Đệ Nhất Hầu

Chương 126

126. Muốn rõ ràng, minh bạch có Lâm Nhân.

Trong phòng có tất cả 10 người, tính cả Lý Phụng Diệu thì có đến 8 người không biết lão nhân này là ai, nhưng khi Lý Mẫn gọi tên ra thì ai ai cũng biết.

Lâm Nhân, người trưởng quản phòng thu chi của Lý Phụng An.

Cuộc sống không thể rời được sổ sách, đại gia tộc có phòng thu chi lớn, tiểu môn hộ có ghi chép nhỏ, quan phủ là cha là mẹ của bá tánh cả một phương, chưởng quản cả một khu vực lại càng không thể thiếu phòng thu chi được.

Sáu bộ của đạo phủ Kiếm Nam cũng có phòng thu chi riêng, gia trạch, cửa hàng của Lý gia cũng vậy, nhưng Lý Phụng An chỉ có một phòng thu chi. Mặc kệ là sổ sách của phủ nha hay gia trạch đều nằm trong tay một người, ông chỉ hỏi một mình người đó.

Lâm Nhân, không rõ lai lịch, chỉ biết đã đi theo Lý Phụng An từ khi ông đương chức huyện lệnh huyện Lam Điền, người này rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Lâm Nhân không giống với phó tướng như Hạng Vân hay Nghiêm Mậu, lại càng không phải tùy tùng giống như Nguyên Cát, Lý Mẫn và Quế Hoa. Đặc biệt là khi tới Kiếm Nam đạo, người này chỉ ru rú trong nhà.

Lý Phụng An dựng một sân viện riêng trong Lý trạch cho người này, toàn bộ sổ sách trướng vụ của Kiếm Nam đạo sẽ đưa tới đây trước tiên, được xử lý ngay tại chỗ rồi mới quay lại trong tay Lý Phụng An, lúc này đại đô đốc mới đưa ra phán đoán và lên kế hoạch tiếp theo.

Sân viện này có rất nhiều hạ nhân, toàn là những người giỏi tính toán, bọn họ vận chuyển sổ sách, hạch toán hạch kiểm, truyền tin tức ra vào bận rộn nhưng mà hầu như Lâm Nhân không hề ra khỏi phòng. Thậm chí, người này còn không hề đi gặp Lý Phụng An, một là hạ nhân chạy chân truyền lời, hai là Lý Phụng An dứt khoát tự mình tới đây.

Có rất nhiều người chỉ nghe thấy cái tên Lâm Nhân này, chứ chưa từng gặp chân nhân. Cũng không có người nào gặp nhân vật này tính sổ sách, cho nên có một số người còn đưa ra suy đoán vị này có thể đã chết, những trướng vụ kia đều là Lý Phụng An tự mình làm.

"Tích góp một đống việc, Nghiêm Mậu không còn nữa, cũng không thấy ai tới lấy, cho nên ta chỉ có thể tự mình đưa tới." Lâm Nhân oán hận giống như hầu hết những lão nhân ở cái tuổi này. "Hừm, bộ xương già này muốn mệt chết rồi đây."

Lý Mẫn đón lấy cái sọt ông đang lôi kéo, cũng oán giận: "Ai bảo ngài không gọi ta."

"Ta đâu biết ngươi ở nơi nào." Người già mà ghét nhất bị người phản bác. Lập tức ông càng cằn nhằn oán giận hơn. "Đám người trẻ tuổi các ngươi không thể ngồi yên được."

Hạng Vân tiến đến chào: "Lâm lão."

Lâm Nhân nheo mắt lại nhìn đối phương, thân mình nhỏ gầy câu lũ định cúi xuống thi lễ. "Hạng đại nhân."

Hạng Vân không đưa tay nâng mà chỉ nghiêng người né tránh. "Không cần, không cần, ngài cứ coi như không gặp ta đi, ngài không thích ra ngoài gặp người, cũng không thích nói chuyện với người khác mà."

