Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 118

Cố Trường Canh thấy vậy, lập tức bước lên một bước, định kéo Tề thị ra.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Cố Thất Nương dứt khoát gạt phắt tay bà ta ra, thậm chí còn đẩy bà ta ngã nhào xuống đất. Ánh mắt nàng lạnh như băng, nhìn Tề thị chẳng khác gì một người xa lạ.

“Lần này bà có dám đứng ra bảo vệ ta không? Hay là lại để ta bị hắn ép chết một lần nữa?”

Lời này rơi vào tai Tề thị chẳng khác nào sấm nổ giữa trời quang.

Bà ta ôm lấy tay Cố Thất Nương, đôi bàn tay khẽ run rẩy, ánh mắt tràn ngập bối rối, hết nhìn Cố Trường Canh lại quay sang ba nhi tử đang đứng bên kia.

Bà ta do dự, hết nhìn người này lại liếc sang người kia, nước mắt từng giọt từng giọt lăn dài xuống má.

Cố Trường Canh thấy vậy, nghiến răng nói: “Đừng để nó mê hoặc! Thất Nương đã chết từ lâu, người này tuy có dáng vẻ giống nó, nhưng tuyệt đối không phải nữ nhi của chúng ta!”

Vừa dứt lời, trên công đường, Vương Nhất Hòa nặng nề đập mạnh kinh đường mộc, giọng nghiêm nghị: “Ai đang đứng trước công đường? Không được lớn tiếng ồn ào!”

Cố Trường Canh cùng đám người lập tức cúi đầu hành lễ, vội vàng lùi sang một bên.

Tề thị ngây ngẩn, không nhúc nhích. Ba nhi tử của bà ta cũng chẳng có chút nhạy bén nào, vẫn đứng đực ra như mấy khúc gỗ, sau đó mới vội vàng bước lên đỡ bà ta dậy.

Khoảnh khắc tới gần, ngay cả tim của Cố Trường Canh cũng đập nhanh hơn. Bởi vì trên gáy của nữ tử đang quỳ dưới công đường có một nốt ruồi đỏ. Nốt ruồi đỏ ấy không tròn trịa mà có hình góc cạnh, thoạt nhìn tựa như một quyển sách đang mở ra.

Đây là dấu vết đặc biệt của Cố Thất Nương. Năm đó, khi nàng mới sinh ra, chính vì nốt ruồi này, mà Cố Ngôn Chi đã dành cho nàng một sự sủng ái đặc biệt.

Cố Trường Canh không nhịn được, ánh mắt dời lên gương mặt nàng. Cố Thất Nương đã chết nhiều năm. Khi nàng mất vẫn còn non nớt, ngây thơ.

Nhưng người trước mặt, dù dung mạo vẫn vậy, lại chững chạc, trầm ổn hơn rất nhiều.

Ông ta nhìn nàng, lẩm bẩm: “Không thể nào… Ngươi đã chết rồi… Chính tay ta đã chôn cất ngươi… Hơn nữa…”

Cố Thất Nương nghe hắn lầm bầm, bỗng bật cười lạnh đầy châm chọc: “Hơn nữa cái gì? Hơn nữa ngươi còn giúp ta làm âm hôn? Pháp sư làm lễ còn bảo với ngươi rằng, hôn sự đã viên mãn? Ta và nhi tử độc nhất của Chuyển Vận sứ Tô Bảo Bình, Tô Hoài, đã trở thành phu thê ân ái dưới cửu tuyền?”

Lời vừa thốt ra, Vương Nhất Hòa cảm giác như có ngọn lửa thiêu cháy từ dưới mông lên thẳng đến tim phổi, nóng đến mức ông ta suýt phun ra lửa!

Ông ta quay sang nhìn Cố Thậm Vi, người đang đứng thảnh thơi một bên, dùng ánh mắt trách móc trăm lần.

