Đệ Nhất Hầu

Chương 180

180. Không biết phía trước, không biết trước mắt.

Năm nay Trần Nhị mới 18 tuổi, từ khi hắn sinh ra hoàng đế đã lên ngôi, hắn chưa từng trải qua việc hoàng đế băng hà, cũng không nghĩ rằng hoàng đế sẽ chết.

Hoàng đế nên trường sinh bất lão chứ.

Trần Nhị nhìn xuống tờ giấy đậu trên mặt đất, chữ viết trên tờ giấy hắn không hề quen biết, nhưng hắn vẫn còn đầu óc linh hoạt nhé: "Có thể là tin tức giả hay không? Đường đến kinh thành đều đã bị phản quân của An Khang Sơn cầm giữ, vạn nhất bọn họ dùng điều này để nhiễu loạn dân tâm, cố ý gạt người thì sao?"

Hạng Nam nhìn người thanh niên cũng tuổi với mình đây, trong khoảng thời gian ngắn người này đã phải trải qua tang huynh, mẹ già không biết tung tích, tan cửa nát nhà, nhưng hắn vẫn còn có chút thiên chân mong chờ của trẻ nhỏ.

"Đây là tin từ Lưu Thành đưa đến." Hạng Nam nói.

Lưu Thành là nơi bọn họ từng cứu trợ lúc trước, vị trí nơi này tiện lợi có thể liên thông bắc nam, bọn họ đã sắp xếp một nhóm người ở lại để thủ vệ.

Nếu là tin mà người nhà đưa tới thì đó là sự thật, biểu tình Trần Nhị trở nên mờ mịt, hắn đi theo Hạng Nam từ huyện Duyên. Trong lòng chỉ có một phương hướng đó là đến kinh thành, hiện tại Hoàng đế đã chết, không cần tới kinh thành nữa, vậy con đường phía trước hắn phải đi về đâu đây?

Hạng Nam đã hồi thần, nhìn xuống tờ giấy phất phơ trên mặt đất mà trong mắt vẫn còn sót lại một tia mờ mịt. Hắn một đường giết ra từ trong doanh địa của An Khang Sơn, bò ra từ hẻm núi chênh vênh, mặc kệ đường xa vòng vèo, vượt qua biết bao nhiêu vòng vây truy bắt chặn đường, hắn chỉ hướng về một nơi, về kinh thành. Hiện giờ đột nhiên nơi ấy không còn là đích đến nữa, vậy hắn nên tới nơi nào đây?

Bước chân hỗn độn vang lên, có mấy binh lính mặc áo bào trắng đi vào, nhìn thấy hai người một đứng một ngồi đang ngây ngốc trong sân thì thấy rất khó hiểu.

"Đô tướng, thôn dân đã thu dọn xong." Bọn họ nói. "Chúng ta có thể xuất phát."

Hạng Nam ngẩng đầu, bật thốt: "Chúng ta sẽ đi đâu?"

Mấy người kia mở to mắt nói: "Quận Vọng á, không phải đã nói rồi sao? Bên kia có binh mã, có tường thành chắc chắn, sẽ đón nhận những thôn dân này."

Hạng Nam xoa xoa đầu gối, đúng rồi, hắn nhìn ra bên ngoài sân viện, có thôn dân đi tới đi lui, nghe được tiếng xe la hay bước chân vọng vào và cả tiếng gà gáy chó sủa hỗn loạn...

Mục tiêu của bọn họ là vượt qua được vòng vây của phản quân An Khang Sơn để đi về kinh thành, cho nên phải tìm kiếm các con đường nhỏ, đi qua rất nhiều thành trấn, hơn nữa bởi vì chỉ có ít người, gặp phản quân đang tàn sát người vô tội, cũng không thể làm được gì nhiều, chỉ có thể nhân lúc phản quân đơn lẻ tiến hành phản kích và cứu trợ, tích tiểu thành đại, dần dần nhân mã đi theo càng ngày càng nhiều hơn.

Hiện tại đã có hơn 1.000 người, bọn họ đã có thể yên tâm chạy trên đường lớn, cũng có thể hộ tống bá tánh cần giúp đỡ đến nơi che chở gần nhất.

