Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 107

Trịnh Lão Lục cả người mang đầy hơi thở giang hồ, khi giới thiệu biệt hiệu còn vô thức lộ ra vài phần đắc ý.

“Rải giấy tiền, nâng quan tài, tiền người sống mua mạng kẻ chết! Lý Mao xuất quỷ nhập thần, trước nay đều là hắn tìm đến ta, ta làm sao tìm được hắn? Mấy chuyện giết người phóng hỏa này đâu phải ngày nào cũng có, lúc không kiếm được món hời lớn, ta nhận mấy việc vặt ở Vụ Tán kiếm sống.”


Trịnh Lão Lục vừa nói, vừa như nghĩ đến điều gì đó mà quay sang nhìn Cố Thậm Vi: “Cố Hung Kiếm, ngươi cũng đừng trách ta, quy củ giang hồ là ‘nhận tiền của người, giúp người trừ tai họa’. Ngươi cũng coi như nửa người trong giang hồ, hẳn là hiểu điều đó.”

Bị gọi tên bất ngờ, ánh mắt Cố Thậm Vi lướt qua cổ Trịnh Lão Lục. Chỉ trong khoảnh khắc, khí thế quanh người nàng chợt biến đổi dữ dội.

Trịnh Lão Lục vốn đang nằm bẹp dưới đất như cá chết, bỗng giật mình, lăn một vòng bật dậy. Hắn theo bản năng đưa tay sờ vào ống tay áo tìm ám khí, như một con thú hoảng loạn mà căng thẳng nhìn chằm chằm vào nàng.

Nhưng s* s**ng nửa ngày mới phát hiện trong ống tay áo trống không, lúc này hắn mới bừng tỉnh.

Đó là sát khí!

Cố Thậm Vi không nói lời nào, nhưng lại đang nói cho hắn biết, giang hồ còn có một quy củ khác, gọi là “nợ máu phải trả bằng máu!”

Mặt Trịnh Lão Lục trắng bệch, hắn cảm thấy quanh thân bị hàng ngàn hàng vạn lưỡi kiếm vây quanh, chỉ cần hắn động môi một chút thôi, máu tươi sẽ lập tức bắn tung tóe.

Xong đời rồi!

Đang nghĩ vậy, thân thể bỗng nhẹ đi, bởi vì ánh mắt Cố Thậm Vi đã rời khỏi hắn.

Trịnh Lão Lục thở phào một hơi dài, nhưng tâm vừa buông lỏng, cơn đau ở mông lại lập tức trào lên như thủy triều. Chỉ là lần này, hắn không dám nằm bẹp dưới đất nữa, mà chân mềm nhũn, ngoan ngoãn quỳ xuống.

Vương Nhất Hòa ngồi trên công đường nhìn thấy cảnh này, lạnh lùng liếc Cố Thậm Vi một cái để cảnh cáo.

Cố Thậm Vi không tỏ thái độ gì, chỉ nhướn mày đầy hàm ý.

Trước khi Vương Nhất Hòa gõ kinh đường mộc, nàng khẽ gật đầu với Hàn Thời Yến.

Hàn Thời Yến hiểu ý, bước lên phía trước, ghé vào tai Vương Nhất Hòa nói mấy câu.

Vương Nhất Hòa hơi gật đầu, kinh đường mộc lần nữa vang lên.

“Dẫn phạm nhân Mạnh thị lên công đường. Ngô Giang, ngươi đến phủ Cố gia, dẫn Cố Ngọc Thành tới đây!”

Mắt Ngô Giang sáng lên, hắn vui vẻ lao ra ngoài, trông như thể sắp đi làm thịt heo vào ngày Tết.

Động tác của hắn cực kỳ nhanh, không biết bằng cách nào mà dường như đã khai thông được kỳ kinh bát mạch, đến mức khi ngục tốt áp giải Mạnh thị lên công đường, hắn đã kéo theo Cố Ngọc Thành mặt mũi mơ hồ như một cơn gió lao vào.