Trời xanh chứng giám! Hôm nay ông ta chỉ định xét xử vụ án của Lý Mao, làm rõ chuyện Tào đại nương tử bị ám sát tại tiệc cưới trong phủ, đồng thời giải oan cho hôn sự bị vu oan của Hoàng Thành tư…

Khoan đã! Còn vụ án giết hại tức phụ đệ đệ và chất nhi của phụ thân Phò mã gia nữa!

Mà giờ lại đột nhiên liên quan đến cả Chuyển Vận sứ Tô Bảo Bình!

Cố gia này đúng là chùa nhỏ mà yêu quái nhiều, ao cạn mà rùa lại lắm!

Cứ theo cái đà này, nếu ông ta không được thăng chức Bình Chương tri sự, vậy thì đúng là Hoàng đế nhìn nhầm người rồi!

Vương Nhất Hòa nghĩ vậy, ánh mắt chợt nhìn sang Lý Mao, rồi lại quét tới thi thể đang được phủ vải trắng ở một góc công đường.

Trước đó, ông ta nghe cấp dưới báo lại, nói rằng hôm nay trên Biện Hà đột nhiên nổi lên một thi thể…

Chuyển Vận sứ Tô Bảo Bình quản lý vận chuyển đường thủy, mà Lý Mao cùng đám người kia cũng có liên hệ với vận chuyển hàng trên kênh đào…

Vương Nhất Hòa nghĩ đến đay, liền đập mạnh kinh đường mộc, ánh mắt như đao quét thẳng về phía Cố Thất Nương đang quỳ dưới công đường: “Ngươi có chứng cứ gì chứng minh lời mình nói? Bản phủ nhắc nhở ngươi, vu cáo mệnh quan triều đình là trọng tội, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ!”

Cố Thất Nương cười lạnh: “Chính mắt ta thấy, chính tai ta nghe, còn có thể giả sao?”

“Đại nhân tra xét một chút liền biết ta nói câu nào cũng là sự thật. Khi còn sống, Tô Hoài nổi danh là kẻ háo sắc, chẳng những ném vàng như rác trong thanh lâu, mà còn ngang nhiên trêu ghẹo nữ tử nhà lành ngay trên phố. Vì chuyện này, Tô Bảo Bình từng nhiều lần bị quan Ngự sử Quan Chính Thanh dâng tấu hạch tội.”

Cố Thất Nương nói xong, quay đầu nhìn về phía Hàn Thời Yến đứng bên cạnh:

“Hàn ngự sử là môn sinh của Quan ngự sử, chuyện này có hay không, ngươi rõ ràng nhất!”

Hàn Thời Yến nghe vậy, khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Cố Thậm Vi một thoáng, rồi chậm rãi nói: “Chuyện này quả thực có thật!”

Vương Nhất Hòa nhìn mà cảm thấy răng cũng bắt đầu đau lên.

“Cố gia dốc lòng nâng đỡ danh tiếng của ta tại Biện Kinh, chẳng qua cũng chỉ vì một tấm thiệp mời yến tiệc mùa xuân…”

Cố Thậm Vi nhìn Cố Thất Nương từ tốn kể lại từng chuyện, tâm trí không khỏi hoảng hốt.

Thời gian đã qua lâu như vậy, nếu không nhờ Cố Thất Nương nhắc lại, e rằng mọi người đã quên mất, năm đó nàng quả thực nổi danh vô cùng, nhờ tài mạo song toàn mà vang danh khắp Biện Kinh.

Cố Ngôn Chi tuy xuất thân tiến sĩ, lại giỏi tính toán, dần dần cũng tạo dựng được chỗ đứng trong triều. Nhưng dù sao, nền tảng của Cố gia vẫn chưa sâu, dù Cố Thất Nương có xuất sắc đến đâu, cũng khó có thể trở thành nữ chủ nhân của một danh môn vọng tộc.

Mà muốn bước vào cửa cao, tất nhiên phải tính toán cẩn thận.

