Đệ Nhất Danh Sách

Chương 289



Nhâm Tiểu Túc từng nghe nói tới Chư Thần Lê Minh.

Hắn cảm thấy cái tên này được đặt quá vội vàng.

Bình thường, khi mọi người nghe tới đều nghĩ Lê Minh là hoàng hôn chứ không phải bình minh, là điềm xấu.Với lại vấn đề ở chỗ, tránh bình minh với hoàng hôn ra không được hả?Chư Thần Sớm Mai?Không thích hợp lắm.Chư Thần Giữa Trưa?Quá không hợp.Hơn nữa sau Chư Thần Lê Minh sẽ là thời đại gì? Chư Thần Nửa Đêm hả?Lúc Nhâm Tiểu Túc và Nhan Lục Nguyên thảo luận vấn đề này họ vẫn ở trong tiệm thuốc của hàng rào 109.

La Lam vẫn không ngừng chui ra chui vào miệng cống thoát nước.Lúc ấy, Nhan Lục Nguyên nghe Nhâm Tiểu Túc nói thế thì cười tít mắt.Bây giờ, thiếu niên chọc cười Nhan Lục Nguyên chỉ có thể nằm trên lưng Khương Vô mà hôn mê bất tỉnh.

Thậm chí họ còn chẳng biết mình đang ở đâu.Nhan Lục Nguyên dẫn theo mọi người chạy lẫn trong đám nạn dân.


Đây là chuyện mà người em trai như hắn phải làm.Bọn họ phải rời đi ngay, lực lượng của Lý thị trong hàng rào 108 chưa bị phá hủy hoàn toàn.

Hiện giờ chiến binh nano của Lý thị và Dương thị còn đang chiến đấu trong rừng.

Sau khi công thành xong, Dương thị muốn rút lui nhưng đâu dễ như thế.Nếu chiến tranh chấm dứt, Lý thị sẽ lập tức truy nã đám bọn họ.Lúc trước Nhâm Tiểu Túc dùng ảnh tưởng không hề nương tay nên khả năng cao không ít bí mật trên người Nhâm Tiểu Túc đã bị lộ.Chung quy lúc ấy vẫn có chiến binh nano thoát khỏi.Đương nhiên, khi ấy toàn thân Nhâm Tiểu Túc được thiết giáp che đậy không lộ mặt.

Có thể Lý thị sẽ nghi ngờ Hứa Hiển Sở.Tuy cuối cùng Nhâm Tiểu Túc hóa thiết giáp thành tấm chắn nhưng khi ấy chiến binh nano căn bản không chú ý tới Nhâm Tiểu Túc, họ cũng không có hình ảnh về Nhâm Tiểu Túc.Huống chi, chiến binh nano kia chưa chắc sống sót mà quay về Lý thị.Đám Nhan Lục Nguyên thoát đi thì chiến binh nano của Dương thị cũng đến, trong nháy mắt bạo chiến với chiến binh nano của Lý thị.Đương nhiên nghĩ là thế, cụ thể có ai phát hiện bí mật của Nhâm Tiểu Túc không vẫn phải chờ.

Hơn nữa, bí mật không phải chuyện Nhan Lục Nguyên quan tâm nhất.Thứ hắn quan tâm nhất hiện giờ là làm thế nào để thương thế Nhâm Tiểu Túc ổn định và mọi người an toàn rời đi.Xe đã hư, họ chỉ có thể đi bộ chung với nạn dân về phía phương bắc.

Trên đường Nhan Lục Nguyên muốn tìm một chiếc xe nhưng xe họ tìm được đều bị hư.Không có Nhâm Tiểu Túc chỉ huy, ngay cả đồ ăn mọi người cũng chẳng còn nhiều, khác hẳn những lần chạy nạn trước.

Lúc này đám Nhan Lục Nguyên chật vật y chang dân chạy nạn.Ngược lại, Tiểu Ngọc Tỷ đã chuẩn bị không ít.

Có điều hiện cộng thêm Nhâm Tiểu Túc họ có 7 người bị thương, chiếu cố 1 người đã rất khó rồi, bây giờ họ phải luân phiên chăm sóc nhau.Cho nên đường đi lần này, họ chỉ tích được một ít vật tư, thức ăn và vài dụng cụ cần thiết sinh tồn nơi hoang dã, ví dụ như diêm chẳng hạn.Không phải vật tư không quan trọng mà họ cảm thấy người quan trọng hơn.Nhan Lục Nguyên đeo bao tay, che kín phần cơ thể từ cổ trở xuống.

Nếu mà họ phát sinh xung đột với những người khác thì người duy nhất cả đội ngũ có thể dựa vào chỉ có một mình Nhan Lục Nguyên có người máy nano trong người thôi.Vương Phú Quý, Lý Thanh Chính cùng Tiểu Ngọc Tỷ không có giá trị vũ lực cao, tạm thời chỉ có thể nhờ vào súng lục.

