Vương Nhất Hòa thấy vậy, cố nhịn xuống cơn xúc động muốn tẩn Ngô Giang một trận, dùng tốc độ nhanh nhất kể từ khi chào đời làm quan văn mà lao đến trước mặt Tào đại nương.
Hắn chắp tay hành lễ với bà, vuốt vuốt bộ râu dê của mình, ôn tồn nói:
“Bá phu nhân chớ trách, đứa chất nhi này của ta chưa từng đọc sách, ăn nói vụng về. Bà vừa tỉnh lại, không nên xúc động, vào nội thất nghỉ ngơi một chút thì hơn.”
“Y thuật của lão ngỗ tác không tinh, lúc cấp bách mới lần đầu khám cho người sống, cũng may phu nhân phúc lớn mạng lớn, lại được Cố thân sự kịp thời cầm máu, mới thoát khỏi nguy hiểm. Mong phu nhân đừng trách.”
“Đúng là nghề nào có chuyên môn của nghề nấy, thương thế của phu nhân vẫn nên để Lý thái y bắt mạch rồi kê đơn mới phải.”
“Bá phu nhân đến Vương gia ta chúc mừng, lại gặp chuyện thế này, ta thực sự lấy làm hổ thẹn. Chỉ mong phu nhân biết gì nói nấy, sớm tìm ra hung thủ, để sau này ta còn mặt mũi gặp bá gia.”
Lửa giận trong lòng Tào đại nương lập tức bị dập tắt. Bà yếu ớt lắc đầu: “Phải là ta cảm tạ chư vị đã cứu mạng mới đúng.”
Cố Thậm Vi liếc nhìn Vương Nhất Hòa, trong lòng thầm khâm phục.
Khó trách Ngô Giang lớn thế này vẫn chưa bị đánh chết, có một cữu phụ lợi hại như vậy, dù hắn chỉ là một con cá cũng có thể ngang nhiên bơi ngang Biện Kinh.
Tào đại nương nói rồi, khóe mắt vô tình quét qua Tiền Dư đang bị trói chặt như bánh chưng bên cạnh, lập tức kích động, giơ tay chỉ thẳng vào hắn, lớn tiếng kêu lên:
“Vương đại nhân! Chính là hắn muốn giết ta! Khi Cố Thậm Vi đuổi theo Trịnh Lão Lục, thằng nhãi này bất ngờ nhảy ra, cầm kiếm đâm tới!”
Mọi người dù đã nghe Cố Thậm Vi giải thích tường tận về vụ án, nhưng giờ thấy Tào đại nương sống lại chỉ mặt hung thủ, vẫn không nhịn được mà xúc động.
Tào đại nương nói xong, chợt quay ngoắt sang Cố Thậm Vi, sốt ruột hỏi: “Lại mụ mụ đâu? Mụ già đó có nhảy ra nói gì không?”
Cố Thậm Vi nhìn bà thật sâu, khẽ lắc đầu: “Bà ta chưa từng xuất hiện.”
“Những gì bà biết, không chỉ có những điều bà đã nói với ta, đúng không? Nếu hắn đã có thể giết bà một lần, thì cũng có thể giết lần thứ hai. Cách tốt nhất chính là biến bí mật không còn là bí mật nữa. Khi đó, giết người diệt khẩu sẽ chẳng còn ý nghĩa gì.”
Việc này nàng đã nghĩ từ trước.
Mặc dù nàng cho rằng mục đích chính của Cố lão tặc khi giết Tào đại nương là để hãm hại nàng, nhưng rất rõ ràng, hắn cũng kiêng kị bà ta.
Tào đại nương nghe vậy, tránh ánh mắt của Cố Thậm Vi, đưa tay che mắt, thoắt cái trông như sắp tắt thở đến nơi: “Vương đại nhân, mắt ta tối sầm lại rồi, chóng mặt quá… Không biết có thể…”
Vương Nhất Hòa đưa mắt ra hiệu cho Cố Thậm Vi cứ bình tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu.
Hắn phất tay, ra lệnh đưa Tào đại nương đến nghỉ tạm tại Tĩnh Vũ hiên gần đó, lại bảo các vị khách tò mò đứng xem trở về chỗ ngồi, tiếp tục dự tiệc cưới.
Một phen náo loạn, trời đã hoàn toàn tối đen.
Những chiếc đèn lồng đỏ lần lượt được thắp sáng, mọi người lúc này mới nhớ ra mục đích ban đầu của hôm nay: hôn lễ giữa Vương gia và Ngô gia.
Chờ tất cả rời đi, Vương Nhất Hòa mới trừng mắt nhìn Ngô Giang: “Ngươi tự nghe lại xem hôm nay mình đã nói cái gì? Tào đại nương đã làm gì đắc tội ngươi mà ngươi phải nói như vậy? Nếu ngươi khiến bà ấy tức chết ngay tại đây, bảo ta bắt ngươi hay không bắt ngươi đây?”
Ngô Giang nghe xong, chỉ cười hì hì, xách bổng Tiền Dư vác lên vai: “Cữu phụ nói nhiều làm gì? Không phải cữu phụ định dẫn bọn con đi gặp Tào đại nương sao? Cố thân sự là người tốt, nhưng cái nhà họ Cố kia ỷ thế h**p người quá đáng. Chắc chắn là Cố lão tặc mua sát thủ hãm hại rồi giá họa!”