“Trong buổi yến tiệc mùa xuân năm ấy, Tô phu nhân vừa nhìn thấy ta lập tức ưng ý, nói rằng khi còn sống, Tô Hoài đã nghe danh ta, rất thích kiểu mỹ nhân như ta. Còn bảo rằng dạo gần đây, bà ta thường xuyên nằm mơ, thấy Tô Hoài nói với bà rằng hắn muốn thành thân.”

“Sau đó, Tô phu nhân đề nghị ta cùng Tô Hoài kết âm hôn. Đổi lại, Tô Bảo Bình sẽ sắp xếp điều phụ thân Cố Trường Canh của ta đến làm quan thủy vận, chuyển lương thực, còn sính lễ chính là một chiếc thuyền lớn có thể đi lại tự do trên toàn bộ kênh đào.”

Cố Thậm Vi nghe xong, khóe môi khẽ nhếch, trong mắt đầy ý cười.

Nàng nhìn sắc mặt Cố Trường Canh đã hoàn toàn biến đổi, không khỏi bật ra hai tiếng “tặc tặc” đầy hứng thú.

Cố Trường Canh rùng mình, bỗng lớn tiếng hô lên:

“Đại nhân! Nữ tử này căn bản không phải nữ nhi Cố Thất Nương của ta! Không biết đây là ai giả mạo, đến đây vu khống bôi nhọ ta! Chuyện âm hôn này hoàn toàn không có thật!”

“Việc ta được điều đến quản lý thủy vận lương thực có chiếu lệnh rõ ràng, chẳng qua chỉ là trùng hợp! Thân phận hèn mọn như ta, Tô vận sứ căn bản không quen biết, làm sao có thể có giao dịch hoang đường như vậy?”

“Hơn nữa, đại nhân có thể tra xét sản nghiệp dưới danh nghĩa của ta. Thuyền nào được phép cập bến Biện Hà tại kinh thành, trong sổ sách đều có ghi chép rõ ràng. Chứ đừng nói là một chiếc thuyền lớn, cả Cố gia chỉ có một con thuyền nhỏ, mỗi năm dùng để về Nhạc Châu tế tổ mà thôi!”

“Xin đại nhân tra rõ thân phận của nữ tử này, tránh để nàng ta bịa đặt vô căn cứ!”

Cố Thậm Vi nhìn bộ dạng cật lực chối tội của ông ta, không khỏi nhớ đến bộ dạng của Cố Ngọc Thành trước đây.

Người nhà Cố gia, những thứ khác không nói, nhưng ai nấy đều có cái tài thoái thác trách nhiệm cực giỏi.

“Đại nhân minh giám, dưới danh nghĩa của Cố Trường Canh xác thực không có bất kỳ chiếc thuyền nào. Nhưng điều đó không có nghĩa là chiếc thuyền ấy không tồn tại.”

Cố Thất Nương lạnh nhạt liếc mắt nhìn Cố Trường Canh, sau đó tiếp tục nói:

“Bởi vì, mọi việc kinh doanh liên quan đến thủy vận lương thực của Cố gia, đều được ghi chép dưới tên của người khác.”

“Khi đó, ta đã hoảng sợ đến tột cùng.”

“Ta vốn từ nhỏ đã luôn nghe theo lời phụ thân, một lòng muốn gả vào danh môn vọng tộc, vì Cố gia tranh khẩu khí. Chẳng cần phải nói những điều xa vời, chỉ cần có thể mở đường cho ba vị huynh trưởng, khiến bọn họ có con đường tiến thân thuận lợi hơn.”

“Nhưng ta không thể ngờ rằng… Những gì ta phải đối mặt, lại kinh khủng hơn tất thảy những gì ta từng tưởng tượng!”

“Chư vị ở đây có ai nghĩ được rằng? Phụ mẫu ruột thịt của ta lại muốn đem một người còn sống sờ sờ như ta gả cho một kẻ đã chết! Mà kẻ này khi còn sống tiếng xấu muôn nơi!”

Bình Luận (0)
Comment