Hiện tại đi bao vây tòa nhà kia đã trễ.
Chỉ là Hứa Man có phần nghĩ mãi không thông.
Nếu Nhâm Tiểu Túc có thể nhảy qua tòa nhà kia, vậy sức mạnh và tốc độ của hắn đã đạt tới trình độ gì rồi?Hứa Man nói với nhân viên tác chiến khác:- Các ngươi tiếp tục đuổi lên đi!Nói xong Hứa Man quay đầu xuống lầu, trực tiếp chạy tới tòa nhà bên cạnh.
Bấy giờ Hứa Man tin chắc Nhâm Tiểu Túc sẽ không chạy lên sân thượng để thúc thủ chịu trói.
Nhất định thiếu niên kia muốn nhảy qua tòa nhà bên cạnh!Ngay khi hắn vừa đi khỏi tiệm vàng chừng 10 bước, ngẩng đầu liền thấy Nhâm Tiểu Túc bay qua đầu mình.
Tốc độ thiếu niên nhanh tới kinh người, hắn giãn thân thể ra cực rồi rồi phóng tới tòa nhà đối diện! Trong nháy mắt đó, Hứa Man cứ như thấy một con chim vươn cánh bay đi!Hứa Man hít một hơi sâu, hắn vừa chạy tới tòa nhà bên cạnh vừa nói:- Cần phải ước định lại thực lực của mục tiêu Nhâm Tiểu Túc! Lặp lại! Cần phải ước định lại thực lực mục tiêu!Thiếu niên này không đơn giản như họ tưởng! Cấp độ nguy hiểm không chỉ là cấp F!Hứa Man điên cuồng chạy lên lầu tòa nhà bên cạnh.
Có điều lúc này hắn lại nghe tiếng nổ vang từ trong trung tâm thành thị.
Tiếng nổ ầm khuếch tán và rung động trong không khí như một hồi chuông cảnh tỉnh.Hứa Man đứng tren tòa nhà tối đen nhìn về phía đó.
Trong lòng hắn không khỏi kinh nghi, đây là âm thanh gì? Dường như cách nơi này không xa!…Trước đó một khắc, cũng là lúc Nhâm Tiểu Túc phóng qua tòa nhà bên cạnh.
Hắn bay vút lên không trung thì thấy ở tòa nhà chọc trời bị gãy đôi kia có người!Vốn hắn tính chạy tới nơi đó, bây giờ cách tòa nhà chọc trời cũng không quá xa.Một khắc sau, hắn đứng nhìn toàn cao ốc chọc trời đó.
Lúc này, những khung thép của tòa nhà chẳng khác nào xúc tu của ma quỷ muốn phá nát bầu trời!Ở chỗ đứt gãy kia, một cô gái đột nón lưỡi trai đứng dưới ánh trăng cầm cây súng ngắm ta lớn.
Chỉ thấy cô gái một cước dẫm nát biên giới đứt gãy, hai tay cầm súng gác lên chân!Lên đạn, ngắm bắn!Nhâm Tiểu Túc không biết cây súng kia Dương Tiểu Cận lấy từ đâu.
Hắn bỗng nhiên nhìn về phía Dương Tiểu Cận ngắm bắn, ở đó vừa vặn là thân ảnh của Khánh Chẩn mặc âu phục trắng!Nhâm Tiểu Túc ở giữa Dương Tiểu Cận và Khánh Chẩn nên hắn thấy rõ tình huống phía bên thiếu niên kia.Nguyên lai… Dương Tiểu Cận tới đây không vì thăm người thân, cũng không phải bí mật Cảnh Sơn.
Mục tiêu của nàng từ trước tới giờ là hạ sát thiếu niên kia!Lúc trước Nhâm Tiểu Túc suy nghĩ quá sâu xa, hắn đoán sau lưng Dương Tiểu Cận có một tổ chức, mỗi tổ chức lại có cơ quan tình báo riêng nên Dương Tiểu Cận biết được sớm muộn gì Khánh Chẩn cũng tới đây.Hiện giờ đã ở trong Cảnh Sơn, chân diện mục của nàng cũng phơi bày, lộ ra khả năng giết chóc mạnh mẽ nhất của mình!Bỗng nhiên kỹ năng súng ống cao cấp xuất hiện trong đầu Nhâm Tiểu Túc.
Hắn nhìn về phía thanh niên mặc âu phục kia.
Cự ly mục tiêu rất xa nên phải cân nhắc nhiều yếu tố.
Khoảng cách giữa hai người họ nếu không có sự hỗ trợ gì khác chắc chắn không bắn trúng.
Nếu không có vật tham chiếu, thì làm sao bắn lén thành công được?Lúc này, Lạc Hinh Vũ đứng cách thiếu niên âu phục không xa, tóc dài rủ xuống trước mặt không ngừng lay động theo giớ.
Trong chớp mắt, bỗng nhiên tóc của Lạc Hinh Vũ không bay nữa, Nhâm Tiểu Túc liền hiểu rõ chính là lúc này!Chẳng biết từ khi nào Lạc Hinh Vũ đã thoát khỏi gông xiềng trên tay mình.
