng sư động chúng dẫn đông người tới Ngự thư phòng như vậy là có chuyện gì?” Tuần Dạ bước ra cửa Ngự thư phòng, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn qua những người đứng ngoài ngự thư phòng.

“Ta chỉ tới trả cho Nguyên gia một chân tướng lịch sử thôi.” Tuần Lạc cười nhạt, ánh mắt tự tin như đã nắm chắc phần thắng.

“Chân tướng lịch sử? Trẫm rất có hứng thú lắng nghe.”

Ngay vào lúc đó, Định An Hầu và Tướng quân Lý Tuần ở trong Ngự thư phòng bước ra, chia nhau đứng cạnh Tuần Dạ, dáng vẻ giống như hai người thủ hộ không cho phép kẻ nào làm tổn thương tới Tuần Dạ.

“Mấy tháng trước, tiên đế Nguyên Hâm viết chiếu nhận tội nhường ngôi cho Tuần Dạ, nhìn qua danh chính ngôn thuận tới mức nào, nhưng liệu có ai biết được chân tướng thật sự phía sau chuyện này!” Tuần Lạc kéo Nguyên Hâm trong lòng Đỗ Vân ra để hắn đứng bên cạnh mình: “Các chư vị đại thần đang có mặt ở đây hãy nghe tiên đế kể xem Tuần Dạ đã ép tiên đế nhường ngôi như thế nào.”

“To gan! An Thân Vương, ngươi có biết những lời mình đang nói đại nghịch bất đạo tới mức nào không?” Định An Hầu bừng bừng lửa giận chỉ vào An Thân Vương.

“Người đại nghịch bất đạo chính là Tuần Dạ, hắn âm thầm nhẫn nhục nhiều năm cũng vì cái đế vị này! Rõ ràng là nghịch tặc mưu quyền soán vị, giờ lại có thể hiên ngang lừng lẫy đứng đây.” Tuần Lạc cười lạnh rồi cúi đầu nhìn Nguyên Hâm đang khẽ run lên: “Giờ có nhiều người đang đứng ở đây như vậy, ngươi hãy mau nói ra tất cả chân tướng.”

Đối diện với mọi ánh mắt nhìn về phía mình, Nguyên Hâm càng thêm run rẩy, ấp úng không nói nên lời.

“Đừng sợ, chỉ cần ta còn ở đây, sẽ không có ai dám đe dọa ngươi hay mẫu thân ngươi.” Tuần Lạc kiên nhẫn dụ dỗ hắn.

“Mẫu thân.” Nguyên Hâm quay đầu nhìn Đỗ Vân như muốn cầu cứu.

Đỗ Vân chạy lên ôm chặt lấy Nguyên Hâm: “Đừng dọa nó nữa. Hâm, mẫu thân đang ở đây, con hãy mau nói cho mọi người biết hết chân tướng.”

Nguyên Hâm ngẩng đầu, mở to mắt nhìn mẫu thân.

Đỗ Vân mỉm cười an ủi hắn: “Chỉ có nói ra chân tướng, mẫu thân và Hâm mới yên ổn sống tiếp được.”

Nguyên Hâm nặng nề hít một hơi thật sâu mới rành mạch nói: “Ta nhỏ dại ngu ngốc, thật không xứng trở thành Đế Vương. Suốt hai năm qua cũng nhờ có tướng quốc Tuần Dạ giúp ta xử lý quốc sự, không những thế còn bất chấp an nguy bản thân xâm nhập quân doanh Đột Quyết, chém đứt đầu đại soái Đột Quyết, danh tiếng lưu truyền khắp thiên hạ. Sau khi thương lượng với mẫu thân, ta đã quyết định nhường ngôi cho tướng quốc Tuần Dạ, cũng là để giang sơn Thiên Triều ngày càng thịnh thế phồn hoa. . . . . .”

“Ngươi nói cái gì?” Tuần Lạc biến sắc, tức giận nhìn Nguyên Hâm.

Nguyên Hâm bị dọa tới nấp về phía sau, sợ hãi không dám nói tiếp nữa.

Cũng đúng lúc này, Nguyên Dực cầm trường đao dẫn đầu cấm vệ quân bao vây Ngự thư phòng, khi nghe Nguyên Hâm nói ra những lời như vậy, ánh mắt hắn bỗng trở nên âm trầm.

Tô Lạc Tuyết cả kinh nhìn người của cấm vệ quân vây kín Ngự thư phòng, chẳng lẽ Nguyên Dực vẫn muốn cùng Tuần Lạc mưu phản sao?

Mà Tuần Lạc, vẻ mặt hắn cũng đang rất kinh ngạc.

Thật ra ngay đến cả nàng cũng thấy kinh ngạc, nàng nghĩ Tuần Lạc tỏ vẻ tự tin như vậy chắc hẳn đã nói rất rõ với Nguyên Hâm và Đỗ Vân, chiếu nhận tội do Tuần Dạ ép Nguyên Hâm viết, giang sơn này là do Tuần Dạ phản nghịch mà có.

Nhưng những lời Nguyên Hâm vừa nói hoàn toàn không nằm trong kế hoạch.

Tô Lạc Tuyết đưa mắt nhìn Tuần Dạ ngạo nghễ đứng trong đêm tối, hai tay chắp lại sau lưng giống như vương giả đứng giữa thiên hạ.

“Hâm nhi đừng sợ, tiếp tục nói đi con.” Đỗ Vân dỗ dành hắn.

Nguyên Hâm nghe lời nói tiếp: “Sau khi nhường ngôi, Tuần Dạ đối với ta và mẫu thân rất chu đáo, hắn còn định cho ta ở lại trong cung, nhưng ta và mẫu thân đã xin hắn đi tới một nơi yên tĩnh, tránh xa bụi trần. Hắn bí mật đưa chúng ta rời khỏi Lạc Thành, sắp xếp cho chúng ta một cuộc sống mới ở Ninh Hương trấn. Mãi cho tới mấy ngày trước, An Thân Vương kia tìm thấy chúng ta, hắn ép ta và mẫu thân quay về Lạc Thành, uy hiếp ta nói Tuần Dạ ép ta nhường ngôi. Để bảo vệ an toàn tính mạng cho mẫu thân, ta chỉ có thể đồng ý.”

Tuần Lạc đã thôi không còn tức giận, hắn bình tĩnh nhìn Nguyên Hâm, cũng không ngăn hắn nói tiếp nữa.

Còn Tô Lạc Tuyết nhìn Nguyên Hâm đang rành mạch nói lại mọi chuyện, hắn so với Nguyên Hâm lúc trước thật đúng là hai người khác biệt. Nàng chợt hiểu ra, đến cuối cùng, tất cả cũng chỉ là một hồi toan tính.

Việc toan tính này đã được tiến hành từ ba tháng trước, mục đích để bắt hết đám người Tuần Lạc trừng trị, mà hắn cũng có thể mượn chuyện này, mượn Nguyên Hâm chặn lại miệng lưỡi thiên hạ, mượn Nguyên Hâm giúp đế vị của hắn càng thêm yên ổn.

Đúng là đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Tuần Dạ, rốt cuộc trong lòng hắn còn có bao nhiêu toan tính, rốt cuộc, trong những toan tính kia của hắn có cả nàng hay không?
Bình Luận (0)
Comment