Những người khác thì không cần nói, tuy trên người đám nam sinh có người máy nano nhưng không nhiều bằng Nhan Lục Nguyên.Hơn nữa khả năng khống chế người máy nano của đám nam sinh lại chậm.

Khi đánh nhau người máy chưa kịp làm gì thì họ đã ăn đấm rồi.Ngược lại Nhan Lục Nguyên dường như có thiên phú về điều khiển người máy.


Hắn còn có thể điều khiển người máy tụ hội lại vài điểm trên người.

Lúc chiến đấu hắn có đeo bao tay nên không sợ người khác nhìn thấy điều bất thường.Những lần chạy nạn trước đều là Nhâm Tiểu Túc phụ trách mở đường, để đảm bảo cả đoàn không bị dân chạy nạn ùa vào mà tách ra.

Lần này người phụ trách mở đường là Nhan Lục Nguyên.- Lục Nguyên.Vương Phú Quý nói:- Nếu không để ta và Lý Thanh Chính thay ngươi.

Ngươi nghỉ ngươi đi một chút nhé?Nhan Lục Nguyên quay đầu nói:- Không cần, trước kia anh ta làm gì thì hiện tại ta làm như vậy.Dân chạy nạn một đường chạy về phương bắc.

Mùa đông giá rét lại có tuyết nên họ đi cũng chẳng được bao xa.Có điều cả đám chẳng ai dám quay đầu lại, nói không chừng phía sau lưng họ vẫn còn vật thí nghiệm kinh khủng đuổi theo.

Trước đó, tuy động tĩnh trong hàng rào rất lớn nhưng đa số lưu dân đều không biết chuyện của Trần Vô Địch, cũng chẳng biết ai đã cứu họ.Ngược lại có một ít người biết khả năng cao quái vật đã bị đuổi đi.

Thế nhưng lỡ đối phương chết rồi thì sao? Vạn nhất quái vật quay lại thì thế nào?Ban đêm, nạn dân ngừng lại ở một nơi cách hàng rào không xa.

Từng người mờ mịt nhìn hàng rào đã bị phá hủy.Nhan Lục Nguyên một mình đi vào rừng.

Hắn mang theo nồi, dây thừng cùng màn thầu khô quắc mà Tiểu Ngọc Tỷ chuẩn bị.Lương thực của họ chỉ đủ trong vòng hai hôm, muốn chống đỡ lâu hơn chỉ có thể học Nhâm Tiểu Túc đi săn.

Hơn nữa hiện tại Nhâm Tiểu Túc bị thương cần ăn thịt, không thể chỉ ăn lương khô.Nhan Lục Nguyên nhớ lại lúc trước Nhâm Tiểu Túc từng chỉ hắn bắt chim sẻ.

Vì kỹ xảo săn chim sẻ là đơn giản nhất.Chim sẻ không phải chim di trú.


Tới mùa đông sẽ có một ít chim sẻ không còn lương thực phải ra ngoài kiếm ăn.

Đây là thời điểm tốt nhất để bẫy chúng.Thế nhưng sau khi Nhan Lục Nguyên đặt bẫy xong, hắn nằm trong tuyết suốt 4 tiếng liền vẫn chẳng có con chim nào sập bẫy cả.Lúc này, Nhan Lục Nguyên thấy rõ có vài con đã đậy xung quanh.

Thế nhưng chỉ cần hơi thở Nhan Lục Nguyên có phần hỗn loạn là đám chim sẻ đó lập tức bị dọa chạy.Chim vốn là loài động vật cảnh giác nhất.

Sau tai biến, chim càng trở nên tinh quái hơn.Nhan Lục Nguyên vẫn không nhụt chí.

Hắn tiếp tục điều chỉnh lại hơi thở.

Trước kia khi Nhâm Tiểu Túc săn chim sẻ quay về, Nhâm Tiểu Túc đều nói bẫy chim rất đơn giả.

Tới khi Nhan Lục Nguyên tự mình thử mới phát hiện Nhâm Tiểu Túc chỉ giả bộ mà thôi.Một người nằm sấp trong tuyết rất cực, thân thể hãm trong tuyết, khí lạnh thấu xương len lỏi qua y phục tiếp xúc với da thịt chẳng khác nào dao găm từng đao từng đao khắc lên người.Xung quanh là nơi hoang dã không người, chẳng có ai nói chuyện cũng chẳng có gì giải trí, chỉ có cô độc mà thôi.Cả đêm, Nhan Lục Nguyên nằm trong tuyết không cử động, tay chân đã tê rần.Có một lần chim sẻ đã đậu xuống ngậm màn thầu vào miệng.

Kết quả khi Nhan Lục Nguyên muốn nhào tới thì phát hiện hắn đã bị tê cứng cả người, chim sẻ vừa nghe động tỉnh đã bay mất..


Bình Luận (0)
Comment