Từ phủ nha Khai Phong đến phủ Vương gia chỉ cách nhau mấy bước chân, chẳng khác nào trước sảnh sau vườn.
Quán cháo lúc này vô cùng tấp nập, hai người đợi một lúc mới có được một bàn trống.
“Hai bát cháo cá, thêm bốn cái bánh nướng nhân đường, một đĩa cá hun khói và một phần củ cải chua cay.”
Hàn Thời Yến hiển nhiên là khách quen, gọi món một lèo, khiến tiểu nhị đáp lời vang dội.
Hắn cầm ấm nước trên bàn, tráng bát đũa giúp Cố Thậm Vi, rồi lại rót thêm nước nóng, nói: “Quán nhỏ không có trà, chỉ có nước nóng thôi.”
Cố Thậm Vi cũng không để ý, chỉ gật đầu. Nàng hít hít mũi, trước đó đầu óc cứ quay cuồng, chẳng hề nhớ đến chuyện ăn uống. Bây giờ ngửi thấy mùi thơm nghi ngút, bụng nàng chợt kêu réo rắt, cảm giác như có thể ăn hết cả một con bò.
Nghĩ vậy, nàng vô thức liếc nhìn đồ ăn trên bàn bên cạnh, ánh mắt hơi thèm thuồng.
Hàn Thời Yến thấy thế, lại hô lớn: “Thêm một cái giò heo sốt tương!”
Cố Thậm Vi ngớ người, không nhịn được bật cười.
“Ta cũng không tham ăn đến mức đó đâu.”
Hàn Thời Yến gật đầu nghiêm túc: “Ừ, ngươi không tham, ta tham.”
Cố Thậm Vi nhìn hắn một cái, chỉ cảm thấy hôm nay người này có gì đó kỳ lạ, từ lúc bắt đầu đến giờ đều toát ra vẻ quái dị.
“Hôm nay thu hoạch không tệ, có hôn thư kia, lại thêm lời khai của Tào đại nương, lý do giết người của Mạnh thị tất nhiên đáng để cân nhắc lại.”
“Vương phủ doãn dù thế nào cũng không thể dễ dàng kết án Mạnh thị là hung thủ.”
“Việc tiếp theo chúng ta cần làm là tìm được bà vú Lại đang mất tích, và cả tên Lý Mao mà Tiền Dư nhắc đến.”
Quán cháo lên món rất nhanh, chẳng mấy chốc đã bày đầy một bàn.
Hàn Thời Yến cầm lấy một cái bánh nướng nhân đường, cắn một miếng, đôi mắt hơi nheo lại vì thỏa mãn.
“Lý Mao không khó tìm. Theo lời Tiền Dư, hắn là một tên môi giới, thường xuyên mở sòng bạc trên thuyền chạy tuyến Tô Châu – Biện Kinh. Đến cả chuyện mua sát thủ giết người mà hắn cũng dám làm, cách hành sự có phần giống với đám người Vụ Tán.”
“Còn về bà vú, bà ta là nhân chứng quan trọng. Vì bà ta là cầu nối giữa Cố gia và Tào đại nương, có bà ta làm chứng thì có thể chứng minh chuyện Tào đại nương thuê Trịnh Lão Lục đầu độc mẫu thân ngươi là do Cố gia giật dây.”
“Giờ bà ta mất tích, e rằng lành ít dữ nhiều. Nhưng hiển nhiên bà ta thông minh hơn Tào đại nương. Nếu may mắn còn sống, thì Cố gia chắc chắn muốn tìm bà ta nhanh hơn chúng ta.”
Vừa nói, Hàn Thời Yến vừa gắp cho Cố Thậm Vi một miếng cá hun khói.
“Nếm thử đi, không giống kiểu cá muối khô cháy xém của Việt Châu đâu. Loại cá hun khói này có vị ngọt, thịt mềm, dễ róc xương.”
Cố Thậm Vi hơi bất ngờ: “Hàn tiểu công gia thanh cao thoát tục mà cũng biết về Vụ Tán à? Ngô Giang thì lại chẳng hề hay biết.”
