Chu Thành? Không phải Tống Vũ sao?
Cố Thận Vi khẽ nhíu mày, nhưng trong lòng không quá thất vọng.
Nàng đã sớm chuẩn bị chu toàn. Nếu như nam nhân trong nhà xí là Tống Vũ, thì chỉ cần Hàn Thời Yến điều tra cái chết của Quan ngự sử, hắn nhất định sẽ tìm được cuốn sổ nhỏ kia. Đến lúc đó, nàng chỉ cần ngồi yên chờ vị chính nhân quân tử nào đó giữ lời hứa mà tự dâng tận cửa.
Còn nếu như hắn không phải Tống Vũ, thì nàng sẽ giống một bóng ma bám theo Hàn Thời Yến. Một khi Tống Vũ liên lạc với hắn, nàng sẽ lập tức ra tay cướp đoạt.
Dựa vào cái dáng thư sinh yếu ớt đến mức tay trói gà không chặt của Hàn Thời Yến, nàng còn chẳng cần rút kiếm, chỉ một đấm là đủ đánh bay tám tên như hắn.
Nghĩ đến đây, nàng lại bị từ “lịch trình” thu hút sự chú ý.
“Lịch trình giống như thái giám trong cung sắp xếp thứ tự các nương nương được chọn thị tẩm hoàng thượng sao?”
Cố Thận Vi tra kiếm vào vỏ, lấy ra gậy đánh lửa, thắp sáng ngọn đèn dầu trong phòng.
Đây là một căn phòng nhỏ phía sau quán cháo bầu, ngoài chỗ ngủ ra, chỉ có một chiếc bàn gỗ. Căn phòng sạch sẽ đến mức không dính một hạt bụi. Cạnh cửa sổ cũ kỹ còn đặt một chiếc bình hoa sứt mẻ, bên trong cắm vài bông hoa dại, khiến căn phòng cũng có chút sức sống.
Liễu Dương có vẻ ngoài ưa nhìn, môi đỏ răng trắng, vừa nhìn đã thấy lanh lợi, đáng yêu. Ngược lại, đại ca của hắn Liễu Âm, đôi mắt to, môi dày, trông có phần chất phác. Rõ ràng đã sợ đến run lẩy bẩy, nhưng vẫn dũng cảm duỗi một cánh tay ra chắn trước người đệ đệ.
Liễu Dương suy nghĩ một lát, sau đó gật đầu: “Cũng gần như vậy!”
Nói rồi, hắn vỗ vỗ Liễu Âm, ra hiệu cho đại ca yên tâm, sau đó xoay người nhảy phắt xuống giường. Hắn lục lọi dưới gầm bàn một hồi, lôi ra một cuốn sổ nhỏ do chính mình ghi chép, đưa cho Cố Thận Vi.
“Nữ đại nhân, chính là cái này.”
“Cùng một loại gạo, nuôi ra trăm loại người. Ngay cả các đại nhân ngôn quan trong Ngự Sử Đài cũng có tính cách khác nhau, sở thích tiếp nhận đơn kiện của họ cũng khác biệt. Ví dụ như Vương ngự sử không thích những vụ việc liên quan đến chuyện phong lưu, bởi vì bản thân ông ấy có đến mười tám phòng thiếp, căn bản chẳng có tư cách.”
“Ví dụ như Tào ngự sử không thích lật lại án cũ, bởi vì nhạc phụ của ông ta đang làm việc trong Hình Bộ… Những vụ án oan cũ, mười phần thì đến chín phần là phạm nhân đã bị xử tử từ lâu. Nếu truy cứu lại, Hình Bộ chắc chắn sẽ bị liên lụy vì xét xử thiếu sót… Tào ngự sử cực kỳ yêu thương thê tử, đến mức chẳng khác nào làm nô bộc cho nhạc phụ. Ông ta tuyệt đối không dám đắc tội lão nhân gia kia. Nhưng Tào Ngự Sử lại vô cùng căm hận những kẻ phụ bạc vợ con. Một khi có đơn kiện loại này đưa tới tay ông ta, chắc chắn ông ta sẽ dồn ép kẻ bạc tình đến mức vỡ óc.”
