Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 109

Hàn Thời Yến cảm thấy bản thân có chút vấn đề. Sao lần này từ phủ Khai Phong đến ngõ Tang Tử lại nhanh hơn trước nhiều đến thế?

Hắn đang nghe Cố Thậm Vi kể chuyện thời thơ ấu, nghe đến cao hứng, nào ngờ đã nghe thấy tiếng của Thập Lý từ lúc nào không hay.

“Hàn Ngự sử, vậy ta về trước nhé. Ngươi đến ngõ Tang Tử, là muốn tiếp tục đi ăn chỗ khác sao? Gần đây lại có mỹ vị mới ư?”

Hàn Thời Yến ngẩn ra. Hắn phải nói thế nào đây?

Hắn vốn định đưa Cố Thậm Vi về nhà, nhưng nghĩ kỹ lại, so với ai đó, hắn mới là kẻ yếu ớt không chịu nổi gió sương. Cố nữ hiệp hái lá tung hoa, đến cả lá lan cũng có thể dùng làm kiếm, nào cần hắn tiễn về?

Cáo tiễn hổ về nhà, tâm tư này quả thực quá mức rõ ràng.

Hàn Thời Yến suy nghĩ trăm ngàn vòng, rốt cuộc cũng tìm được câu trả lời thích hợp, nhưng khi ngẩng đầu lên lại phát hiện Cố Thậm Vi đã sớm chạy tới cửa. Nàng vẫn không gõ cửa như thường lệ, chỉ nhẹ nhàng nhún chân một cái, phi thân vào viện.

Hàn Thời Yến trông thấy, chỉ biết lắc đầu cười bất đắc dĩ.

Hắn xoay người rời đi, bất giác khe khẽ ngâm nga một điệu hát, đi chưa được mấy bước thì chợt bắt gặp có người đang mỉm cười nhìn mình. Hắn lập tức đỏ bừng vành tai, tỉnh ngộ, vội nín bặt, nghiêm mặt lấy lại dáng vẻ đoan chính.

Cố Thậm Vi thì lại chẳng vào sân nhà mình, mà lách mình một cái, vòng qua một khúc quanh, lao thẳng vào màn đêm.

Bước chân nàng không ngừng, quẹo bảy tám lần liền, cuối cùng lộn người một cái, đáp thẳng lên lan can tầng cao nhất của một tửu lâu ba tầng.

Tửu lâu này vẫn chưa khai trương, trước cửa treo một tấm biển mới tinh, viết ba chữ to: Bình Đán lâu.

Tầng một đóng chặt, tầng hai tối om, nhưng tầng ba thì đèn đuốc sáng trưng, tiếng cười nói huyên náo không ngớt.

Cố Thậm Vi nhìn mà khẽ cười, nàng vươn chân móc vào khung cửa sổ, nhún mình nhảy vào trong.

Bên trong đặt một bàn tròn, quanh bàn có năm người đang ngồi. Thấy Cố Thậm Vi phá cửa sổ mà vào, ánh mắt mọi người đều sáng lên, đồng loạt đứng dậy.

“Ngươi rốt cuộc cũng đến rồi! Nếu còn không đến, rượu sẽ bị gã kể chuyện kia uống sạch mất!”

Người lên tiếng vận áo vàng, trông khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, dung mạo phong tình vạn chủng, nói chuyện thì ánh mắt lưu chuyển, nhìn đến mức xương cốt ai nấy đều mềm nhũn.

Người kể chuyện bị nàng trêu chọc, liền nâng bình rượu rót đầy một chén cho Cố Thậm Vi, vẫy tay gọi nàng: “Mau lại đây, mau lại đây, đây là rượu quý của Đào chưởng quầy, bình thường hắn keo kiệt lắm, chẳng dễ gì đem ra đâu!”

Cố Thậm Vi liếc nhìn hắn, hắn lập tức đặt chén rượu xuống, giả bộ giơ tay làm động tác vỗ kinh đường mộc, nói nghiêm túc:

“Ngươi cứ yên tâm đi. Dạo này Hàn Xuân lâu mỗi ngày đều kể chuyện phơi bày bộ mặt thật của tên giả nhân giả nghĩa kia. Một khi ta mở miệng, toàn bộ những người kể chuyện trong thành Biện Kinh đều phải theo sát.

“Không quá ba ngày, khắp Biện Kinh người người đều biết. Không quá bảy ngày, đến cả bọn trẻ con ở Tô Châu cũng sẽ truyền miệng mà cười cợt!”

Cố Thậm Vi phá lên cười, giơ ngón cái về phía người kể chuyện: “Thế cảnh này quả thực là tuyệt diệu!”

Nói rồi, nàng nâng chén rượu lên, một hơi cạn sạch, lại chắp tay ôm quyền với mọi người.

“Chư vị, ta đến trễ, tự phạt một chén! Đêm nay may nhờ có các ngươi giúp ta chặn lão tặc Cố Ngôn Chi lại.”

Vừa dứt lời, một thư sinh trung niên cầm quạt ngọc khẽ lắc đầu:

“Chúng ta quả thực đã chặn lại, nhưng căn bản là chẳng có ai cả. Vốn nghĩ cố gắng đuổi nhanh hơn dự kiến, vào thành Biện Kinh sớm hơn để có thể giúp ngươi một tay, nào ngờ vẫn chẳng có cơ hội ra tay.”

“Cố Ngôn Chi không cần chúng ta chặn, xe ngựa mới đi được nửa đường đã tự quay đầu trở về rồi.”

Cố Thậm Vi sững sờ.