Hàn Thời Yến chỉ chỉ vào tai mình, “Ngự Sử đài cần phải mắt nhìn sáu hướng, tai nghe tám phương, đương nhiên nghe được vài chuyện, cũng có lúc tiếp xúc qua. Trước đây từng có đồng liêu dâng sớ muốn quét sạch bọn họ, nhưng rồi chẳng đi đến đâu.”
Mấy năm gần đây, triều đình đấu đá gay gắt, tình thế khá bất ổn. Những đề xuất mang tính cải cách quá mạnh thế này, phần lớn đều bị Hoàng gia bác bỏ.
Hàn Thời Yến nghĩ vậy, thấy Cố Thậm Vi có vẻ không mấy hứng thú, không nhịn được nói thêm một câu:
“Ngươi vào kinh chưa được bao lâu mà đã nhúng tay vào không ít chuyện lớn. Cố gia dù sao cũng có Phúc Thuận Công chúa chống lưng, hôm nay chuyện hành thích lại xảy ra ngay trong phủ của phủ doãn Khai Phong.”
“Lại còn dính líu đến đại nương tử của Bá tước phủ có cáo mệnh trong người, Tào thị cũng không phải gia tộc tầm thường. Việc này chắc chắn sẽ kinh động đến Hoàng gia. Đoán chừng ngày mai, Trương Xuân Đình sẽ triệu ngươi đến giáo huấn một trận.”
Ở Thương Lãng Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng gia yêu cầu Hoàng Thành tư làm gì?
Chính là ngăn cản Tống Vũ đưa sổ sách ra cáo trạng, tránh gây chấn động quan trường Biện Kinh. Xem ra ông ta đã bị dọa sợ bởi vụ phản nghịch của Thái tử trước đó, bây giờ chỉ mong được an ổn.
Nhưng Cố Thậm Vi vào kinh, chính là muốn náo trời long đất lở… Nàng càng làm nhiều, trở ngại nàng gặp phải lại càng lớn. Chuyện này đâu phải chỉ là chèo chống ngược dòng, rõ ràng là nghịch thiên mà đi.
Hàn Thời Yến trầm ngâm suy nghĩ, có chút lo lắng nhìn về phía Cố Thậm Vi, “Ta sẽ vào cung…”
Hắn mới nói được nửa câu, đã thấy Cố Thậm Vi mỉm cười khoát tay: “Không sao, chỉ là bị trách mắng một trận thôi, có mất đi miếng thịt nào đâu.”
So với nàng, Trương Xuân Đình còn điên cuồng hơn, ngay cả chim sẻ do Tô Quý phi ban tặng hắn cũng giết không chớp mắt. Chuyện nàng làm chẳng đáng gọi là gây sóng gió.
Cố Thậm Vi nói xong, đặt đũa xuống bàn, thoải mái vươn người rồi đánh một cái ợ thỏa mãn.
“Ngươi thật biết chọn quán ăn, cái quán nhỏ này chẳng có danh tiếng gì, lại còn ẩn mình trong góc khuất. Cũng may là ngươi tìm được. Đợi mấy ngày nữa, ta cũng phải dẫn Thập Lý ra đây ăn thử mới được.”
Hàn Thời Yến gật đầu. Hai người thanh toán xong liền thong thả đi về phía Khai Phong phủ.
Lúc này, đèn đuốc trong phủ nha sáng trưng. Cố Thậm Vi vừa đứng trước cổng đã thấy một đôi phu thê tóc bạc trắng đang khóc lóc, bên cạnh còn có vài nam tử trung niên trông có vẻ là văn nhân.
Giữa đám người đó, có một thiếu niên mặc cẩm y hoa lệ khoanh tay đứng một bên, lạnh lùng quan sát.
Không cần ai nói, Cố Thậm Vi cũng đoán được, những người có vẻ mặt lo lắng và đau buồn kia hẳn là phụ mẫu và huynh đệ của Tào đại nương. Còn kẻ đứng khoanh tay kia, có lẽ chính là đứa con kế thừa tước vị trong Bá tước phủ.
Nàng khẽ lắc đầu, không hề dừng lại mà cùng Hàn Thời Yến đi thẳng về phía đại lao.