Liễu Dương nói một cách rành mạch, hai mắt sáng rực. Thấy Cố Thận Vi nghe đến say mê, không còn vẻ sát khí như trước, hắn hoàn toàn yên tâm, liền thao thao bất tuyệt.
“Không chỉ có vậy, những người có địa vị cao thường rất bận rộn. Nếu trong tay họ đang có vụ án quan trọng, họ sẽ không nhận thêm vụ khác. Dù có nhận, cũng sẽ gác lại đến khi bụi phủ đầy án thư, không biết kéo dài đến năm nào tháng nào.”
“Những kẻ bị dồn đến bước đường cùng, buộc phải đến Ngự Sử Đài tố cáo, phần lớn đều là dân ngoại thành không có nơi nương tựa. Huynh đệ chúng ta tuy không tài cán gì, nhưng cũng coi như hiểu biết đôi chút về kinh thành. Vì vậy, chúng ta giúp họ sắp xếp người tiếp nhận đơn kiện, vừa là để kiếm sống, vừa coi như tích chút công đức.”
Cố Thận Vi nghe mà không khỏi trầm trồ kinh ngạc!
Bao năm qua, nàng chỉ một lòng luyện kiếm, vậy mà không biết trong thành Biện Kinh lại có nhân vật kỳ tài như vậy!
Cuốn sổ nhỏ này ghi chép tường tận từng sở thích và kiêng kỵ của các quan viên, thậm chí còn chi tiết hơn cả những gì Hoàng Thành tư nắm giữ.
“Chu Thành đến đây vì Xuân Linh cô nương của Hàn Hương Lâu ở Tô Châu. Nghe nói cha của Xuân Linh năm xưa bị vu oan bỏ tù, liên lụy đến nam đinh trong nhà bị bắt làm nô dịch, nữ quyến bị đày làm kỹ nữ. Khi đó, Xuân Linh còn ở hậu viện, không biết rõ chuyện của phụ thân, cũng chưa từng nghĩ đến việc lật lại bản án.”
“Mãi đến dịp Tết năm nay, nàng tình cờ gặp lại một gia nhân cũ và vô tình nhận được một bức thư từ tay hắn.”
Hàn Thời Yến nghe vậy, liền chen vào hỏi: “Ngươi đã xem qua bức thư đó chưa?”
Liễu Dương lắc đầu: “Chưa từng. Chu Thành giữ rất chặt, ta và hắn vốn không quen biết, thực ra hắn cũng chẳng mấy tin tưởng ta.”
“Nhưng hắn nói rằng bức thư đó có thể chứng minh cha của Xuân Linh cô nương năm xưa là hành sự theo lệnh của một vị đại nhân quyền cao chức trọng trong kinh thành. Chỉ là thư từ khi đó không rõ đã thất lạc ở đâu, hắn không có chứng cứ, có miệng cũng khó biện bạch.”
“Ta nghe đại ca thuật lại, liền đề nghị hắn tìm đến Quan ngự sử.”
Cố Thận Vi nghe vậy, chỉ tay về phía Hàn Thời Yến: “Tại sao ngươi lại cho rằng Quan ngự sử thích hợp hơn Hàn ngự sử? Quan ngự sử xuất thân nghèo khó, hoàn toàn dựa vào sự cứng cỏi để tiến thân, ông ấy là một kẻ cô độc. Nhưng Hàn ngự sử thì khác, hoàng thượng chính là cậu ruột của hắn. Nếu để hắn tham tấu một kẻ quyền cao chức trọng, chẳng phải còn thích hợp hơn sao? Nói thẳng ra, Hàn ngự sử là chính nhân quân tử, sẽ không làm khó ngươi đâu.”
Hàn Thời Yến không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày. Hắn lại một lần nữa xác nhận, vị Cố đại nhân trước mặt này quả thực là một kẻ có tính cách cực kỳ ác liệt.
