Đệ Nhất Hầu

Chương 167

167. Một quốc gia lâm vào khó khăn.

Thôi Chinh nhìn cấp báo gửi từ các nơi bay tới như bão tuyết.

"Tạp chủng An Khang Sơn này." Hắn mắng một câu th,ô tục.

Bọn quan viên ở trong điện vừa lúng túng vừa mờ mịt, kẻ tạp chủng này vậy mà cũng dám tạo phản, hơn thế nữa còn thông suốt không thể cản trở đi một đường từ Phạm Dương sắp xông tới kinh thành rồi!

Binh mã Đại Hạ đang ở đâu? Vệ quân của Thiên tử đang ở đâu? Tại sao tựa như đột nhiên toàn bộ lại biến mất vậy? Hiện tại phải làm sao bây giờ? Nên làm gì bây giờ?

"Chiếu thư chiếu cáo thiên hạ đã phát ra chưa?"

"Thư vấn tội phụ tử An Khang Sơn thì sao?"

Trong điện chất đầy công văn lộn xộn, tiếng bá quan ồn ào náo loạn, ầm ĩ khiến Thôi Chinh đau đầu.

"Võ Nha Nhi đâu? Hắn đang ở đâu?" Tầm mắt của hắn tìm kiếm khắp điện.

Từ ngày Võ Nha Nhi mặc áo giáp đạp nát đào hoa yến, hoàng đế kinh hồn, thất thần lại không lên triều. Hoàng đế không lên triều thì Võ Nha Nhi cũng không xuất hiện trên triều, không ai nhìn thấy hắn cũng không ai biết hành tung của hắn. Nếu không phải đám Chấn Võ quân vẫn chạy băng băng khắp thành thì còn tưởng người này đã bỏ chạy.

Một đội binh mã phi nhanh trên con đường lớn ngoài ngoại thành, bụi đất tung bay tựa như che lấp cả bầu trời, nhưng binh mã tại trạm canh gác lại lập tức tránh đường, tùy tiện mở cửa thành để cho đội binh mã này lướt vào.

Trên đường cái chen đầy đám dân chúng trộm lách vào, họ vội vàng tránh né đám binh mã đang phi nước đại khiến cho khung cảnh trở nên hỗn loạn, mỗi lần ầm ĩ lại dẫn tới vô số tầm mắt nhìn trộm từ bên trong ván cửa hay trên nóc nhà.

"Binh lực ở kinh thành triệu tập thật nhanh." Trung Hậu thu tầm mắt lại, nhảy xuống nóc nhà, thân hình to lớn rơi xuống đất lại chỉ khiến bụi đất bay lên chứ không thấy dấu vết nào khác: "Vừa rồi là Thiên Bình quân."

Một người đứng dưới hành lang đang cho chim ăn, cong cong ngón tay tính toán: "Mấy ngày hôm trước có: Ngụy Bác quân, Chiêu Nghĩa quân. Lúc này bốn phía, ba phủ, sáu vệ ở kinh thành đều ở trong tay Chấn Võ quân, tính ra có đến 8 vạn binh mã."

"Tiểu tử này kiếm lớn rồi." Trung Hậu hừ một tiếng, chỉ biết xoa tay xoay quanh sân. "Vì sao đại tiểu thư còn không cho chúng ta ra tay nhỉ? Tuy rằng chúng ta chỉ có mười mấy người nhưng dùng danh hào Kiếm Nam đạo ra ngoài cũng có thể nhất hô bá ứng, ngay tại chỗ thành quân mà."

"Đúng vậy." Người đàn ông đang cho chim ăn tán đồng. "Đám Trung Tề chỉ có mấy trăm người đi tìm của hồi môn mà còn bảo vệ được cho 3 tòa thành, hiện tại là thượng khách ở Hứa Châu, cứ tiếp tục thì Trung Võ quân sẽ nghe theo bọn họ, coi bọn họ là người đứng đầu.

"Đám đại tiểu thư mới giỏi giang hơn nha, đây đúng là đặt đá thành quân."