Khi đi ngang qua thôn xóm này, bọn họ đã đánh lui một đám người không biết là sơn tặc hay tàn binh của phản quân nữa, các thôn dân ở đây thỉnh cầu đưa họ tới quận Vọng.

Quận Vọng là thành trì lớn nhất ở đây, quận thủ mang binh đề phòng phản quân của An Khang Sơn và cũng đồng ý đón nhận lưu dân chạy nạn, mà bọn Hạng Nam cũng có thể mượn đường đi qua.

Thế cục càng ngày càng nguy hiểm, sớm một chút vào thành trì cũng có thể an toàn hơn.

Con đường tiếp theo không biết nên đi như thế nào, nhưng con đường trước mắt thì đã có, Hạng Nam đứng dậy: "Xuất phát đi."

Hoa thắm liễu xanh trải khắp đại địa, con đường dẫn vào thành trì cao lớn có binh mã mặc áo bào trắng đang chạy băng băng cực kỳ dễ thấy.

Đoàn người ngừng ở trước cửa thành, gọi cửa nhưng bên trong vẫn đóng chặt không mở.

"Mỗ là Hạng Nam thuộc Tuyên Võ đạo." Hạng Nam cao giọng hướng lên tường thành nói. "Có cấp báo muốn vào kinh, xin cho mượn đường."

Trên tường thành, có quan tướng cúi người thăm dò nhìn kỹ.

"Chúng ta cách Tuyên Võ đạo quá xa, không biết ai với ai cả." Người phía trên không khách khí nói.

"Đô tướng chúng ta là người của Hạng thị phủ Thái Nguyên." Trần Nhị tức giận hô, tuy rằng hắn cũng không biết Hạng thị là gì, nhưng phủ Thái Nguyên nhất định rất lớn, ở nơi đó lấy dòng họ để xưng hô thì chắc chắn là nhân vật lớn.

Quận Vọng vẫn là nơi hẻo lánh, quan tướng trên tường kiến thức còn hạn hẹp, hắn bĩu môi nói: "Phủ Thái Nguyên còn xa hơn nữa."

Hạng Nam im lặng, quay đầu ngựa chỉ chỉ về một đám thôn dân tập tễnh đi theo phía sau: "Đây là bá tánh ở gần đây, các người đón nhận họ đi."

Hắn không đề cập đến việc vào thành nữa mà hiệu lệnh cho mọi người rời đi.

Quan tướng trên tường thành vẫn không dao động, phản quân An Khang Sơn quen sử dụng thủ đoạn dùng bá tánh để uy hiếp và lừa gạt để đoạt thành, hơn nữa đám người tự xưng là binh mã này còn mặc đồ như để tang thật kỳ quái....

Thiện tâm không phải là thiện mà rất có thể sẽ hại chết toàn bộ người trong thành, đặc biệt là thời điểm nguy hiểm như bây giờ.

"Đại nhân, cái tên Hạng Nam dường như đã nghe qua ở đâu đó." Phó tướng đột nhiên nói, nghĩ ngợi một chút hắn chợt a lên một tiếng: "Kiếm Nam đạo!"

Nghe thấy ba chữ Kiếm Nam đạo, quan tướng cũng đột nhiên nhớ ra, hắn bám lấy tường thành thò người nói vọng ra với tiểu tướng mặc áo bào trắng:

"Hạng Nam có phải là con rể của Lý Phụng An Lý đại đô đốc của Kiếm Nam đạo không?"

Hạng Nam nắm chặt dây cương không hề quay đầu lại, tựa như không nghe được lời kia, chỉ muốn thúc ngựa rời đi, nhưng lúc này cửa thành lại mở ra.

"Hạng đô tướng, Hạng đô tướng." Quan tướng kia đã không chờ câu trả lời mà dẫn theo một đám quan binh lao ra. "Hóa ra là ngài à, cửu ngưỡng cửu ngưỡng."

Trần Nhị duỗi tay gãi gãi đầu, hắn là người nhà quê, không biết nhiều địa điểm lắm, nhưng....