Nàng lấy một chuôi dao màu đen từ dưới mái tóc dài ra tấn công bảo tiêu bên người Khánh Chẩn.
Bảo tiêu không lùi mà tiến, hai tay lóe lên ánh sáng trắng như hai cánh quạt xoắn về phía Lạc Hinh Vũ.Lưu Bộ ở bên cạnh bị dọa cho ngây ngốc.
Hắn không ngờ Lạc Hinh Vũ mình biết bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn.
Lạc Hinh Vũ nũng nịu nhu nhược đâu mất rồi?! Người này là ai!Chủy thủ trong tay Lạc Hinh Vũ chẳng khác nào tác phẩm nghệ thuật lộ ra năng lượng ngập tràng.Nhân viên tác chiến bên cạnh thấy thế thì nhao nhao giơ súng nhắm bắn Lạc Hinh Vũ.
Nếu bảo tiêu của Khánh Chẩn địch không lại họ sẽ lập tức nổ súng phong tỏa Lạc Hinh Vũ, phòng ngừa Lạc Hinh Vũ ám sát Khánh Chẩn thành công!Có lẽ Lạc Hinh Vũ cũng chẳng muốn giết ai.
Nàng chỉ tranh thủ thời gian cho Dương Tiểu Cận mà thôi.
Bất kể Khánh Chẩn hay bảo tiêu, hoặc những thành viên tác chiến cũng không ngờ ở cao ốc xa xa kia có sát cơ tràn ngập.Lạc Hinh Vũ chỉ đánh một chút rồi lùi ra sau.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi một cái chớp liền lùi vào bên trong một ngôi nhà gần đó và biến mất.
Phảng phất như nàng có thể mở ra một cánh cửa xuyên không gian vậy!Đây chính là năng lực cảu Lạc Hinh Vũ, e rằng ngay cả Nhâm Tiểu Túc cũng không ngờ trong đội ngũ của bọn họ lại có một siêu phàm giả tài giỏi như thế.Biến cố này khiến cả đám người không cách nào ngờ được.
Bấy giờ, đột nhiên Khánh Chẩn quay đầu nhìn về phía tòa nhà chọc trời ở phía xa.
Hắn cảm thấy thái dương đau buốt dữ dội!Một tiếng oanh vang lên, đạn như một con Ám Dạ Hỏa Long phun ra một vòng máu.Khóe mắt bảo tiêu thấy được súng ống thì buông tha cho việc truy đuổi Lạc Hinh Vũ mà quay về bảo vệ Khánh Chẩn.Trách nhiệm của bảo tiêu là bảo vệ chứ không phải giết địch.
Bảo tiêu giận dữ nói:- Súng bắn tỉa!Khoảng cách giữa Dương Tiểu Cận và Khánh Chẩn tranh thủ được một ít thời gian cho bảo tiêu.
Dù đạn nhanh cũng chỉ là tương đối.
Khi khoảng cách bị kéo dìa, dù súng đạn có thể giết địch nhưng cũng cần thời gian để bắn tới.Lúc này bảo tiêu dùng thân thể chắn trước người Khánh Chẩn.
Hai cây quạt màu trắng được hắn dùng để ngăn trước người.
Vốn bảo tiêu có thể đảy Khánh Chẩn ra nhưng Khánh Chẩn chỉ là người bình thường.
Nếu chọn cách thế sẽ rất chậm.Thời gian như bất động.Viên đạn bắn tỉa xoay tròn di chuyển khiến không khí xung quanh như vặn vẹo, xuyên thấu trời đêm!Đèn phà chiếu lên người Khánh Chẩn như ánh đèn trên sân khấu.
Viên đạn xuyên qua ánh sáng, vượt ngàn mét tới mục tiêu.Phục một tiếng, viên đạn to xoay tròn va chạm với quạt trắng, quạt trắng bị bắn thủng.Trong nháy mắt, bảo tiêu cảm nhận được rõ ràng hoa văn trên viên đạn.Viên đạn xoắn qua cơ bắp đi tới trái tim hắn rồi xuyên thấu qua tạo thành một đóa hoa máu trong không khí.
Viên đạn xuyên qua ngàn mét, đánh nát năng lực của siêu phàm giả, bắn xuyên qua thân thể hắn ta rồi mới rơi trên mặt đất.Hai cây quạt màu trắng kia rất cứng, có điều vẫn không ngăn cản được thần chết đoạt mạng.Huyết dịch bắn tung tóe trong không khí, nhuộm đỏ âu phục trắng của Khánh Chẩn.
Vết máu kia chẳng khác nào hoa mai trong ngày tuyết.Đến lúc này Khánh Chẩn vẫn bình chân như dại, phản phất mục tiêu vừa bị ám sát chẳng phải hắn.- Đáng tiếc.Khánh Chẩn thở dài nói.Người bên ngoài cũng không biết hắn tiếc là tiếc cái gì.
Chỉ có vị bảo tiêu kia mới biết, Khánh Chẩn đang luyên tiếc bộ âu phục màu trắng hắn đang mặt kia kìa..