Đệ Nhất Hầu

Chương 236

236. Lễ vật vô dụng.

Cuối cùng lễ vật từ phủ Quang Châu cũng được đặt trên án thư của Võ Nha Nhi, so với vài lần trước thì lần này tốn thời gian hơn rất nhiều.

Mà người tới đưa lễ vật cũng không phải lão nông Khương Danh quen thuộc mà là bốn tùy tùng.

Hiện tại, mọi người cũng coi như là người quen, không cần quá khách khí, người chủ sự còn phải giải quyết nhiều việc lớn hơn, cho nên không cần lãng phí, đặc biệt là chỉ qua qua lại lại đưa thư nhà.

Nếu lại muốn đồ gì thì mới để Khương Danh tới.

"Hiện giờ, đi đường đúng là không dễ." Bọn họ nói, trên người họ rõ ràng có vết thương. "An Khang Sơn chiếm cứ kinh thành, lại lấy kinh thành làm giới tuyến trải rộng tặc quân, nhắm ngăn cách hai bên, vì vậy nơi có thể đi qua không nhiều lắm."

Mắt Võ Nha Nhi nhìn lên dư đồ, dư đồ này khác với cái lúc trước, tinh mỹ, nghiêm chỉnh treo trong sảnh đường, cơ hồ chiếm cứ một mặt tường.

Đây là dư đồ được đám quan viên mang đến từ kinh thành, là đồ chuyên dùng của Hoàng đế, hiện giờ được Tân đế ban cho Võ Nha Nhi.

Mà gian đại sảnh này cũng rất hoa lệ, vào đông than củi đủ dùng, tùy thời đều có trà nóng cơm ngon, ăn xong còn có nước ấm để rửa tay, lau mặt.

Bốn tùy tùng này vừa bước vào đã có thể uống được một ngụm trà nóng thơm thơm.

"Các ngươi vất vả rồi, đi xuống nghỉ tạm trước đi." Võ Nha Nhi nói.

Ngay lập tức, ngoài cửa có mấy người hầu đi vào dẫn đường, còn có 4 thị nữ nâng quần áo mới và xách theo hộp đồ ăn, chuẩn bị hầu hạ bọn họ rửa mặt, thay quần áo và ăn cơm. Mấy thị nữ này đều do Hoàng đế ban cho.

"Chúng ta không cần nghỉ ngơi, thiếu phu nhân có dặn, bên này của đô đốc thiếu người, ngài xem chúng ta có thể làm được gì thì xin sắp xếp cho chúng ta đi làm." Tùy tùng cầm đầu hàm hậu nói: "Thiếu phu nhân không cho chúng ta ăn không ngồi rồi."

Nếu là trước đây, Hồ A Thất nhất định sẽ đi lên châm chọc mỉa mai rằng, các ngươi trời xa đất lạ có thể làm được gì, hãy yên tâm mà nghỉ ngơi đi. Nhưng bây giờ thì sao, Khương Danh chỉ có 10 người trời xa đất lạ đã có thể trợ giúp bọn họ qua sông, cùng hợp tác giết địch, hắn á, đúng là không thể thốt ra lời nào phản bác được.

Võ Nha Nhi cũng không thèm để ý: "Vậy, các ngươi đi xem các chiến hữu đang dưỡng thương trước đi, sau đó tới tiên phong doanh, cùng bọn họ thăm dò bốn phía, quen thuộc hoàn cảnh một chút."

Mấy tùy tùng vô cùng vui vẻ thưa dạ, được đám người hầu và thị nữ vây quanh lui xuống.

Hồ A Thất vuốt mũi nói thầm: "Thật sự định dùng bọn họ à, còn chưa biết là địch hay ta đâu."

Tiên phong doanh là trọng địa, nắm giữ tình hình mới nhất về chiến sự cùng với phạm vi các thế lực.

Võ Nha Nhi nói: "Không cần phân biệt địch hay ta, có thể dùng thì dùng thôi."

Hắn nhìn về phía tay nải, bên trong chất đống quần áo mùa đông và giày. Có áo trong ấm áp, áo khoác rắn chắc, và thêm một tấm áo choàng đen bóng rất quen thuộc.

Võ Nha Nhi sờ sờ chất liệu bên trong, bên cạnh có quan tướng xem thư, còn đọc to lên: ".... Số da lông chàng đưa tới có thể làm lót trong của hai chiếc áo choàng, chàng và mẫu thân mỗi người một chiếc, ở xa nhau ngàn dặm cũng có thể ấm áp một thân...."

Lão Hồ mở rộng bức tranh cuộn mà mỗi lần đều được gửi kèm theo bức thư, phụ nhân ngồi ngay ngắn trên ghế, bà mặc một chiếc áo choàng đỏ thẫm, nở nụ cười vui vẻ.

"Đúng là biết mưu lợi." Hắn nói thầm một câu, rồi bĩu môi, da lông tốt như vậy mà chỉ dùng làm lớp lót thôi à.