"Kiếm Nam đạo có phải còn xa hơn Tuyên Võ đạo và phủ Thái Nguyên hay không?" Hắn khó hiểu tự hỏi. "Tại sao vừa nhắc đến nơi kia, người này lại biết là ai vậy?"

...

...

Các thôn dân được vào thành, đám người Hạng Nam cũng được mời vào trong, tuy rằng Hạng Nam không thúc ngựa rời đi nhưng hắn cự tuyệt bước vào.

"Chúng ta có việc quan trọng, không tiện dừng lại, thỉnh đại nhân cho chúng ta một ít lương khô và binh khí là được." Hạng Nam nói.

Quan tướng cho rằng đối phương đang tức giận, cho nên lôi kéo cánh tay hắn, thở dài nói: "Hạng đô tướng, không phải chúng ta cẩn thận mà là hiện giờ quá nguy hiểm, vừa mới đây binh lính Phạm Dương đã tới bên kia đà lĩnh, có khoảng hơn 2.000 người."

Hắn duỗi tay chỉ về một hướng, dưới ánh mặt trời chói chang có thể thấy rõ sơn lĩnh bên kia nhấp nhô như bướu của lạc đà.

Hơn 2000 người, là quân chính quy không phải tán binh như lúc trước, Hạng Nam vung trường thương lên, hô: "Xông lên."

Quan tướng hoảng sợ, lời người kia không phải ý nghênh chiến đó chứ?

"Hạng đô tướng, đó là Phạm Dương quân đấy." Hắn hô lên.

"Phạm Dương quân cũng là phản quân, nên đánh." Hạng Nam đáp.

Người trẻ tuổi thoạt nhìn tuấn tú ngời ngời, tại sao nói chuyện là giống râu ông nọ cắm cằm bà kia vậy? Quang tướng ấn lên cánh tay đối phương: "Bọn họ có hơn 2.000 người." Lại chủ động nói thêm. "Quận Vọng của chúng ta cần phải có binh mã thủ thành, không thể dễ dàng điều động."

Hạng Nam cười cười: "Không cần, người của chúng ta là đủ rồi."

Quan tướng đảo mắt nhìn đám người mặc ào bào thuần một màu trắng, chỉ có hơn 1.000 người thôi, sao có thể đủ được?

"Ngài nói bọn họ vừa mới xuất hiện đúng không, lúc trước Phạm Dương quân chưa từng xuất hiện, như vậy thì tất nhiên họ đi đường xa mà tới." Hạng Nam giải thích, cũng giải thích cho binh sĩ phía sau: "Đội ngũ của bọn họ chắc chắn chưa nghỉ ngơi chỉnh đốn, mỏi mệt bất kham, lúc này chúng ta công kích là xuất kỳ bất ý."

Hạng Nam chạm vào cung nỏ trên lưng, tránh đi bàn tay của quan tướng.

"Nếu chờ bọn họ nghỉ ngơi chỉnh đốn một đêm thì đó mời là nguy hiểm chân chính. Lúc đó, dù binh mã của ngài hay ta có đi cùng nhau thì cũng không biết có thể thắng được hay không."

Dứt lời, không nhiều lời nữa, hắn cầm trường thương lên, giục ngựa đi về hướng đà lĩnh.

"Giết địch!"

Hắn đầu tàu gương mẫu xông lên, Trần Nhị theo sát phía sau, binh mã mặc áo bào trắng cũng không hề do dự, sôi nổi cầm thương vung đao giục ngựa.

"Giết địch!"

Cùng với tiếng hô vang trời là bụi đất cuồn cuộn tung bay, chờ quan tướng lấy lại tinh thần, binh mã của bọn họ đã không thấy nữa.

Nếu không phải quay đầu nhìn rõ lưu dân chạy nạn còn đang dìu già dắt trẻ xách gà kéo chó thì quan tướng còn tưởng mình đang nằm mơ đấy.

"Con rể của Lý đô đốc Kiếm Nam đạo quả nhiên là người phi thường." Hắn vừa nhìn về phía đám binh mã mặc áo bào trắng đã đi xa vừa cảm thán.

- ---------------
Bình Luận (0)
Comment