Ngô Giang quát một tiếng, đẩy Cố Ngọc Thành lên trước: “Người đã mang đến rồi!”

Giọng hắn vang như sấm, mọi người trên công đường đều quay đầu nhìn sang, ngay cả Mạnh thị vừa mới lên công đường cũng không nhịn được mà ngẩng đầu.

Chỉ một cái liếc mắt, ai nấy đều kinh ngạc.

Cố Ngọc Thành không chỉ tóc tai bù xù như ổ quạ, mà cả khuôn mặt lấm lem bụi bẩn, khiến tròng mắt và hàm răng của hắn trông nổi bật đến mức đáng sợ.

Ngô Giang rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì mà có thể biến một lão thư sinh thành lão ăn mày thế này?

Mọi người còn đang thầm nghĩ, thì từ ngoài cửa bỗng truyền đến một giọng quát lớn:

“Ngô thôi quan! Ngươi cướp phụ thân ta lên ngựa rồi chạy mất, ta nhất định phải đến trước mặt phủ doãn đòi lại công đạo! Ngươi là quan viên triều đình, sao có thể làm việc mà không theo quy củ?”

Giọng nói này vô cùng trẻ trung, Mạnh thị nhìn về phía đó, khuôn mặt vốn lạnh lùng cuối cùng cũng có chút thay đổi.

Mạnh thị chưa đợi Ngô Giang lên tiếng đã xoay người, phịch một tiếng quỳ sụp xuống đất. Bà ta ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nói:

“Đại nhân, tiện phụ ngu muội làm chuyện sai lầm. Người hạ độc g**t ch*t mẹ con Tả Đường không phải ta, mà là Cố Ngọc Thành.”

Lời này vừa thốt ra, cả công đường im phăng phắc.

Khóe môi Cố Thậm Vi khẽ nhếch lên, nàng liếc nhìn về phía Cố Ngọc Thành và Cố Quân An. Thấy hai người bọn họ như bị sét đánh, đứng đờ ra đó, hoang mang lạc lối.

Chỉ có Tào đại nương tử là bật cười ha hả:

“Đúng, đúng! Chính là Cố Ngọc Thành! Là hắn ám chỉ với ta, nói chỉ cần Tả Đường chết đi, Cố gia sẽ để Cố Hữu Niên cưới ta. Ta có hôn thư làm chứng! Đều là tại ta si mê sắc đẹp mà u mê tin vào lời dối trá của hắn, mới mua chuộc Trịnh Lão Lục ra tay với Tả Đường!”

“Tên Cố Ngọc Thành khốn kiếp này thấy phi tiêu tẩm độc không thành, liền tự mình hạ độc giết người. Rõ ràng là hắn giết, thế mà còn dám dùng chuyện này để uy h**p ta!”

Vừa nói, Tào đại nương tử phun một bãi nước bọt về phía Cố Ngọc Thành: “Quả nhiên tướng do tâm sinh, xấu người xấu cả nết!”

Bị phun thẳng vào mặt, Cố Ngọc Thành bỗng giật mình bừng tỉnh.

Đầu óc hắn ù đặc, không kìm được mà liếc về phía cửa.

Công đường phủ Khai Phong vắng tanh, trước đó bọn họ còn đang bàn bạc trong nhà thì Ngô Giang như thổ phỉ vào cướp, chẳng nói chẳng rằng đã vác hắn chạy đi.

Cố Quân An còn trẻ, may mà có thể cưỡi ngựa đuổi theo.

Nhưng lão phụ thân Cố Ngôn Chi thì chân chậm, đến giờ vẫn chưa theo kịp!

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, hắn đã thấy lòng rối như tơ vò.

“Mạnh… nương tử, nàng đang nói bậy gì vậy? Ta nào có hạ độc, ta không có! Không phải nàng bảo ta lấy bát yến sao? Ta làm sao biết trong yến có độc!”