Tên ngục tốt đang trực có chút hơi men, hiển nhiên là do hôm nay nhà họ Vương có chuyện vui, tuy bọn họ không đến dự, nhưng rượu tiệc vẫn được mang tới. Mặc dù đã dọn dẹp sạch sẽ, song trong địa lao vẫn còn vương lại chút hương rượu chưa tan hết.
Mùi hương này hòa lẫn với sự lạnh lẽo, ẩm thấp đặc trưng của nhà lao, tạo thành một cảm giác quái dị mà hoang đường.
“Hàn Ngự sử, Cố tiểu thư, cẩn thận dưới chân. Đêm khuya trong ngục quá tối, nếu có chuyện gì, hai vị cứ gọi ta là được.”
Ngục tốt vừa nói vừa khom người, giơ đuốc soi đường. Đến trước phòng giam của Mạnh thị, hắn lần lượt châm sáng toàn bộ đuốc xung quanh, sau đó mới chậm rãi rời đi.
Mạnh thị co rúm ngồi trong một góc, hai tay ôm lấy đầu gối. Nghe thấy tiếng nói chuyện, bà ta ngơ ngác ngẩng đầu lên.
Đến khi nhìn rõ mặt Cố Thậm Vi, ánh mắt bà ta mới dần tỉnh táo lại.
“Ngươi đến đây làm gì? Những gì cần nói ta đã nói hết rồi. Ngươi cũng đừng mong ta thay đổi lời khai.”
Mạnh thị nói xong liền cúi đầu xuống.
Cố Thậm Vi nhìn thoáng qua trước mặt bà ta, nhướng mày cười nhạt.
“Ta đến xem thử, nhi tử hiếu thảo của ngươi có đến thăm hay chưa. Dù sao thì ngươi cũng sống trong nhung lụa bao năm, giờ chịu khổ thế này, ai nhìn cũng phải xót xa.”
Mạnh thị im lặng.
Cố Thậm Vi nhướng mày, chậm rãi nói tiếp:
“Xem ra trưởng tử Cố Quân An của ngươi chưa đến. Vậy thứ tử Cố Quân Bảo thì sao? Không lẽ cả hai đứa con đều bất hiếu à? Dù sao thì nó cũng là con thiếp, nhưng hiển nhiên là được sủng ái lắm.”
“Bằng không thì sao? Trưởng tử tên là ‘An’, nghĩa là phải an phận thuận theo số mệnh, không được vọng tưởng tranh giành. Đường đường là trạng nguyên, có thể dựa vào tài học của mình mà tranh lấy phong hầu bái tướng, nhưng lại bị gia tộc sắp đặt một cuộc hôn nhân như thế, đoạn tuyệt con đường thăng tiến.”
Mạnh thị đột nhiên trợn tròn mắt, ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc.
“Trước đây ta vẫn luôn không hiểu, tại sao một người dùi mài đèn sách bao năm, vất vả lắm mới đỗ đạt trạng nguyên, lại cam tâm bị người ta mắng là ăn bám?”
“Nhi tử ngươi thông minh như vậy, bị người ta chửi rủa cũng thật đáng tiếc. Cố gia phải bốc được bao nhiêu khói xanh trên mộ tổ tiên mới có thể sinh ra một Cố Quân An nữa chứ?”
“Đến khi ta biết Cố Ngọc Thành còn có một nhi tử khác là Cố Quân Bảo, ta mới hiểu ra.”
“Bảo vật thì đương nhiên là quý giá, càng hiếm càng có giá trị.”
“Nhi tử ngươi cưới công chúa, chính là vì dựng thang cho Cố Quân Bảo bước lên trời xanh. Nhờ thế mà một đứa con thứ như Cố Quân Bảo mới có thể được gửi vào Bạch Sơn thư viện từ khi còn nhỏ… Tương lai sẽ một đường thăng tiến không trở ngại!”
Cố Thậm Vi nói xong, giơ ngón cái về phía Mạnh thị, giọng đầy chế giễu: “Mẫu tử các ngươi, đúng là bồ tát sống! Bái phục! Bái phục!”