Liễu Dương đảo mắt một vòng, liếc nhìn vẻ mặt “thân thiện” của Cố Thận Vi, lại liếc sang Hàn Thời Yến đang nghiêm mặt lạnh lùng, cân nhắc một chút rồi mở miệng: “Hàn ngự sử hiện đang ở đầu sóng ngọn gió, tiểu nhân lo rằng nếu lúc này mà lại lật thêm một vụ án nữa, e là bất lợi cho chuyện thành hôn của ngài ấy…”
Cố Thận Vi khựng lại, sau đó cười phá lên!
Tên Liễu Dương này đúng là một kẻ thú vị!
Sắc mặt Hàn Thời Yến đen kịt như đáy nồi. Nếu không phải vì lễ nghi giáo dưỡng, e rằng giờ phút này hắn đã nhảy dựng lên mà mắng chửi một trận.
Hắn hừ lạnh một tiếng, giọng điệu đầy châm chọc: “Ngươi đúng là người tốt bụng đấy! Nói vậy, bổn quan có phải nên giết gà mổ lợn để tạ ơn ngươi không?”
Liễu Dương cười hì hì, len lén dịch sát về phía Cố Thận Vi, rồi nói tiếp: “Nhưng Quan ngự sử thì lại đang chiếm trọn thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Hiện tại, hoàng thượng đang đau đầu vì chuyện hắn đâm đầu vào cột để dâng tấu Thống lĩnh Hoàng Thành tư Trương đại nhân. Đến mức chẳng thể làm gì khác ngoài lệnh cho ngài ấy đóng cửa suy ngẫm.”
“Ngay lúc này, nếu Quan ngự sử quay sang điều tra vụ án của phụ thân Xuân Linh cô nương, không còn tâm trí đối phó Trương đại nhân, hoàng thượng chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết, sẵn sàng để ngài ấy điều tra đến cùng.”
Lúc này, không chỉ Cố Thận Vi mà ngay cả Hàn Thời Yến cũng sững sờ!
Liễu Dương trước mặt vẫn còn là một thiếu niên với gương mặt non nớt, hai má phúng phính, vậy mà lời nói lại thấu đáo và sâu sắc đến mức khiến người khác không thể không kinh ngạc.
Cố Thận Vi hoàn hồn, vung tay vỗ vào đầu hắn một cái: “Ngươi thằng nhãi này đúng là nịnh thần! Đừng có mà lộn xộn nữa! Vậy việc Chu Thành mấy canh giờ trước đến lầu Lục Dực gặp Quan ngự sử, ngoài hai huynh đệ các ngươi, còn có ai khác biết không?”
Liễu Dương xoa xoa đầu, cười hề hề: “Tiểu nhân cũng không biết chuyện gì nên nói, chuyện gì không nên nói, mong đại nhân đừng trách tội.”
“Sáng nay Chu Thành nói với đại ca ta rằng hắn muốn gặp Quan ngự sử. Sau khi đến Biện Kinh, hắn đã trốn trong ngõ Phù Dung. Nơi đó là chỗ hỗn tạp, không chỉ có quan lớn quyền quý, mà còn có thương nhân Nam Bắc qua lại, mỗi người đều có vô số gia nhân, hộ vệ đi theo. Giữa một đám đông như vậy, hắn là người Nam, khẩu âm đặc trưng, nhưng lại không quá nổi bật, vô cùng thuận tiện để ẩn náu.”
“Ta vẫn như trước đây, nhờ một lão thẩm cùng quê gửi tin cho Quan ngự sử, hẹn ngài ấy vào giờ Hợi gặp nhau ở cuối hành lang của lầu Lục Dực, trong nhà xí.”
“Lão thẩm là đầu bếp trong phủ Quan ngự sử. Vị đại nhân này là một vị quan thanh liêm vì dân, biết chúng ta dẫn người đến tìm hắn, chẳng những không khó chịu, mà còn nói đây chính là trách nhiệm của Ngự Sử! Hai huynh đệ chúng ta, ngưỡng mộ nhất chính là Quan ngự sử!”
Liễu Dương nghĩ nghĩ, rồi bổ sung thêm: “Ta đã chắc chắn xung quanh không có ai khác rồi mới ghé tai lão thẩm truyền tin, hẳn là không có người ngoài biết được.”