Nói rồi, hắn quay sang nhìn Mạnh thị.

Nghe hai chữ “bát yến”, bàn tay siết chặt, Mạnh thị không ngoảnh đầu lại mà dập đầu thật mạnh xuống đất.

“Tiện phụ đã tỉnh ngộ, lời ta nói bây giờ đều là sự thật. Chính Cố Ngọc Thành đã giết mẫu tử Tả Đường.”

“Hắn ngu dốt vô dụng, nhiều năm rồi cũng chỉ thi đỗ tú tài, lúc nào cũng mong mua được chức quan. Có lần hắn than vãn trước mặt ta, nói trời cao bất công, nói trước kia lão Ngũ văn võ song toàn, khiến các huynh đệ khác chẳng khác nào bùn đất dưới chân.”

“Vất vả lắm hắn mới phát rồ lên, đòi làm gì mà lãng tử giang hồ. Nhưng trớ trêu thay, trước có Tả Đường mỹ mạo giàu sang, sau lại có tiểu thư danh môn Tào gia tự dâng đến tận cửa, đòi làm vợ kế bằng được.”

“Hắn còn nói tiểu thư Tào gia có quan hệ rộng, không chỉ giúp hắn mua chức quan, mà nếu vào Cố gia làm kế thất, còn có thể giúp Quân An nhà ta vào Bạch Sơn thư viện.”

Mạnh thị cười tự giễu:

“Lúc ấy ta còn tưởng hắn vì tiền đồ của nhi tử, nào ngờ hắn toan tính cho thằng con hoang Cố Quân Bảo với ả hồ ly nhỏ hắn nuôi bên ngoài!”

“Cũng là ta ngu xuẩn! Bạch Sơn thư viện vốn chỉ nhận trẻ nhỏ, khi đó Quân An đã lớn chừng nào rồi, còn vào đó làm gì?”

Mạnh thị quay phắt sang nhìn Cố Quân An, thấy trên mặt hắn không hề có vẻ ngạc nhiên, bà ta lập tức kích động!

Bà ta đứng bật dậy, nhìn nhi tử đầy khó tin:

“Ngươi biết? Ngươi biết phụ thân tốt của ngươi nuôi Lý Nga ở bên ngoài, còn sinh ra Cố Quân Bảo? Ngươi biết! Ngươi vậy mà biết! Ngươi đã biết, vậy mà vẫn giúp họ giấu ta, giấu chính mẫu thân của mình?”

Sắc mặt Mạnh thị trở nên điên cuồng.

Cố Quân An bị bà ta dọa sợ, hai mắt đỏ hoe, đau đớn nhìn Mạnh thị: “Mẫu thân, người hiểu lầm rồi! Đây là lần đầu tiên con nghe nói chuyện này, thật sự quá đỗi kinh ngạc… Mẫu thân, những lời mẹ nói đều là sự thật sao?”

Mạnh thị liếc hắn một cái rồi lập tức thu lại ánh mắt.

Bà ta quỳ xuống lần nữa, cứ như thể chưa từng có màn chất vấn vừa rồi, tiếp tục nói:

“Lúc ấy ta còn tưởng hắn muốn khuyên Cố Hữu Niên bỏ thê tái giá, ai ngờ tâm tư hắn lại là muốn giết người.”

“Không chỉ giết người, hắn còn muốn lợi dụng Tào tiểu thư để kiểm soát luôn cả Tào gia.”

Cố Ngọc Thành nghe vậy, lập tức quát lớn để ngăn Mạnh thị.

Nhưng Ngô Giang như một cơn lốc lao tới, chớp mắt đã đè hắn ngã xuống đất.

Mạnh thị liếc mắt nhìn về phía đó, rồi dửng dưng nói tiếp: “Lúc đầu ta cũng chẳng để tâm, mãi đến một ngày ta phát hiện đơn thuốc độc ta giấu trong hộc trang điểm… đã bị Cố Ngọc Thành động đến!”

Bình Luận (0)
Comment