Đệ Nhất Danh Sách

Chương 207



Tiếng sói tru khiến tân binh của trạm gác có phần kinh hãi.Một binh sĩ hỏi:- Trưởng quan, làm sao đây? Hay chúng ta chạy trốn đi!Lý Thanh Chính do dự:- Chạy sẽ thành đào binh đó.- Nhưng vẫn đỡ hơn bị sói ăn thịt a.Một nạn dân khác lên tiếng:- Ngài chưa thấy sói đâu.

Trên đường chạy nạn chúng ta gặp rồi, còn lớn hơn con trâu nữa!- Thật chứ?Cũng đã lâu Lý Thanh Chính chưa thấy sói lần nào.

Hắn nghe sói lớn như thế thì có phần kinh sợ.

Bất quá hắn là trưởng quan, cho nên Lý Thanh Chính nhanh chóng ổn định quân tâm:- Các người không cần sợ.

Công phu quyền cước của chúng ta không phải luyện không.

Với lại chúng ta có súng nhỉ?Đám nạn dân nghe tới súng thì chợt nhớ tới đám Nhâm Tiểu Túc cũng có.

Hơn nữa trông đám Nhâm Tiểu Túc dùng súng rất nhuần nhuyễn.Nạn dân này vừa muốn nói gì đó lại phát hiện Nhâm Tiểu Túc cười như không cười nhìn chằm chằm mình.

Hắn bỗng ý thức được, nếu bây giờ hắn dám mật báo, chỉ sợ hắn không còn mạng chạy khỏi nơi này!Vì thế nạn dân chỉ có thể nuốt lời nói vào trong bụng.Hơn nữa, Lý Thanh Chính cũng không thích đám người từng là cư dân hàng rào như hắn.


Hắn cũng không có lý do gì để nhắc đối phương.Không biết vì sao, đám nạn dân nghĩ bản thân phải ở chung một chỗ với đám Nhâm Tiểu Túc nên cũng không quá sợ nữa.Dần dà, người sợ hãi chỉ còn đám người Lý Thanh Chính mà thôi…Lý Thanh Chính dẫn theo lính của mình cầm súng nửa ngày cũng không thấy sói tới nên hắn dần yên tâm hơn- Trước tiên quét dọn phòng ốc cho sạch sẽ.

Ta nghĩ, chắc sói thấy chúng ta nhiều người lại còn có súng nên không dám qua đâu.Dường như trạm gác đã bị bỏ hoang khá lâu.

Nồi, tô, chén… bên trong bám đầu mốc.

Họ muốn vào ở hẳn phải dọn dẹp rất lâu.Đám nạn dân bây giờ đã chết lặng.

Thái độ của Lý Thanh Chính khiến họ cảm thấy bản thân còn chẳng bằng lưu dân.

Dường như họ đã trở thành loại người ở tầng lớp thấp nhất của xã hội.Đối với đám người này, Nhâm Tiểu Túc không chút đồng tình.

Có điều cũng không làm gì quá đáng.

Đám nạn dân biết hắn là người hung ác nhưng vô thức vẫn muốn dựa dẫm Nhâm Tiểu Túc.

Nếu Lý Thanh Chính không chào đón họ, dù sao cũng phải tìm chỗ dựa chứ.Trong một trạm gác nhỏ, mỗi người đều có suy nghĩ riêng.

Chỉ có đám học sinh là làm việc với khí thế ngất trời, hiệu suất cũng rất sao.Vì tiếng sói tru nên hiện giờ tâm tình Lý Thanh Chính không nhẹ nhàng như ban đầu nữa.Kết quả khi gọi điện cho hàng rào, Lý Thanh Chính bị cười nhạo một trận, cũng chẳng thấy viện binh mà hắn muốn.

Ngược lại, đầu dây bên kia còn cảnh cáo Lý Thanh Chính không được loạn báo tình hình quân địch.

Bằng không sẽ bắt hắn ra tòa án quân sự.Lý Thanh Chính nhìn Nhâm Tiểu Túc điềm nhiên như chẳng có gì, dẫn theo đám học sinh kiêu ngạo quét dọn thì hiếu kỳ nói:- Các ngươi không sợ à?Nhâm Tiểu Túc do dự một chút:- Ta rất sợ mà.Đám học sinh cũng nhanh chóng gật đầu theo:- Đúng thế, chúng ta cũng sợ lắm.Lý Thanh Chính cảm thấy, đám Nhâm Tiểu Túc đang trả lời qua loa cho có.

Trên thực tế, trên đường chạy trốn Nhâm Tiểu Túc đã lén nói với đám học sinh đàn sói sẽ không tấn công họ.

Tuy đám nam sinh không hiểu vì sao Nhâm Tiểu Túc biết thế, có điều sự thật chứng minh Nhâm Tiểu Túc không sao.Nếu Nhâm Tiểu Túc không lo, họ còn sợ cái gì.Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi Lý Thanh Chính:- Trưởng quan, sao ngươi muốn nhập ngũ?- Có tiền lương mà.Lý Thanh Chính giải thích:- Ta muốn kiếm thêm tiền.

