Hàn Thời Yến nghe vậy, không khỏi liếc mắt nhìn Cố Thậm Vi đứng bên cạnh.
Nàng khoanh tay đứng đó, tựa như trăng trong nước, mây chân trời, chẳng thể nhìn ra vui hay buồn, lúc gần lúc xa.
Chả trách trong cáo trạng của “Cố Thất Nương” trước đó ghi ba tội danh lớn: ép chết nữ nhi, lập sòng bạc trái phép, coi mạng người như cỏ rác.
Ban đầu, gã tiểu ca trong gánh tạp kỹ làm sao quen biết Lý Mao? Chính là trên con thuyền lớn từ Tô Châu đến kinh thành, hắn ta rơi vào bẫy cờ bạc của Lý Mao.
Lúc bọn họ đi bắt Lý Mao, Cố Thậm Vi đã nói rằng Lý Mao thường xuyên đổi thuyền, nhưng hắn có một đặc điểm, dù có đổi thuyền thế nào thì cũng chỉ đổi sang thuyền của Vệ Nhất Triều. Thì ra, Vệ Nhất Triều lại là người của Cố gia.
Chả trách đêm đó ba người bọn họ đột kích Cố gia, lật lại vụ án mẫu tử Tả Đường bị đầu độc, khiến Cố gia trở tay không kịp.
Vậy mà Cố Ngôn Chi có thể ngay trong một đêm bày mưu lập kế, muốn vu oan giá họa cho Cố Thậm Vi thành hung thủ giết người, lập tức phản công trở lại.
Hắn từng thắc mắc, Cố Ngôn Chi chỉ là một kẻ đọc sách, làm sao lại có dính líu đến đám môi giới giang hồ l**m máu trên lưỡi đao kia? Không chỉ riêng Lý Mao hay tiểu ca gánh tạp kỹ lần này; mà cả bà vú Lại, một nữ nhân trong nội trạch, cũng có thể liên hệ với hạng tội đồ liều mạng như Trịnh Lão Lục để dùng ám khí giết Tả Đường?
Nếu bọn họ sớm đã có “Vệ Nhất Triều”, sớm đã có không ít “Lý Mao”, thì tất cả liên kết lại, trở nên hợp lý rồi.
Mạng của Cố Thất Nương chính là viên đá lót đường đầu tiên cho Cố gia bước tới con đường vàng bạc nhuốm máu!
Ba tội danh lớn đã ứng nghiệm hai tội, vậy còn tội thứ ba thì sao?
Ánh mắt Hàn Thời Yến rơi xuống thi thể của Vu Hữu Địa, bị phủ kín bởi một tấm vải trắng.
Rõ ràng, người nghĩ đến điều này không chỉ có mình hắn, mà tất cả những người có mặt đều đồng loạt nhìn về phía Lý Mao.
Sắc mặt Lý Mao u ám, thấy mọi người nhìn mình, hắn lại hung hăng trừng mắt đáp trả.
Ngay lúc bầu không khí trở nên căng thẳng, cô nương tên Lý Vân kia bỗng nhiên mềm nhũn hai chân, “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống.
Môi nàng ta run rẩy, sợ đến bật khóc: “Đường ca, huynh đừng có trừng nữa! Mẹ nó chứ, huynh bị mù rồi à? Không thấy cả Khai Phong phủ, Hoàng Thành tư, Ngự Sử đài đều đến bắt chúng ta sao? Chỉ thiếu nước tra ra cả màu q**n l*t của Cố lão nhị nữa thôi, huynh còn trừng cái gì mà trừng?”
“Xong đời rồi! Ta đã bảo là ở quê nuôi cừu yên ổn thì không chịu, huynh cứ nhất quyết lôi ta lên đây lừa người!”
“Còn bảo có quan lớn che chở, không xảy ra chuyện được, bảo ta thấy ai béo bở thì dụ họ đi đánh bạc. Vu Hữu Địa thua đến mức q**n l*t cũng chẳng còn, huynh lại bảo ta lừa hắn xuống Dương Châu, sau đó muốn bán hắn!”
