Đệ Nhất Hầu

Chương 193

193. Không hẹn mà gặp.

D­ưới ánh nắng mặt trời, đội binh mã chạy như bay, đôi khi xuất hiện trên đường lớn, đôi khi xuyên qua rừng cây, đôi khi còn lướt băng băng qua dòng suối nhỏ, tựa như đi tắt, lại tựa như vội vã lao về phía trước mà không chọn đường.

Sau khi đội binh mã khoảng 30-40 người này lướt qua một khoảng đất hoang đã gặp được một thôn xóm nhỏ, bọn họ chạy chậm lại, nhỏ giọng nói chuyện với nhau, do dự có nên đi vào hay không.

Một thôn dân cõng theo cái sọt trên lưng lách người đi ra cửa thôn, liếc mắt một cái thấy toán binh mã đang ở cách đó không xa, lập tức nhảy dựng lên giống như một con thỏ, vứt xuống gánh nặng chạy vội vào trong.

Đội binh mã cách đó không xa lập tức không còn do dự nữa, họ giống như đám chó săn đuổi theo chú thỏ kia.

Nhưng thời khắc đám binh mã này vọt vào cửa thôn thì bên trong "hang thỏ" có mười mấy mũi tên được bắn ra, đám "chó săn" đuổi đến chỉ biết kêu to, có không ít kẻ ngã lăn từ trên ngựa xuống.

Thoáng chốc đã có mười mấy người bị giết.

"Có mai phục, có mai phục."

Tiếng la hét nổi lên bốn phía, đồng thời có mười mấy người chạy ra từ trong thôn.

Nhìn thấy số lượng của đối phương không nhiều lắm, đám binh mã lại càng có thêm dũng khí, bọn họ rút đao thương ra, tru lên xông tới. Hai bên lập tức triền đấu với nhau, bên nhiều người hung ác mà ít người cũng càng hung ác, thoáng chốc sau đã nhanh chóng san bằng số người giữa hai bên, một bên biến thành yếu thế, mà lúc này, phía xa lại truyền đến tiếng vó ngựa.

Đây là một toán binh mã mặc quần áo màu trắng, phảng phất như những người rảnh rỗi đi du hè, nhưng bên tàn nhẫn hiếu chiến hơn nhìn thấy bóng dáng màu trắng này, thì khí thế bỗng trở nên tán loạn.

"Là Bạch Bào quân!"

"Bạch Bào quân tới!"

"Đi mau!"

Binh mã chạy tán loạn kia cũng không thể đi qua xa vì bọn họ lại bị một đội binh mã khác chặn đầu. Cộng thêm một đội đuổi theo sau, bọn họ bị bao vây cả trước lẫn sau, kẻ bị giết, kẻ bị cung nỏ bắn chết. Khi chém giết kết thúc, hai bên binh mã hội hợp.

"Chấn Võ quân?" Người cầm đầu Bạch Bào quân dò hỏi.

Binh mã bên kia gật đầu, giơ tay nói tạ ơn, tuy rằng bọn họ chia quân, nhưng đều phải qua Tứ Thủy. Bạch Bào quân bên này đóng giữ trong các thôn làng, có tường vây bảo vệ, có thể chuẩn bị lương thảo và chỉ dẫn phương hướng cho bọn họ, cũng kể lại mọi việc đã xảy ra, những việc này đã truyền khắp trong quân, cho nên đôi bên binh mã cũng coi như là quen biết lẫn nhau.

Binh mã hai bên hợp lại, cùng thấy vài thôn dân trốn tránh trong thôn nhỏ đang nhìn trộm ra.

"Mọi người có thể đến thành Nghi Châu." Một vài binh sĩ Chấn Võ quân hô. "Phản quân đã bị đánh lui, bên kia an toàn rồi."

Những thôn dân này hầu hết bị đám phản quân bắt đi làm mồi nhử, vốn sợ hãi không tin tưởng binh lính nhưng khi thấy những người này thật sự đánh chạy đám phản quân vừa rồi, đã nửa tin nửa ngờ, huống chi nhưng binh mã thoạt nhìn cực kỳ hung ác lại không hề cướp bóc bọn họ.

Nói xong, Chấn Võ quân không hề nói lời trấn an nữa, càng không có ý hộ tống những thôn dân này, bọn họ trực tiếp phóng ngựa rời đi. Bạch Bào quân đuổi kịp, dò hỏi:

"Chiêu Vương có bình an không?"

Hôm nay bọn họ mới đuổi tới, nửa đường đã gặp không ít Phạm Dương quân chạy tứ tán, đoán được Chấn Võ quân đắc thủ, nhưng tình hình cụ thể thì lại không biết.