Võ Nha Nhi đặt áo choàng cùng với quần áo giày mũ sang một bên, trong bao chỉ còn lại một chiếc hộp nhỏ.

".... Ồ, đây là." Quan tướng phụ trách đọc thư nhìn thoáng qua chiếc hộp rồi lại xem qua nội dung thư. "Thiếu phu nhân nói, đô tướng thăng nhiệm tiết độ sứ, dùng bút thời gian sẽ rất nhiều, cho nên đưa tới một vật trang trí nhỏ để dùng."

Vật trang trí nhỏ ư? Mọi người trong phòng nhanh chóng vây xem, vị Võ thiếu phu nhân này quả là có tiền, mọi người nhớ rõ lần đầu tiên Vương Lực trở về mang theo một đống lễ vật, nào cây bằng vàng treo ngọc thạch sau đó mỗi lần tới cũng đưa cho vàng bạc và dược liệu quý báu....

Lần này là bảo bối gì đây?

Võ Nha Nhi cầm hộp nhỏ lên, mở ra, khiến mấy người vây xem mắt trợn tròn.

"Cóc à!" Lão Hồ hô lên.

Lần này không phải đồ vật cổ quái mà mọi người không biết, trong hộp là một con Thiềm Thừ bằng ngọc xanh biếc trong suốt to bằng nắm tay đang ngồi ngay ngắn.

Có người đưa tay sờ sờ, trơn nhắn, bóng loáng.

Võ Nha Nhi cười nói: "Cái này gọi là thủy chú."

Thủy chú là cái gì? Mọi người khó hiểu nhìn nhau, Võ Nha Nhi đưa một tay lấy chén nước trà trên bàn, một tay cầm ngọc Thiềm Thừ, tìm tòi một chút rồi mở cái nắp ở trên lưng Thiềm Thừ ra, đổ nước trà vào. Sau đó hơi nghiêng một chút, một tia nước nhỏ xối xuống nghiên mực trên bàn từ trong miệng con Thiềm Thừ kia.

"Thứ được dùng để đựng nước khi nghiền mực gọi là thủy chú". Võ Nha Nhi nói.

Mọi người trừng mắt nhìn Võ Nha Nhi tựa như hiểu ra, nhưng lại tựa như không hiểu. "Vậy thứ này thì có ích lợi gì?"

Võ Nha Nhi lặp lại lần nữa: "Đựng nước á."

Lão Hồ cầm một chiếc chén được bày trên bàn lên: "Đựng nước, giống như cái chén này à?"

Trong cái chén này đựng đầy nước, dùng để nghiền mực, Võ Nha Nhi gật đầu tỏ ý "đúng vậy".

"Có tác dụng gì nữa không?" Lão Hồ trừng mắt hỏi, ngón tay còn chọc chọc vào cái miệng rộng của Thiềm Thừ.

Võ Nha Nhi cười: "Thủy chú là đồ dùng đựng nước."

Lập tức mọi người ồ lên rồi kêu loạn.

"Cái gì vậy?"

"Chỉ là cái chén thôi."

"Chẳng dùng để làm gì cả."

"Có vàng không? Lật ngửa lên xem nó có nạm vàng bạc gì không."

Mấy người lật lên, lật xuống nhìn kỹ một hồi lâu, toàn thân con vật trơn nhẵn không còn gì khác, nhìn tựa như một con cóc đang phồng bụng, mở to miệng rộng cười với bọn họ.

Võ Nha Nhi chỉ cười không nói lời nào, lão Hồ xem đủ rồi mới ném con Thiềm Thừ trong tay vào hộp.

"Võ thiếu phu nhân không có thành ý gì cả." Hắn than. "Tại sao lại đưa đến thứ vô dụng như vậy?"

Võ Nha Nhi nói. "Thành ý của nàng vốn không phải ở tặng lễ vật cho ta."

Chỉ cần không thương tổn mẫu thân hắn thì đã là thành ý lớn nhất rồi, mà đây cũng là giao dịch lớn nhất giữa bọn họ.

Hồ A Thất bĩu môi, xua xua mọi người: "Tan đi, tan đi."

Đám người cười cười nói nói đi xuống, thính đường ồn ào dần yên tĩnh lại. Võ Nha Nhi cầm bức thư mới gửi tới đang ném bên cạnh lên, liếc mắt, thư nhà của Võ thiếu phu nhân lại giống trước kia. Nội dung vừa dài dòng vừa vô nghĩa, hắn khẽ nhấp khóe miệng, buông thư xuống rồi lại nhìn con Thiềm Thừ đang ôm bụng ngồi xổm trong hộp.

Đối với nữ tử ấy, vàng bạc châu báu, kỳ trân dị bảo là thứ không cần phải lãng phí tâm tư nhất, hắn nhờ đến lúc đó, nàng ngồi trên tảng đá, nghĩ cũng không cần nghĩ tùy ý đưa tặng châu báu cho đám du hiệp.