Trung Hậu run rẩy đưa ra tin tức mới nhận được từ Hoài Nam đạo, rồi tiếp tục thở ngắn than dài: "Chỉ có chúng ta là tầm thương vô vi."

"Cũng không thể nói vậy được, chúng ta ở kinh thành truyền về cho tiểu thư các loại tin tức mà." Có người linh hoạt lách qua khe cửa chen vào nói.

Trung Hậu nhảy dựng lên: "Đúng vậy...."

Người đàn ông cho chim ăn cười: "Đúng cái gì, vị cô gia kia thường viết thư cho tiểu thư, những tin tức ở kinh thành này hắn sẽ nói cho tiểu thư thôi."

Trung Hậu tức giận: "Hoa ngôn xảo ngữ đó đều vô dụng cả!"

...

...

"Ô Nha!"

Một người đàn ông mặc áo giáp sắt không chờ ngựa dừng ổn đã nhảy xuống, áo giáp và binh khí va chạm phát ra tiếng vang, thân binh bên cạnh tới gần, người dẫn ngựa, người cởi áo giáp, người cầm binh khí, thoáng chốc hắn đã nhẹ nhàng thoải mái đi vào phòng.

Trong phòng có không ít người đang đứng hoặc ngồi, nhìn thấy hắn đều tươi cười chào hỏi gọi "lão Hồ".

"Thuận lợi không?" Võ Nha Nhi hỏi.

"Quả thực không cần tốn quá nhiều sức lực." Lão Hồ ngồi xuống bưng bát nước trên bàn lên, mặc kệ là bát của ai hắn uống một hơi cạn sạch. "Chẳng qua, Nha Nhi ngươi đoán đúng rồi, quả nhiên Thiên Bình quân có mật thám thuyết khách của An Khang Sơn. Lúc ta tới, đại tướng quân của Thiên Bình quân đã có chút động tâm, nhưng dưới khí thế uy mãnh của ta, hắn quyết đoán giao mật thám ra rồi chém ngay tại chỗ."

Lão Hồ vỗ ngực đắc ý dào dạt nói.

Một người đàn ông ở bên cạnh khoác lấy đầu vai hắn, ngón tay còn vu,ốt ve mặt hắn nói: "Da thịt ngươi non mịn như này thì lấy đâu ra uy mãnh, rõ ràng là có chiếu thư của hoàng đế, có ấn tín của triều đình, lại có thanh danh cứu giá của Chấn Võ quân chúng ta thì người kia mới bị thuyết phục."

Lão Hồ dùng cánh tay thô tráng của mình thít chặt cổ người nọ, hai người ha ha hi hi cười đùa.

Võ Nha Nhi nhìn hai đùa giỡn coi như giải mệt mỏi, hỏi: "Hiện tại Thiên Bình tướng quân đang ở đâu?"

Lão Hồ vội nói chính sự: "Hắn muốn gặp ngươi."

Trong phòng dần yên ắng, tuy rằng bọn họ chỉ là thô nhân nhưng cũng hiểu ý nghĩa của việc này, đó là Đại tướng quân Thiên Bình đang muốn giao hảo và cúi đầu.

Võ Nha Nhi lắc đầu: "Luận chức vị không có đạo lý hắn đi gặp ta, hắn nên đi gặp bệ hạ giống như các Đại tướng quân khác. Đây là lễ tiết nên có, là lễ tiết của ta với bọn họ cũng là lễ tiết bọn họ đối với bệ hạ."

Võ Nha Nhi lập công lớn, nhưng vì tinh thần trạng thái của hoàng đế luôn không tốt, phong thưởng cụ thể chưa quyết định cho nên khi thượng triều hắn dùng thân phận cấm vệ quân, ở trong quân hắn vẫn chỉ là một Đô úy như cũ.

Ở trước mặt Đại tướng quân, Đô úy chỉ là một hạ quan.

Lão Hồ xùy một tiếng: "Ai còn để ý cái này!"

Võ Nha Nhi nói: "Còn chưa tới thời điểm đó."

Ý của lão Hồ ra sao, hắn rõ ràng, mà ý của hắn ra sao lão Hồ cũng hiểu.