Nàng vẫn luôn nghĩ là người của mình đã phát huy tác dụng, lại không ngờ rằng Cố Ngôn Chi căn bản chưa từng đến Khai Phong phủ.

Nàng trầm tư trong chốc lát, rồi tự giễu cười khẽ:

“Quả nhiên là ta ngây thơ rồi. Tên lão tặc đó thấy tình thế không ổn liền lập tức xem Cố Ngọc Thành như quân cờ bỏ đi, hoàn toàn không còn ý định đặt cược thêm vào hắn nữa.”

“Cũng đúng thôi, Cố Ngọc Thành đã mất hết giá trị lợi dụng. Tuy hắn là phế vật, nhưng cũng sinh ra được hai đứa con có ích.”

Cái gọi là “măng khôn mọc từ lóng tre đần”, chính là như thế.

Cố Ngọc Thành bản thân chẳng có tài cán gì, nhưng lại sinh ra hai nhi tử rất có đầu óc. Cố Ngôn Chi có trong tay hai quân cờ, một sáng một tối: Cố Quân An và Cố Quân Bảo, vậy thì cần gì một kẻ vô dụng như Cố Ngọc Thành nữa?

Thư sinh phe phẩy quạt, cảm thán:

“Cái họ Cố này thực đúng là hiếm thấy khó tin. Dù có là giáo chủ ma giáo cũng biết hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà hắn lại xuống tay với người nhà mình một cách không chút nương tay.”

“Lâu chủ, chuyện trước đây ngài sắp xếp, huynh đệ chúng ta đều đã hoàn tất. Giờ chỉ chờ xem lúc nào ngài muốn ra tay, lật đổ tên lão tặc đó.”

Cố Thậm Vi gật đầu: “Không vội. Các ngươi đã từng nghe qua cái tên Lý Mao chưa? Giang hồ gọi hắn là ‘Rải Giấy Tiền’.”

“‘Rải Giấy Tiền’?”

“Trước đây hắn không gọi là Lý Mao, mà là Lý Thắng. Từng là đệ tử ngoại môn của Hoa Sơn, sau này bị thê tử cho đội nón xanh, giận quá mà giết sạch cả nhà thê tử bảy người.”*

“Nhạc phụ của hắn không phải người trong giang hồ, chỉ là một tú tài, trước kia từng làm tiên sinh ở huyện nha Hoa Âm. Sau khi dính dáng đến vụ án, hắn rời khỏi Hoa Sơn, thay tên đổi họ, đến Tô Châu lánh nạn. Một kẻ chuyên trộm gà bắt chó, cùng lắm cũng chỉ là hạng vô danh tiểu tốt trong giang hồ mà thôi.”

“Gan to như trâu, bản lĩnh lại chỉ như lông trâu.”

Người kể chuyện nghe đến đây bỗng bật dậy, như chợt nhớ ra gì đó. Hắn vốn là người kể chuyện chuyên nghiệp, giọng nói có phần khoa trương, giật gân:

“Lâu chủ, nếu ngài muốn tìm Lý Mao, phải đi ngay lập tức! Hắn có một tay chèo thuyền cố định, tên là Vi Nhất Triều. Người này có hẳn một nhóm thuyền phu dưới trướng. Vi Nhất Triều chèo thuyền nào, ‘Rải Giấy Tiền’ sẽ mở sòng bạc trên con thuyền đó, bởi vì có kẻ chống lưng cho hắn.”

Cố Thậm Vi giật mình, chưa kịp suy nghĩ nhiều đã quay sang nhìn cô nương trẻ tuổi mũm mĩm bên cạnh, hai má nàng ta căng tròn vì nhét đầy thức ăn.

Nữ tử kia từ nãy đến giờ không lên tiếng, lúc này vừa thấy Cố Thậm Vi nhìn sang, lập tức tay nhanh hơn não, chộp lấy một cái đùi gà rồi lắc mình biến mất khỏi căn phòng.

Người kể chuyện trông thấy, không nhịn được cảm thán: “Khinh công của An Tuệ ngày càng xuất thần nhập hóa rồi.”

Khóe môi Cố Thậm Vi hơi nhếch lên.

Ba năm bôn ba bên ngoài, nàng cũng quen biết được một số người, làm được một số việc.

Bình Đán lâu trước đây ở Tô Châu, nhưng giờ nàng theo Hoàng Thành tư đến Biện Kinh trước một bước, những người khác lần lượt cũng đã đến trong mấy ngày qua.

Nàng suy nghĩ một lát, rồi nhìn về phía một nam tử trung hậu thật thà cuối cùng trong phòng: “An Triều, bên phía Thương Lãng Sơn có động tĩnh gì không?”

An Triều là ca ca ruột thịt của An Tuệ, hai huynh muội là những người đầu tiên đi theo Cố Thậm Vi.

An Triều lắc đầu:

“Không có gì đặc biệt. Nhà họ Hồng ở Thương Lãng Sơn thực sự đã chết sạch, không ai còn sống. Ta canh giữ ở mộ phần mấy ngày liền, chẳng thấy Tống Vũ xuất hiện, chỉ có hai người đến bái tế.”

“Một người rất lạ mặt. Ta đã dò la được, đó là tùy tùng đi theo Hàn Ngự sử mà lâu chủ thường gặp.”

“Hắn đi cùng Hàn tri châu, nhưng Hàn tri châu không mặc quan phục, mà mặc thường phục.”

Cố Thậm Vi gật đầu, ánh mắt trầm ổn nhìn bốn người có mặt: “Mọi người, đêm nay cứ ăn uống thật no. Tiếp theo, đến lượt chúng ta ra sân khấu rồi.”

Bình Luận (0)
Comment