Vương Nhất Hòa hừ lạnh một tiếng, không nói nhiều mà đi thẳng về phía Tĩnh Vũ hiên.
Trong phòng, Vương phu nhân đang chăm sóc Tào đại nương thấy mọi người bước vào liền lập tức đứng dậy, nhẹ giọng nói với Vương Nhất Hòa: “Lý thái y đã đến xem qua, nói rằng chỉ cần điều dưỡng cẩn thận thì sẽ không có gì đáng ngại. Ta đã sai người báo tin cho bá phủ, bảo họ đến đón. Chỉ là Tào đại nương nói bá gia đang tạm xa nhà.” Giọng nói của Vương phu nhân dịu dàng như nước, gương mặt hiền hòa phúc hậu.
Nhìn thấy Ngô Giang, bà mỉm cười vui vẻ, sau đó lại nói tiếp: “Ta nghe theo lời ngươi, đã sai người đến kiểm tra xe ngựa. Người gác cửa nói rằng Lại mụ mụ đã rời đi từ sớm, không lên xe ngựa mà bảo là đi mua bánh hạt dẻ cho Tào đại nương. Nhưng sau đó thì không thấy quay lại nữa.”
Nói xong, bà không chào hỏi Cố Thậm Vi hay Hàn Thời Yến, chỉ lặng lẽ lui ra ngoài, cẩn thận khép cửa phòng lại.
Ngô Giang thấy vậy liền vứt phịch Tiền Dư xuống đất, vỗ vỗ mặt hắn: “Lúc trước Cố thân sự hỏi, ngươi còn chưa trả lời hết đâu. Cái tên Lý Mao đó trông thế nào? Bọn ta phải đi đâu tìm hắn? Nếu dám bịa chuyện, gia đập chết ngươi đấy!”
Vương Nhất Hòa nghe xong, nhẹ nhàng ho một tiếng.
Tiền Dư cũng không úp mở, hắn khó nhọc nghiêng đầu, liếc nhìn Tào đại nương đang nằm trên giường, trong lòng thả lỏng đôi chút, giọng nói cũng nhẹ nhõm hơn phần nào.
“Ta cũng không rõ lắm. Mỗi lần đều là hắn tìm ta, ta chưa từng chủ động tìm hắn. Hắn có nước da vàng ệch, nhìn như miếng thịt xông khói bị ám khói lâu ngày vậy. À đúng rồi, bên mép phải… đúng, đúng là mép phải có một nốt ruồi thịt, trên đó còn mọc mấy sợi lông trắng.”
“Ta nghe đám người trên thuyền nói, hình như đường tỷ xa của hắn leo lên cành cao, gả vào một nhà quan lại trong kinh thành. Lần cuối ta gặp hắn là sáng nay. Ta trằn trọc không ngủ được, dậy sớm luyện kiếm, hắn đột nhiên từ cửa hông đi vào tìm ta.”
“Còn nhiều hơn nữa thì ta không biết.”
Cố Thậm Vi nghe vậy, thầm so sánh với dung mạo của Trịnh Lão Lục mà nàng nhìn thấy hôm nay, xác định hai người không phải là một.
Nàng cân nhắc một chút, quay sang nhìn Tào đại nương đang nằm trên giường: “Bà đã từng gặp Lý Mao chưa?”
Tào đại nương lắc đầu, sắc mặt tái nhợt nhìn nàng, một lúc sau mới cất giọng khàn khàn hỏi: “Lại mụ mụ… có khi nào chết rồi không?”
“Không biết. Bà còn thứ gì chưa nói với ta không?”
Tào đại nương do dự một lát, cố nhớ lại nhưng vẫn mơ hồ lắc đầu: “Ta đã nói hết với ngươi rồi! Ta đã đi một vòng quỷ môn quan, nếu trong tay thật sự có chứng cứ, ta nhất định sẽ mang ra để lật đổ cái người họ Cố chết tiệt kia!”
“Nhưng mà ta thực sự không có gì cả! Bây giờ ta có miệng cũng khó cãi. Trước kia Lại mụ mụ còn ở đây, ta sợ bà ta đổ oan lên đầu ta. Bây giờ bà ta biến mất rồi, ta lại lo bà ta đã chết. Nếu bà ta chết, vậy thì chết không đối chứng.”
“Đến lúc đó, lời ta nói còn ai tin đây?”
Tuy nhờ có lời nhắc nhở của Cố Thậm Vi, bà đã nhận ra rằng Lại mụ mụ đã bị mua chuộc. Bà ta sai Trịnh Lão Lục đi giết Tả Đường, cũng chính là do bị Lại mụ mụ xúi giục. Nhưng bây giờ Lại mụ mụ mất tích, vậy ai sẽ tin rằng bà thực sự bị hại?
Nếu bà trực tiếp đến Khai Phong phủ khai báo chuyện năm xưa, liệu có bị xem là hung thủ giết người rồi rước họa vào thân không?
Trong lòng Tào đại nương ngổn ngang trăm mối, bà ta suy nghĩ hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Ta có một chuyện muốn nói riêng với Cố thân sự.”
Vương Nhất Hòa nghe vậy liền gật đầu, dẫn Hàn Thời Yến và Ngô Giang cùng xách theo Tiền Dư rời khỏi phòng.