Lão Hồ sửng sốt, chà xát lại biểu tình túc trọng: "Đúng vậy, chúng ta đi làm việc thôi."

Những người khác cũng đứng lên.

"Hiện tại là lúc tích tụ lực lượng." Võ Nha Nhi nói. "Thời điểm kia sẽ không còn lâu nữa."

Mọi người thưa dạ rồi sôi nổi rời đi, lão Hồ đi tới cạnh cửa chợt nghĩ đến gì đó lại quay đầu nói.

"Ô Nha, Thiếu phu nhân thật lợi hại nha, dẫn theo một đám dân tráng cứu được phủ Quang Châu."

Ba từ "thiếu phu nhân" đúng là vẫn có chút xa lạ, Võ Nha Nhi nhìn thư tín đang đặt trên bàn.

"Thiếu phu nhân đã viết thư rồi à." Lão Hồ hô to. "Động tác của thiếu phu nhân thật là nhanh."

Võ Nha Nhi nhấp miệng.

"Thiếu phu nhân không để ngươi phải nhớ thương nhỉ, rất có tâm đấy." Lão Hồ vuốt cằm. "Ô Nha, ngươi nhanh hồi âm cho nàng đi."

Võ Nha Nhi hơi hé miệng.

"Tuy rằng thiếu phu nhân rất lợi hại nhưng ngươi cũng phải biểu đạt sự quan tâm của mình chứ." Lão Hồ nghiêm túc suy nghĩ. "Thư này phải viết thật tốt đấy."

Hắn dừng nói để nghĩ, cuối cùng Võ Nha Nhi mới có thể góp lời: "Ngươi nói rất đúng, thế nào ngươi tới viết đi?"

Lão Hồ hoảng sợ, nhảy vội ra thính đường: "Ta bận rồi!" Chỉ chớp mắt đã không có tăm hơi.

Cầm bút phiền toái hơn cầm đao nhiều nha.

Võ Nha Nhi lắc đầu cười, tầm mắt lại trở về thư tín trên bàn, bức thư này đến còn nhanh hơn tin tức thám báo hắn đặt ở huyện Đậu đưa về, có thể thấy được đã sớm viết cho hắn.

Nội dung bức thư à, những gì thám báo nhắc tới, nàng đã viết, thám báo không nhắc tới nàng cũng viết. Ví dụ như cảnh tượng nàng gặp trên đường, bá tánh ra sao, thành trì hư hao thế nào, thậm chí còn miêu tả phủ Quang Châu, xuân đến xanh mướt ra sao, hoa nở đẹp như thế nào, rộng lớn chừng nào, có bao nhiêu dân chúng.....

Lải nhải, vụn vặt, tỉ mỉ thật giống như bọn họ cực kỳ quen thuộc....

Hắn xoa xoa cái cằm trơn bóng.

Võ Nha Nhi hắn mới sẽ không bị nhàn ngôn toái ngữ phủ mặt ngoài này mê hoặc đâu. Hắn đọc được từ bức thư này một câu. Phủ Quang Châu rất lớn, phủ Quang Châu là của nàng.

Hiện tại đã có thể khẳng định chắc chắn nàng không phải là người của An Khang Sơn, thật sự là sơn tặc à? Vậy đúng thật là đại tặc rồi, đại tặc ăn uống thật lớn.

Đầu tiên là huyện Đậu, giờ là phủ Quang Châu, vậy Hoài Nam đạo nàng cũng muốn thử một lần đúng không. Chúc nàng được như ý nguyện, không cần chết quá sớm nha.

Tầm mắt của hắn trở về bức thư, lễ thượng vãng lại, hồi âm....

"Giả Tam!" Hắn hô lên.

Thân binh hầu lập ngoài cửa chạy vào: "Đại nhân, Giả lữ soái đã đi tuần tra trong nội thành và các vùng lân cận."

Hiện tại mọi người đều rất bận rộn, Võ Nha Nhi khẽ nhíu mày, hồi âm ai viết bây giờ nhỉ? Hắn nhìn bức thư rồi duỗi tay cầm lấy chiếc bút trên bàn.

- --------------------------
Bình Luận (0)
Comment