Thứ đó, đối với người khác có thể là đồ vật hữu dụng, nhưng đối với nàng thì không phải. Chẳng qua, lần này, nàng đưa thứ vô dụng cho hắn rồi.

Võ Nha Nhi cầm ngọc Thiềm Thử lên xem, thủy chú này là vật dụng thường thức trong thư phòng của người phú quý, dùng nó để viết chữ, mà không có nó cũng có thể viết chữ.

Vì để tìm một vật vô dụng này cho hắn, nàng nhất định đã nghiêm túc lựa chọn đúng không.

Võ Nha Nhi lại nhấp môi, khóe miệng tách ra một nụ cười lộ hàm răng trăng trắng, hắn nhẹ nhàng nghiêng ngọc Thiềm Thừ một cái, tia nước nhỏ giọt buông xuống nghiên mực. Hắn cầm bút, lấy một tờ giấy, suy nghĩ một chút rồi viết.

Lúc thì nhăn mi, lúc thì nhìn dư đồ treo trên tường, lúc thì viết vội, trong gian phòng yên tĩnh không tiếng động, cho đến khi tiếng ồn ào bên ngoài biến thành tiếng bước chân dồn dập vang vọng,

"Đô đốc." Một quan tướng thi lễ, chỉ vào thái giám ở phía sau. "Bệ hạ cho mời."

Thái giám không hề kiêu căng, cũng bước đến thi lễ theo quan tướng hô "đô đốc".

Võ Nha Nhi viết xong chữ cuối cùng rồi buông bút xuống, ngón tay nhẹ nhàng mơ.n trớn bụng con Thiềm Thừ đang ngồi ngay ngăn trên bàn, rồi đứng lên, cầm lấy áo choàng mới nhận được, vừa đi vừa khoác trên người, đôi chân dài xoải bước ra ngoài cửa, quan tướng và đám thái giám vội vây quanh đuổi theo.

Tân đế ở tại phủ Lỗ Vương, tiền sảnh là nơi thượng triều, rất nhiều nhà cửa bên ngoài phủ bị trưng dụng làm quan nha, mặc kệ là hoa lệ hay thấp bé, chỉ cần treo tấm biển nha môn mang tới từ kinh thành lên là lập tức có khí thế liền.

Tiếng vó ngựa đánh vỡ sự nghiêm túc, đám quan lại ra ra vào vào đều quay đầu nhìn, tuy rằng đây chỉ là nơi tạm thời thượng triều nhưng vẫn có quy củ, không cho phép người cưỡi ngựa tại nơi đây, trừ khi là tể tướng hay quan to.... Nhưng khi nhìn thấy người trẻ tuổi mặc áo choàng đen cưỡi ngựa đen tới, tầm mắt mọi người vội vàng rời đi, giả bộ như không nhìn thấy gì.

"Nha Nhi." Người đó rảo bước tiến vào bên trong điện, Tân đế vội đứng dậy từ long ỷ vẫy tay gọi. "Nhanh đến đây, nhanh đến đây."

Thôi Chinh đứng ở một bên nói: "Bệ hạ phải gọi là Võ đô đốc, đây là sự tôn trọng với thần tử."

Lập tức, Tân đế tự trách, hổ thẹn nói: "Trẫm quên mất." Tuy rằng nói vậy nhưng hắn vẫn không hề quy củ, tự mình đi ra đón. Không chờ Võ Nha Nhi quỳ xuống bái kiến đối phương đã nâng dậy. "Đến đây, khanh nhanh đến xem dư đồ này."

Võ Nha Nhi không nhìn dư đồ mà cúi đầu nhìn bàn tay đang lôi kéo mình, bàn tay của Tân đế vừa lạnh buố lại còn bị nứt nẻ.

"Bệ hạ." Hắn nói.

Tân đế vội thu tay lại, dùng tay áo che khuất, cười ha ha: "Mùa đông ở đây quá lạnh, tay trẫm năm nào cũng bị như vậy."

Dù lạnh cũng không thể lạnh bằng Mạc Bắc, dù Lỗ Vương không được tiên đế yêu thích những cũng sẽ không phải ra ngoài bôn tẩu giữa băng thiên tuyết địa giống đám binh lính tham gia quân ngũ như bọn họ.

Võ Nha Nhi cởi áo choàng ra, cảm nhận được không khí lạnh lẽo trong điện, lại nhìn đám triều thần, cả đám tuy mặc quần áo dày dặn nhưng thân mình vẫn hơi run rẩy.

"Đô đốc không cần nhìn." Thôi Chinh nói. "Bệ hạ có lệnh, toàn bộ củi lửa, thức ăn đều ưu tiên cung ứng cho các tướng sĩ, triều đình hết thảy giản lược."

- ------------------------
Bình Luận (0)
Comment