Bằng không ai nguyện ý nhập ngũ? Ngươi nghe tin này chưa, Hỏa Chủng đang thu mua huyết dịch siêu phàm giả.


Một lần lấy máu là 1.000.000 đồng đấy! Nếu ta là siêu phàm giả ta đã đi bán máu rồi.

Bán tới khi Hỏa Chủng phá sản thì thôi!Nhâm Tiểu Túc dở khóc dở cười.

Phàm là siêu phàm giả, người thông minh làm gì có ai nguyện ý mạo hiểm bán máu kiếm tiền?Sau khi quét dọn vệ sinh xong, tất cả mọi người mắt to trừng mắt nhỏ không biết nên làm gì.

Trên thực tế, trạm gác ở nơi xa như thế, sinh hoạt hằng ngày rất nhàm chán.Lúc này, Lý Thanh Chính cảm khái:- Nói thật, đám học sinh các ngươi tới đây thật đáng tiếc.

Tri thức đầy mình lại không có chỗ dùng, học hơn mười năm uổng phí rồi.Nhâm Tiểu Túc có chút sững sờ.

Lúc trước hắn từng nghe Khương Vô nói qua.

Nàng hi vọng học sinh có thể học cao hơn.

Mấy đứa nhỏ này đều là hạt giống tốt, học tập rất có tâm, cũng rất thông minh.Nhâm Tiểu Túc nhìn 8 nam sinh, hắn bỗng nói:- Ta có đem theo sách giáo khoa.

Không có việc gì các ngươi tự học đi.

Có cơ hội ta sẽ vào thị trấn mua thêm sách cho các ngươi.

Dù ở nơi này cũng không thể ngừng học tập.Đám học sinh sửng sốt:- Ở đây cũng phải tự học?Hiện tại thứ họ muốn học nhất là cách đi săn, cách tự bảo vệ mình và bảo vệ người khác chứ không phải học lý thuyết.Trải qua khoảng thời gian tàn khốc này, ý niệm trong đầu đám học sinh không hề thay đổi.

Có đôi khi họ cũng hoài nghi, không biết việc học có hữu dụng không.Nhâm Tiểu Túc kiên nhẫn giải thích:- Ta là lớp trước.

Lúc trước các ngươi đã bảo, lớp trưởng phải đốc thúc việc học cho các ngươi.Đám học sinh không tìm được lý do thoái thác.

Nhâm Tiểu Túc tiếp tục nói:- Trong cuộc đời của các ngươi, một ngày nào đó, co thể bạn bè sẽ phản bội các ngươi, người yêu sẽ phản bội các ngươi.

Nhưng toán lý hóa thì không, chúng sẽ không bao giờ làm như thế.Đám nam sinh:- ???Cái quái gì đây?!Nhâm Tiểu Túc nhỏ giọng cam kết:- Học cho tốt vào.

Ngày mai sẽ dẫn các ngươi lên núi luyện bắn súng.Nghe vậy, mặt mày đám học sinh hớn hở.Nhâm Tiểu Túc nhìn mấy nam sinh này thì không khỏi suy nghĩ.


Hẳn bên phía Dương thị đã nắm giữ được kỹ năng người máy nano.

Nếu không có chuyện gì bất ổn, có thể dùng người máy nano gia tăng lực tự vệ cho mấy đứa nhóc này.Sáng sớm hôm sau, Nhâm Tiểu Túc đang ngủ trong phòng thì nghe âm thanh Lý Thanh Chính vang lên từ bên ngoài:- Các người mau ra đây nhìn đi!Nhâm Tiểu Túc chưa kịp mặc đồ cho đàng hoàn liền chạy ra.

Chỉ thấy trước cửa trạm gác chẳng biết từ khi nào xuất hiện một con dê núi.

Lúc này, trước cửa có tuyết đọng, trên mặt tuyết vẫn còn dấu chân sói in hằn.Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nhìn quanh bốn phía.

Hắn thấy lang vương xuất hiện trên đỉnh núi.

Nó thấy Nhâm Tiểu Túc nhìn mình thì quay đầu tiến vào rừng.

Dường như nó đang chào hỏi Nhâm Tiểu Túc vậy.Con dê núi này to như một con bò.

Sợ là người của trạm gác phải ăn mấy ngày mới hết.Hiện giờ, tuy vật nuôi trong nhà có biến hóa nhưng không bằng động vật nơi hoang dã.

Dê núi hẳn là mồi săn của đàn sói.Trong lúc Nhâm Tiểu Túc đang suy nghĩ, Lý Thanh Chính cười ha hả:- Không ngờ Lý Thanh Chính ta lên núi, đàn sói thấy vậy liền dâng lên cống phẩm chào hỏi ta.

Về sau các người đừng gọi ta là trưởng quan nữa.

Hãy gọi ta là lang vương a!Khóe mắt Nhâm Tiểu Túc co rút, thằng này đúng là biết tự dát vàng lên mặt mà.Trần Vô Địch đứng bên cạnh suy nghĩ.

Cái tên lang vương này nghe rất giống yêu quái, có nên thử đánh một chút không….


Bình Luận (0)
Comment