Đệ Nhất Hầu

Chương 218

218. Việc này không thể thiếu phiền Hạng đại nhân.

Đạo phủ Kiếm Nam có chút bận rộn, người ra kẻ vào không ngớt, nhưng trong đại đường lại rất yên ắng.

Hai quan tướng không thể kiên nhẫn ngồi trong gian phòng yên tĩnh như vậy.

"Hôm nay, Lý Tam lão gia còn chưa về à?" Bọn họ hỏi.

Tiểu lại đứng ngoài cửa vội đi vào thi lễ: "Tam lão gia đang ở mỏ quặng tự mình nhìn chằm chằm hạ lễ dâng lên bệ hạ, việc này quá trọng đại, không dám thúc giục ngài ấy về."

Việc tân đế đăng cơ đúng là việc trọng đại, hai quan tướng chỉ có thể nuốt câu nói tình thế Đông Nam cũng trọng đại vào bụng, có như thế nào thì cũng không thể nói quan trọng hơn hoàng đế, không thích hợp.

Trước khi tới đây, Tề đại đô đốc đã dặn dò rằng Kiếm Nam đạo gian trá, phải thật cẩn thận đừng để bị tóm lấy nhược điểm, bởi bọn họ tới đây là để túm lấy nhược điểm của Kiếm Nam.

Một quan tướng khác thì cầm chén trà lên uống: "Chuẩn bị hạ lễ cho việc tân đế đăng cơ là quan trọng nhất, đặc biệt là trong tình thế trước mắt này. Đại đô đốc không ở, cũng may là có Tam lão gia tọa trấn, chờ tam lão gia chọn xong chúng ta cũng xin được thưởng thức một phen, đại nhân nhà chúng ta cũng đang phát sầu vì hạ lễ đấy."

Ý là bọn họ sẽ tiếp tục chờ, chờ cho tới khi gặp Lý tam lão gia mới thôi, tiểu lại vừa cảm kích vừa xin lỗi: "Tiểu nhân lại phái người đi nhìn xem."

Hắn xoay người đi ra ngoài, đi về hậu viện, nhìn thấy Lý Mẫn đang ngồi đảo phấn với ba tỳ nữ dưới hành lang thì vội nói:

"Mẫn gia, bọn họ đã hạ quyết tâm mượn bằng được binh hoặc là chờ tam lão gia chính miệng nói không cho mượn, tóm lại sẽ không chủ động rời đi." Tiểu lại nói.

"Mượn được, bọn họ được hưởng chỗ tốt, không mượn được, thì do chúng ta không màng đại cục. Về sau, phàm là Đông Nam hay Giang Nam xảy ra vấn đề sẽ đều là lỗi sai của chúng ta." Lý Mẫn bĩu môi. "Người tìm hiểu tin tức đã về chưa?"

Tiểu lại xin đi xuống tìm hiểu, không bao lâu đã dẫn thêm một người vào.

"Bên Kiếm Trung có phiền toái lớn, vài châu phủ đều phản loạn." Thám báo nói. "Hiện tại Tề Sơn đang bị phản quân giáp công cả ở bụng lẫn ở lưng, nếu Kiếm Trung mà rơi vào tay phản quân thì chúng sẽ tiến vào biên giới của Kiếm Nam chúng ta."

Hiện tại, cứ cách một khoảng thời gian thì phản quân lại tăng thêm một chút, việc tân đế đăng cơ dường như không thể an ổn được thiên hạ. Tiểu lại chỉ biết thở dài trong lòng, biểu tình nghiêm trọng nói: "Tề Sơn không nói sai, nhìn hai người bên trong có thể kiên nhẫn chờ đợi như vậy còn tưởng sự việc không hề nghiêm trọng hay khẩn cấp gì."

"Tề Sơn có ngốc đâu, không chu toàn sẽ không ra tay." Lý Mẫn đứng lên. "Mời mọi người đến đi, cùng gặp người của Tề Sơn nào."

Tiểu lại duỗi tay giữ chặt: "Mẫn gia, thật sự chỉ có thể cho mượn binh hay sao."

Để mọi người biết được việc này liên quan đến an nguy của Kiếm Nam đạo, môi hở thì răng lạnh, binh tướng của Kiếm Nam vừa anh dũng vừa không trốn khó cũng không tránh hiểm, sau khi bàn bạc nhất định sẽ đồng ý cho mượn binh.

"Đúng là muốn để cho mọi người biết, chúng ta đang ở thời điểm mấu chốt, tình thế hiện tại nguy cấp thế nào, chỉ có thể cho mượn binh." Lý Mẫn nói thầm, biểu tình nghiêm trọng, vỗ vỗ tiểu lại, thúc giục hắn đi: "Việc đã đến nước này rồi, không thể lựa chọn nữa, nhanh đi, ta cũng đi."

Tiểu lại không chần chờ nữa, thưa dạ rồi xoay người đi trước, vừa mới bước tới cửa thì quay đầu lại nhìn, không thấy Lý Mẫn theo sau, bởi người kia vẫn đứng dưới hành lang, chen chúc giữa mấy tỳ nữ chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó.