"Chúng ta cũng không biết." Nhóm binh sĩ Chấn Võ quân nói.

Bọn họ cũng nửa đường nhìn thấy Phạm Dương quân nên lập tức xông lên đánh giết, chưa kịp tới gần thành Nghi Châu.

"Sao mấy người cũng tới đây?" Nhóm Chấn Võ quân dò hỏi.

Nhóm Bạch Bào quân duỗi tay chỉ về một phía: "Đô tướng của chúng ta tới viện trợ, vừa mới trải qua một trận chiến với Phạm Dương quân."

Hai bên binh mã cũng nhau phi nhanh về phía trước, rất nhanh đã nhìn thấy khoảng 1.000 binh mã đang hạ trại người thì băng bó vết thương, người thu chỉnh chiến hữu qua đời. Thảm chiến qua đi, trên chiến trường lúc này bóng dáng vị tiểu tướng trẻ tuổi mặc áo bào trắng nhiễm máu cực kỳ dễ nhận ra.

Người này được người người ở Hoạt Châu khen ngợi, là người mặc áo bào trắng khiến Phạm Dương quân vừa nhìn đã sợ hãi trốn chạy, được dân chúng tôn xưng là tướng quân của Bạch Bào quân.

Thật ra người kia không phải tướng quân mà chỉ là một vị đô tướng, nhưng đã là loạn thế thì ai còn để ý điều này.

Nhóm Chấn Võ quân tiến đến thi lễ.

Một tiểu binh cánh tay vẫn còn bọc thương bố nhưng lại đang khó nhọc cố gắng bọc lại vết thương trên thân thể tr.ần trụi của vị tướng quân Bạch Bào quân này, vừa băng bó thỉnh thoảng hắn còn đưa tay lên lau lau nước mắt đang chảy xuống.

"Đã nói là đừng tới, còn không nghe, vết thương này không dễ lành đâu, mà có lành thì cũng sẽ để lại sẹo."

Khi nhìn thấy mười mấy người thuộc Chấn Võ quân đến thi lễ, Hạng Nam không thèm để ý tới Trần Nhị đang lải nhải, hắn giơ tay đáp lễ.

"Chiêu Vương đã bất hạnh ly thế." Hắn nói cho bọn họ tin tức vừa mới được truyền về, sau đó nhìn họ. "Thiếu phu nhân của các ngươi đã vào thành Nghi Châu."

Nghe thấy tin Chiêu Vương đã chết, mấy người kia không còn tâm tư dừng lại mà lên tiếng cáo từ rời đi trước, Hạng Nam như đang suy tư gì đó nhìn theo bọn họ.

Trần Nhị ở bên cạnh tiếp tục oán giận.

Hạng Nam nhìn hắn nói:

"Người đừng kêu kêu quát quát giống như đàn bà nữa."

Trần Nhị trừng mắt.

"Mà đàn bà cũng không kêu kêu quát quát giống ngươi." Hạng Nam sửa đúng. "Đám Điền Trình kia còn bị một người phụ nữ suất binh đánh chạy còn gì."

Nghe vậy, Trần Nhị không nói gì, hắn nhớ tới lúc nghe thấy tin tức này từ Phạm Dương binh cũng cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Chấn Võ quân thực sự thú vị, trượng phu bận việc, còn có thể để tức phụ suất binh.

"Võ Thiếu phu nhân này không phải tức phụ bình thường." Hạng Nam nói với hắn.

Giữa trượng phu và thê tử, ai hơn ai còn không biết đâu.

Lúc này, Hạng Nam hồi tưởng đến ngày ấy bên bờ sông Tứ Thủy, bóng dáng nữ tử như ẩn như hiện giữa ánh sáng mênh mông, hiện lên cực kỳ rõ ràng.

Hắn chống tay xuống đầu gối đứng dậy. "Đi tới thành Nghi Châu nào."

Trần Nhị nhìn vết thương vừa mới được bó buộc kỹ lưỡng lại bắt đầu chảy máu thì bực bội không thôi: "Đánh trận xong rồi, người cũng đã chết, chúng ta tới đó còn có ích lợi gì!"

Hạng Nam nhìn hắn, khóe miệng cong cong: "Hạng Nam ta kính uy danh của Võ thiếu phu nhân đã lâu, lần này may mắn gặp được, đương nhiên là muốn kết bạn rồi."

Loại mộ danh mà đến gặp này đúng thật là một việc tao nhã, người nhà quê như Trần Nhị chưa bao giờ trải qua, cũng không hề nghĩ tới. Lúc này, hắn mới nhớ vị Hạng đô tướng trước mặt đây thật ra cũng là một vị quý công tử nho nhã gì đó.