“Ta đâu có biết hắn sẽ chạy trốn đâu chứ!”
“Người không phải ta giết! Gà ta còn không dám giết, các đại lão gia, xin đừng có mù như đường ca ta! Ta nhiều nhất cũng chỉ lừa người ta đi đánh bạc thôi! Vu Hữu Địa không phải ta giết, là thuộc hạ của đường ca ta đánh chết hắn!”
“Khi hắn chết, còn bám chặt lấy chân ta, bây giờ chân ta vẫn còn vết bầm đây này! Bọn họ dìm hắn xuống sông, còn dán bùa trấn hồn lên lưng hắn! Ta cũng không biết tại sao cái xác bị buộc đá lại vẫn có thể nổi lên nữa!”
Lý Vân khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, co rúm người lại, trông chẳng khác nào một con sóc nhỏ hoảng loạn.
Nhưng chính kẻ nhát chết như vậy, lời nói thốt ra lại có thể dọa người đến mức ngất xỉu.
Lúc này, bất kể là Cố Trường Canh hay Lý Mao, nghe xong đều tối sầm mặt mày, hận không thể trực tiếp ngất đi cho xong. Lý Mao giận dữ ngắt lời Lý Vân, mắng to: “Đồ ngu, không biết nói thì câm miệng lại!”
Lý Vân bị dọa đến mức co người lại càng nhỏ hơn, run rẩy không ngừng.
“Mẹ nó chứ, ta chịu không nổi nữa rồi! Sao ngươi lại không biết nhìn tình hình như vậy? Diêm Vương đã nắm chặt tay ngươi rồi, ngươi còn chạy thoát được chắc? Lúc trước ngươi tìm Trịnh Lão Lục giết nữ La Sát của Hoàng Thành tư, ta đã khuyên ngươi rồi mà.”
“Ngươi cứ cứng đầu như con khỉ đá, cứ nghĩ quẩn chạy tới trước mặt nữ La Sát mà nhảy múa làm gì? Nếu ta là nàng ta, ta cũng chặt ngươi ra ném cho gà ăn rồi!”
“Ngươi rửa sạch cái lỗ tai bị phân chó chặn lại của mình đi, rửa sạch đi! Nghe chưa hả? Cố gia xong đời rồi! Ngay cả bảy con thuyền lớn nhà bọn họ ghi dưới tên Vệ Nhất Triều cũng bị điều tra ra rồi! Ngươi còn không nhanh tay tạt nước bẩn trước đi, định chờ hắn hất thẳng bô phân vào miệng ngươi sao?”
“Chưa từng đọc thoại bản à? Mấy kẻ có tiền có quyền ấy, thích nhất là kéo người chết chung, tìm người chịu tội thay đấy!”
“Ngươi muốn gánh tội thay đi chết thì tùy, nhưng ta không muốn! Ta đã sớm bảo ngươi rồi, cái vị Tô Chuyển Vận sứ kia đã cáo lão về quê, người đi trà lạnh, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện! Ngươi xem đi, xem đi! Mẹ nó, ngươi hại chết ta rồi!”
Giọng Lý Vân mềm mại, vừa nức nở vừa nấc cụt, trông vừa yếu ớt vừa đáng thương.
“Hu hu hu, không thể chửi nãi nãi ngươi, nãi nãi ngươi cũng là nãi nãi ta. Nhưng mẹ nhà ngươi, ngươi hại chết ta rồi!”
Cố Thậm Vi nghe vậy, trong đầu đảo qua đảo lại, nàng đâu có từng tìm Lý Vân làm nội ứng đâu chứ? Tuy đúng là như Lý Vân nói, nàng ẩn nhẫn ba năm, đã sớm chuẩn bị đầy đủ chứng cứ để đóng đinh Cố Trường Canh, chỉ chờ Đỗ mụ mụ kể ra từng cái một.