Lâm Nhân cười hắc hắc, hai mắt híp lại không thấy rõ biểu tình, quả nhiên không hề cúi đầu thi lễ nữa, cũng không tiếp lời Hạng Vân, giống như thật sự không nhìn thấy người đối diện:

"Vị đại nhân nào muốn hỏi gì?"

Vị quan viên lúc trước mở lời chần chờ một chút rồi hỏi lại một lần nữa.

Lâm Nhân chỉ vào cái sọt: "Dựa theo lệ thường, trước hết phải chuẩn bị chiến đấu."

Ngón tay thon dài của Lý Mẫn bới loạn trong cái sọt: "Là cái nào, là cái nào? Ngài để quá lộn xộn, sao không dựa theo trình tự mà bày biện chỉnh tề chứ."

Lâm Nhân tức giận đẩy hắn ra: "Đừng bới loạn đồ của ta, ta đều đã để yên vị, một khi chỉnh lại sẽ không tìm thấy." Ông cũng không thèm nhìn mà chỉ duỗi tay cắm vào cái sọt, bắt lấy một quyển tập rồi đứng thẳng lại thân mình: "Đây là định mức chuẩn bị chiến đầu của năm trước."

Ông quơ quơ tựa hồ như không biết đưa cho ai.

Lý Mẫn bắt lấy đưa cho Lý Phụng Diệu: "Tam lão gia ngài xem trước đi."

Lý Phụng Diệu nhận lấy, mở ra. Đây là một quyển tập thật dài được gập thành nếp, bên trên là chữ viết rậm rạp nào là sử dụng bao nhiêu binh đoàn, tiêu hao bao nhiêu lương thảo, bao nhiêu cỏ khô, điều động bao nhiêu dân phu..... nhìn mà đầu váng mắt hoa.

Lý Mẫn kịp thời nhận lấy, đưa cho vị quan viên kia: "Đại nhân, mời ngài xem."

Vị này cũng không khách khí duỗi tay tiếp nhận, liếc mắt nhìn qua rồi ngẩng đầu nói: "Ta không quá am hiểu về những thứ này, ta muốn gọi công sự đến thẩm tra đối chiếu."

Lý Phụng Diệu luôn luôn không vừa mắt với đám quan viên này, trong mắt bọn họ từ trước tới nay chưa bao giờ có hắn. Hiện tại khi hắn ngồi tại công đường này, bọn họ vẫn như vậy, nếu là Lý Phụng An ở đây thì bọn họ có dám nghi ngờ không? Hắn tức giận muốn quát lớn nhưng Lý Mẫn ngăn hắn lại:

"Đương nhiên có thể."

Trong lúc vị quan kia cho gọi người tới, Lý Mẫn ghé vào lỗ tai của Lý Phụng Diệu: "Tam lão gia để bọn họ thẩm tra đối chiếu đi, chấn phục bọn họ cũng khiến cho bọn họ phải biết rằng, có tam lão gia ngài ở đây cũng không có gì khác biệt."

Đúng là đạo lý này, Lý Phụng Diệu không tức giận nữa mà thấp giọng hỏi:

"Lão nhân này có làm được không?"

Cái tên "Lâm Nhân" hắn cũng từng nghe qua, nhưng không cảm thấy gì, hơn nữa nhìn lại già cả như vậy, đầu óc không hồ đồ đó chứ? Đang nói về vấn đề số lượng lương thảo, thuế ruộng, thuế lương phức tạp đấy.

Lý Mẫn gật đầu: "Không thành vấn đề, 7-8 năm trước ông ấy thường xuyên làm cái này."

Lý Phụng Diệu gật đầu rồi giật mình, đối phương nói nhầm hay là hắn nghe nhầm vậy? Tại sao không phải là đã làm 7-8 năm nay mà nghe như 7-8 chưa làm lại.......