Đám quý công tử làm ra việc gì thì cũng không thể coi như hoang đường đúng không.

Bạch Bào quân mới chỉ đến gần thành Nghi Châu đã được hoan nghênh, quan tướng Chu Hiến còn tự mình tới đón. Trận chiến kịch liệt với Tôn Triết ở Tứ Thủy là sự trợ giúp cực kỳ lớn để phá được khốn cục, hơn nữa vào lúc này bọn họ còn ra tay đuổi giết đào binh, rõ ràng là sự uy hiếp với đám phản quân trong cảnh nội Nghi Châu.

"Chẳng qua, hiện tại đang trù bị lễ tang cho Chiêu Vương, không thể nâng chén uống vài ly với đô tướng." Chu Hiến nói.

Hạng Nam cười nói cảm tạ, không hàn huyện nhiều nữa mà hỏi thẳng: "Không biết ta có thể gặp Võ thiếu phu nhân được không?"

Chu Hiến cũng không cảm thấy mất tự nhiên khi một người đàn ông lại muốn gặp nữ quyến nhà người khác, hắn sảng khoái nói:

"Đô tướng không khéo rồi, thiếu phu nhân vừa rời đi."

...

...

Hành trình quay về nhanh như khi đến, thậm chí phải nói là càng nhanh hơn.

Tốc độ của Lý Minh Lâu nhanh tới tới nỗi chiếc ô của Phương Nhị không thể che cho nàng khỏi cái nắng gay gắt của mùa hè, và những gió nóng không ngừng thổi bay chiếc áo choàng hay khăn trùm bảo vệ trên người nàng, tựa như muốn vạch trần phơi bày nàng ra giữa thanh thiên bạch nhật.

Không biết là do ánh nắng hay là do xóc nảy trên yên ngựa quá lâu mà thân mình nàng bỏng rát và đau đớn. Nhưng nàng không thèm để ý đến những điều này, bởi ngực nàng đã nóng ran từ khi nhận được phong thư khẩn cấp của Nguyên Cát.

[Hàn Húc ở Tuyên Võ đạo, nguy cấp.]

Sau khi An Khang Sơn phản loạn, phía đông và phía bắc đều lâm vào cảnh hỗn loạn, theo đó tin tức của Hàn Húc cũng biến mất. Lý Minh Lâu cũng không phái người đi tìm, không nghĩ rằng vòng đi vòng lại, người này vẫn xuất hiện ở Tuyên Võ đạo, và còn đang ở trong tình trạng nguy hiểm.

Lý Minh Lâu hung hăng giơ roi quất xuống, con ngựa hí vang một tiếng, tốc độ càng nhanh hơn, gió thổi khiến cho khăn trùm đầu dán chặt vào mặt nàng, phác họa vầng trán, cái mũi cao cao, cái cằm nho nhỏ của nàng.

Thông qua việc của Chiêu Vương, ông trời đã hung hăng giáng cho nàng một cái bạt tai, nhưng mà nàng mặc kệ, nàng vẫn muốn làm điều gì đó. Dù cho Hàn Húc vẫn sẽ chết, nhưng đời này nàng cũng muốn tận mắt nhìn thấy hắn chết như thế nào!

...

...

Màn đêm buông xuống, thành Dĩnh Trần bị bóng tối bao phủ, so với phồn hoa của quá khứ thì hiện giờ thành trì này tựa như một chốn không người.

Một gian phòng nhỏ trong phủ nha vẫn còn sáng đèn, có hai người đang ngồi và một người đi tới đi lui, ánh nến khiến cho bóng dáng của hắn lay động, lúc thì kéo dài lúc thì thu ngắn lại.

"Chúng ta phải sớm quyết định đi." Hắn hạ giọng nói: "Nếu không chờ An đại đô đốc đến thì chúng ta chẳng có công lao gì."

Hai người ngồi trên ghế tỏ ra do dự.

"Phải thận trọng." Một người nhỏ giọng nói. "Bởi vì, binh mã trong thành chưa hoàn toàn thuộc sự khống chế của chúng ta."

"Đúng vậy, huống chi hiện giờ lại có thêm một người ngoài ở đây." Một người khác bổ sung. "Tên Hàn Húc kia, chính là phiền toái, hiện tại, dân chúng lại rất tin phục hắn."

Người đàn ông đi đi lại lại dừng bước, hắn đứng ở trước bàn, chặn đi ánh nến khiến khuôn mặt hắn lập lòe lúc sáng lúc tối.

"Vậy thì dùng phiền toái để giải quyết cái phiền toái này đi." Hắn cắn răng nói.

- ----------------------
Bình Luận (0)
Comment