"Đừng đảo như vậy, kỹ thuật mới là mấu chốt, sai một ly là màu sắc sẽ khác ngàn dặm."

Tiểu lại bất đắc dĩ, rốt cuộc thì cái nào mới là mấu chốt đây hả!

...

...

"Chuyện này là quan trọng nhất! Nhanh phái binh đi, nhanh phái binh, không thể để phản quân tiếp cận Kiếm Nam đạo của chúng ta được." Lý tam lão gia bị gọi từ mỏ quặng về hốt hoảng khi nghe tin tức này.

Mấy hôm trước, đạo phủ thông báo muốn dâng hạ lễ mừng hoàng đế đăng cơ, thái độ của Lý Mẫn rất khác thường còn muốn hắn phải tự mình đi tuyển chọn. Lúc ấy hắn còn thấy không vui, đâu có phải cho hắn chọn, vừa tốn công vừa lo lắng chọn không tốt còn phải gánh trách nhiệm, cho tới khi đi vào mỏ quặng mới hiểu được dụng tâm của Lý Mẫn.

Kiếm Nam đạo muốn dâng hạ lễ tự mình chế tạo, phần lớn nguyên liệu lấy từ mỏ quặng của mình, của quan thuộc quan.

Tính ra thì hắn tới Kiếm Nam sắp được 2 năm rồi, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cái gọi là chậu châu báu này đấy, mỏ vàng, mỏ bạc, mỏ muối, mỏ sắt, mỏ đồng....

"Tam lão gia, ngài cũng nên nhìn qua một cái đi." Lý Mẫn dán vào lỗ tai hắn vui vẻ nói.

Đây là Kiếm Nam đạo, đây là Lý Phụng An, là Lý Minh Ngọc, hiện tại là hắn....!

Phản quân sẽ đánh tới đây, Kiếm Nam đạo có nguy hiểm mang ý nghĩa gì, Lý Phụng Diệu hắn rất rõ ràng, nó mang ý nghĩa chậu châu báu kia sẽ biến thành của người khác.

"Tam lão gia nói rất đúng." Lý Mẫn kéo hắn ngồi xuống: "Tam lão gia không phải vội vàng, đã báo cho Tề Sơn biết, chúng ta sẽ xuất binh."

Nhóm quan văn, võ tướng trong phòng đều gật đầu: "Tam lão gia yên tâm, bình định vốn là chức trách của Vệ quân chúng ta."

Lý Phụng Diệu không thèm để tâm cái gì là chức cái gì là trách, hắn chỉ nghe được sẽ phái binh đi thì thở phào nhẹ nhõm, nhóm quan văn và võ tướng bắt đầu nhìn dư đồ, sa bàn tiếp tục bàn bạc.

Lý Mẫn nháy mắt với Lý Phụng Diệu, bảo đối phương dạo bước tới án thư, còn mình thì cũng bưng trà tới gần.

"Tam lão gia, có một vấn đề lớn." Lý Mẫn nhỏ giọng nói. "Binh mã của chúng ta không nhiều lắm."

Lý Phụng Diệu nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi. "Sao có thể!"

Lý Mẫn đè hắn lại, "vuốt lông" gập ngón tay giải thích: "Công tử mang đi một phần, một phần được phái ra ngoài tìm đại tiểu thư, một phần nữa đưa đi phủ Thái Nguyên, và còn đi phủ Giang Lăng.... Binh mã dù có nhiều cũng không thể chia ra nhiều nơi như vậy đâu."

Lý Phụng Diệu ấn ngực, bất tri bất giác đã chia quân đi nhiều vậy rồi sao? Hiện tại thế đạo này, binh lính là tiền đấy, chia đi ai mà không xót của đây.

Nhưng mà mấy nơi kia, ở đâu cũng không thể tiết kiệm được.

"Hiện tại đi Kiếm Trung đó là bình định, khác với việc đi tìm người, đưa đồ, bảo vệ nhà cửa." Lý Mẫn nhỏ giọng nói, hắn đưa ngón tay lên trước mặt Lý Phụng Diệu quơ quơ: "Đánh giặc, ít nhất phải dùng 1 vạn binh mã."

Lý Phụng Diệu ngã ngồi xuống ghế, không cần Lý Mẫn nhắc nhở, chính hắn tự hỏi, thiếu đi 1 vạn binh mã bảo vệ, Kiếm Nam đạo làm sao bây giờ? Chậu châu báu phải làm sao bây giờ?

"Tam lão gia, không biết Hạng đại nhân ở Lũng Hữu...." Lý Mẫn nhỏ giọng nói.

Tam lão gia chưởng quản sự vụ của Kiếm Nam gần nửa năm, qua lại xã giao giữa nghiệp quan, phú hào, quyền quý đã luyện ra được chút nhạy bén, không chờ Lý Mẫn nói xong, hắn đã ngồi thẳng thân mình, hai mắt lóe sáng: "Vẫn còn Hạng đại nhân mà!"