Trong khi hắn ngơ ngẩn thì có 7-8 người đi vào, những người này đều là quan lại điều phối lương thảo, vật tư cho quan binh, dân phu, súc vật, hoặc vận chuyển vật liệu đắp thành lũy. Bọn họ trải dài quyển tập kia ra, từng người cầm theo vài quyển sổ sách thật dày vừa hạch nghiệm vừa tính toán.

Trong phòng tuy rằng ồn ào nhưng không hề hỗn loạn mà ngược lại càng thêm yên ắng hơn so với lúc trước. Đám quan lớn không nói lời nào chỉ chờ đợi kết quả, còn Lâm Nhân thì lẩm nhẩm lầm nhầm oán hận gì đó nghe không rõ.

Thực ra, đám quan viên này không phải theo phe Hạng Vân phản đối Lý Phụng Diệu. Bọn họ là quan viên mà Lý Phụng An giữ lại, cho nên việc làm này là để vâng theo cũng là giữ gìn quy củ của Kiếm Nam đạo. Điều bọn họ làm đây chính là để chứng tỏ rằng không có Nghiêm Mậu thì quy củ của Kiếm Nam vẫn như cũ không bị rối loạn.

Như vậy, đối với bọn họ mà nói, dù Lý Phụng Diệu hay Hạng Vân quản lý thay thì đều giống nhau.

Như vậy mới sẽ không đưa ra lời trách móc nặng nề hay bất mãn hoặc đối kháng với việc Lý Phụng Diệu ngồi ở nơi này.

Lúc ấy mới có thể bảo đảm một Kiếm Nam an ổn.

Lý Mẫn đứng bên cạnh Lý Phụng Diệu, bàn tay giấu trong ống tay áo đang nắm thật chặt.

Sau một khoảng thời gian rối ren, 7-8 vị quan viên kia dường như đã tính toán xong, họ cúi người:

"Đại nhân, số lượng chính xác không có sai lầm."

Lý Phụng Diệu ngồi trên ghế thở phào nhẹ nhõm, rồi lại hừ một tiếng: "Vậy là được rồi đúng không."

Vị quan viên nọ không hề hổ thẹn hay nói lời xin lỗi, chỉ đóng sổ sách lại, nói: "Được rồi."

Sau đó có một vị quan viên khác đứng ra, nói: "Đã sắp qua tháng Giêng, năm nay cũng nên có kế hoạch rồi, nếu không các tư, các quân không thể vận chuyển kịp."

Lâm Nhân lại một lần nữa duỗi tay vào trong sọt, rút ra một quyển sổ sách: "Năm nay làm chậm một chút, vừa mới bắt đầu. Hiện tại mới chỉ có vật tư tiếp viện và đường xá là làm xong, còn lại đang tiến hành, cần vài ngày nữa."

Vị quan viên kia không khách khí, bảo mấy người phụ trách vật tư tiếp viện và làm đường xá bước đến mở quyển sổ sách kia ra bắt đầu hạch nghiệm.

"Vì sao vật tư tiếp viện tháng 6 lại nhiều hơn năm trước như vậy?" Một vị quan viên hỏi.

Đôi mắt vẩn đục của Lâm Nhân nâng lên tựa hồ như đang nỗ lực hồi tưởng: " Tháng 6 à, con đường bên Bình Dư Quan phải tu sửa lại, sẽ mất khoảng hơn 10 ngày, cho nên vật tư tiếp viện cho các cánh quân phải nhiều hơn một chút."

Vị quan phụ trách đường xá vội tìm kiếm, quả nhiên thấy ghi rõ, nhưng hắn nhăn mày hỏi: "Vì sao phải tu sửa đường Bình Dư Quan? Con đường kia không có vấn đề gì cả."