Nhưng Lý Vân làm một hồi như thế này…
Không thấy Vương Nhất Hòa ngồi trên công đường kia đã bắt đầu dựng thẳng tai, chọc ngoáy móc ra từng từ mấu chốt trong lời nàng ta nói rồi sao?
Bảy con thuyền lớn… Bắt người đi bán… Lý Mao sai Trịnh Lão Lục hãm hại Cố Thậm Vi…
Hay lắm! Chuỗi hạt này xâu trọn một chuỗi luôn rồi…
Phía bên kia, mắt Lý Mao rực lửa, hận không thể lao lên b*p ch*t Lý Vân, còn Cố Trường Canh bên này thì đã hoàn toàn mất đi kiểm soát.
Ông ta lảo đảo vài bước, trông có vẻ không đứng vững nổi, chân phải hơi động, nhẹ nhàng chống về phía trước, nào ngờ trên mặt đất không biết từ bao giờ lại xuất hiện một đồng tiền đồng dựng đứng…
Cố Trường Canh giẫm lên đồng tiền, trượt chân một cái, cả người liền xoạc chân ngã xuống…
Hai tiếng thét thảm thiết đồng thời vang lên trong công đường.
Một tiếng là của Cố Trường Canh, ông ta đau đến mức mặt mày vặn vẹo, trán toát đầy mồ hôi, ôm lấy đùi mình gào lên một tiếng thê lương!
Tiếng còn lại là của Lý Vân vừa quỳ bệt xuống đất khóc hu hu. Nàng ta bị Cố Trường Canh vung chân đá trúng mông, hoảng sợ bắn thẳng từ dưới đất lên, hét lên một tiếng chói tai:
“Đại nhân! Đại nhân! Ngài thấy chưa? Ông ta muốn giết người diệt khẩu!”
“Đại nhân! Cố Trường Canh muốn giết người diệt khẩu! Đại nhân! Ta chỉ lừa người đi đánh bạc thôi, không đáng tội chết đâu đại nhân!”
Cố Trường Canh, người sắp chạm đến bờ vực của thái giám, nghe thấy bốn chữ “giết người diệt khẩu” này, cảm thấy trước mắt tối sầm, hận không thể chết ngay lập tức cho rồi.
Mẹ nó, giết người diệt khẩu ngay trước mặt mọi người? Giờ hai chân ông ta gần như gãy lìa, cả người ngã bẹp trên đất, đứng dậy còn không được, giết người cái quái gì?
“Lý Vân! Ngươi đừng có ăn nói bừa bãi! Ta muốn giết ngươi khi nào?” Cố Trường Canh gắng gượng mắng một câu.
Nói xong, mồ hôi đầy đầu, ông ta vội vàng nhìn ba nhi tử đứng bên cạnh, hô lên: “Còn không mau đỡ ta dậy!”
Ba nhi tử của ông ta không nhúc nhích.
Lý Vân nghe thấy tiếng mắng chửi, lại giống như một con thỏ bị giật mình, chớp mắt đã lao vèo về phía Lý Mao, tóm chặt lấy thịt mềm ở eo hắn.
Lý Mao trợn trừng nhìn nàng một cái, sau đó khẽ giật mình, hắn nhanh chóng cụp mắt xuống, rồi đột nhiên quỳ bịch xuống đất với chiếc gông trên cổ.
“Đại nhân, Lý Vân không hề nói bậy. Ta nguyện ý làm chứng, là Cố Trường Canh tìm ta, bảo ta phái Trịnh Lão Lục đi giết Tào đại phu nhân, còn bảo tên làm xiếc kia giấu áo nhuốm máu, hãm hại Cố Thậm Vi. Còn Lại mụ mụ cũng chưa chết, ta vẫn đang nhốt bà ta trong hầm nhà mình.”
“Vệ Nhất Triều đích thực là người của Cố gia, tiền kiếm được từ thuyền, tiền đánh bạc, cuối mỗi tháng chúng ta sẽ giúp đưa đến một trang viên ở ngoại thành kinh đô, người của Cố gia sẽ đến lấy đi.”