Hạng Lý là một nhà, lúc này không dùng thì đợi khi nào, hắn vỗ bàn đứng dậy: "Chư vị, về việc này, xin nghe ta nói một câu."

Dứt lời hắn đi nhanh về phía chư quan đang đứng trước dư đồ.

Lý Mẫn đỡ lấy chén trà thiếu chút nữa bị đụng đến rơi xuống, tiếp tục thì thầm nốt câu chưa kịp nói hết: "..... vết thương đã lành chưa."

Chẳng qua chỉ là việc râu ria, chờ viết thư mượn binh thì thăm hỏi một thể.

Trong thính đường vang lên tiếng tranh luận lúc cao lúc thấp của chư quan văn võ và Lý Phụng Diệu, đây là việc của các đại nhân và các lão gia. Lý Mẫn hắn chỉ là hạ nhân không thể tham dự, hắn lúc thì nhẹ chân nhẹ tay bưng trà đổ nước, lúc thì đứng ở một bên yên lặng chờ dằn dò. Trong lúc đứng yên lặng chờ sai phái, hắn nghĩ mình hẳn là được xem như người xấu đúng không.

Người xấu là như vậy mà, ai cũng tính kế, không chỉ là Lý Phụng Diệu hay Hạng Vân, còn có chính chiến hữu của mình nữa.

Lý Mẫn nhìn hình ảnh của hắn phản chiếu lên từ chén trà, vậy hắn hẳn là người xấu xinh đẹp nhất trên đời rồi.

...

...

Ý kiến của Lý tam lão gia nhanh chóng được mọi người tiếp nhận, ai có thể không công nhận đây, hắn nói quá hợp tình hợp lý.

"Minh Ngọc còn nhỏ, hắn đang ở Sơn Nam hỗ trợ bình định, lại còn phải đi Lân Châu yết kiến, binh mã không thể không đem theo nhiều một chút, mà chỗ Hoàng đế lại càng cần binh mã!"

"Minh Ngọc không ở, Kiếm Nam đạo không thể không có người á, để Hạng đại nhân đến đi, không chỉ có thể tiếp viện binh mã mà còn có thể ổn định nhân tâm."

"Ta có thể làm gì bây giờ? Ta vô năng á, đại ca ta chết sớm mà, ca ca ơi, tại sao ca lại chết sớm như vậy, để lại hai đứa con thơ cùng một nhà già trẻ, lại vào đúng loạn thế thế này!!"

"Ta mặc kệ, các ngươi đừng nói với ta những đạo lý lớn đó làm gì, lần này việc bình định Kiếm Trung mới là quan trọng nhất, Hạng Vân cần phải ở đây, như vậy ta mới an tâm."

Lý Phụng Diệu đấm ngực, dậm chân lúc bi lúc hỉ khiến tinh thần chư quan cũng loạn theo, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng, chuyện này để Hạng Vân làm đúng là an tâm nhất.

Dù cho không có binh mã đến thì để Hạng Vân tới lãnh một đội cũng được, vì thế mọi người đều lui một bước chấp thuận.

Theo cấp bậc thì Lũng Hữu tương đồng với Kiếm Nam đạo, cho nên không thể ra lệnh mà phải dùng thân phận của Lý Phụng Diệu tự mình thỉnh binh viện trợ.

Với thân phận hiện tại thì đương nhiên Lý Phụng Diệu không cần tự tay viết thư rồi, chờ quan viên văn võ tan đi, hắn cũng trở về nghỉ ngơi, trong thính đường Đạo nha hiện giờ vẫn chỉ còn một ngọn đèn dầu thắp sáng.

Lý Mẫn ngồi trước bàn, nghiêm túc xem xét một hộp phấn mặt, văn lại ngồi bên cạnh cầm bút thấy buồn rầu.

"Ngươi biết không, phấn mặt không thể dùng cho mu bàn tay được, bởi hiệu quả trên mặt và trên tay không giống nhau." Lý Mẫn nói, hắn dùng tay dính chút phấn mặt nhẹ nhàng bôi lên khóe mắt, nơi ấy vững nhiễm một màu hồng nhạt.

Văn lại đâu biết về điều này, cũng không biết viết thư như thế nào.

"Mẫn gia, thư này viết như thế nào bây giờ? Chẳng lẽ khóc giống như tam lão gia hay sao?" Hắn nghĩ như vậy làm gì còn thể diện nữa.

"Bức thư Tề Sơn viết cho chúng ta, ngươi sao chép lại là được." Tầm mắt của Lý Mẫn không hề động, hắn nhẹ nhàng hất cằm. "Tiền căn hậu quả, lợi và hại hắn đã viết rành mạch, cách hành văn chau chuốt cực kỳ cảm động đất trời, ta xem mà muốn khóc, vậy nên cũng để Hạng đại nhân cảm động đi thôi."

- --------------------------
Bình Luận (0)
Comment