Lâm Nhân vẫn híp đôi mắt vẩn đục nỗ lực hồi tưởng: "Vào năm thứ 3 Khang Thánh, Liễu Bảo tu sửa lạch nước đã phải chi một khoản tiền để dẫn nước hồ Lạc Nhạn. Lúc ấy vị đại nhân xin đại đô đốc tu sửa lạch nước đã ghi chú lại. Lạch nước này có thể bảo đảm cho hồ Lạc Nhạn 10 năm không lo, nhưng 10 năm sau phải trùng tu đê đập, nên phải trích tiền ra, không chỉ là tiền tu sửa đê điều mà còn phải sửa đường xá. Trước khi sửa lạch nước hay đê đập phải đào mương dẫn nước, đối diện với hồ Lạc Nhạn là đường Bình Dư Quan, vậy tất nhiên phải trùng tu con đường ấy rồi."

Năm thứ 3 Khang Thánh? vị quan lại kia há hốc mồm ngạc nhiên, rồi giật mình khép miệng lại, biểu tình trịnh trọng hơn: "Xin để cho ta đi kiểm tra hồ sơ của năm thứ 3 Khang Thánh."

Lâm Nhân xua tay, vị quan kia bước như bay ra ngoài, những người khác tiếp tục kiểm tra sổ sách nhưng hiển nhiên đã cẩn thận và trịnh trọng hơn trước. Thỉnh thoảng nhỏ giọng quay đầu dò hỏi những người khác rồi gọi người vào tra hỏi ghi chép của các loại hồ sơ. Chờ một khắc sau, vị quan lúc trước đã cầm một quyển hồ sơ phủ bụi chạy đến.

"Đại nhân, quả nhiên là như vậy." Hắn kích động mở ra quyển hồ sơ cho mọi người trong phòng xem. "Thật sự có ghi chú."

10 năm, vậy mà có người còn nhớ rõ.

"Còn nữa, tháng 6 vật tư tiếp viện nhiều bởi vì năm nay lượng nước mưa sẽ lớn hơn, các cánh quân phải chuẩn bị vật tư nhiều một chút." Lâm Nhân vươn ngón tay khô gầy ra chỉ. "Sẽ có 2 năm lượng nước mưa ít, và 3 năm lượng nước mưa nhiều, năm trước và năm trước nữa lượng nước mưa đã ít, thì năm nay sẽ phải chuẩn bị đón lượng nước mưa nhiều."

Có tư lại xôn xao lật giở hồ sơ sau đó tìm được một ghi chú: "Đúng vậy, đại nhân, 2 năm trước đã ghi chép tháng 6 có tăng thêm định mức tiếp viện."

Vị quan viên đứng đầu không hỏi thêm nữa mà bước lên ngăn cản đám người tiếp tục kiểm tra thực hư, còn chính tay gấp lại sổ sách rồi xoay người trịnh trọng nói với Lý Phụng Diệu: "Tam lão gia, mong ngài nhanh chóng làm xong."

Khuôn mặt Lý Mẫn thả lỏng, khóe miệng cong lên duỗi tay chọc chọc vào Lý Phụng Diệu còn chưa lấy lại tinh thần.

Đây là nhận thua đúng không? Tam lão gia ngồi thẳng lại, cũng không nhân cơ hội mà mỉa mai bọn họ. Lý Mẫn nói sao nhỉ? Đây là để cho đối phương chịu phục, cho nên hắn không cần thiết phải so đo với bại tướng, khoan dung mới là nhục nhã với kẻ chiến bại.

"Đã biết, những việc này ta sẽ nhanh chóng sắp xếp." Hắn khinh khỉnh nói.

Chư quan trong phòng cũng với nhóm tư lại cúi đầu thưa dạ.

Hạng Vân vẫn luôn yên lặng đứng một bên chợt lọt vào tầm mắt của Lý Phụng Diệu. Hạng Vân đương nhiên khác với đám quan viên này, cho nên Tam lão gia thu hồi vẻ kiêu căng lại, vui vẻ đứng dậy, thân thiết vẫy tay. "Hạng đại nhân, ngài cần phải giúp ta đấy nhé."

Hạng Vân gật đầu: "Tam lão gia có việc xin cứ dặn dò."

- ------------------------------------
Bình Luận (0)
Comment