Cố Thậm Vi nhớ rất rõ, khi ấy Sở Lương Thần nói đó là một nữ tử trẻ tuổi đội màn sa, dáng người cao khoảng tầm đến chân mày nàng.
Tuy khoác lên mình bộ dạng tiểu thư khuê các yếu đuối, nhưng trên tay lại có vết chai, hẳn là người luyện võ.
Mà thỏi vàng kia chính là một trong số quan ngân bị thất lạc trên sông vào năm Thịnh Hòa hai mươi sáu.
Hiện tại, nó đang nằm trong tay Vương Nhất Hòa ở Khai Phong phủ, trở thành bằng chứng trong vụ án đắm thuyền chở thuế ngân.
“Miên Cẩm.” Cố Thậm Vi khẽ lặp lại cái tên này.
Sau khi Trần Thần Cơ gửi thư cho Vương Toàn, có một cô nương nói giọng Ngô đã đến tiệm văn phòng tứ bảo, mua một đống đồ lặt vặt chẳng theo quy luật nào. Nhờ vậy, nàng ta mới có cơ hội theo Vương Toàn lên lầu hai, nắm rõ hành tung của hắn trong lòng bàn tay.
Mà sau đó, mới xảy ra chuyện Sở Lương Thần ẩn mình dưới sông Vĩnh An, giết người đoạt thư.
Vậy thì, cô nương nói giọng Ngô hoàn toàn không để lại bất cứ dấu vết nào kia liệu có thể chính là Miên Cẩm không?
“Ngay khi ngươi và Ngô Giang vừa rời khỏi, nữ nhân kia liền phái sát thủ đến mai phục. Rõ ràng không chỉ có mình ngươi nghĩ đến chuyện Sở Lương Thần vẫn còn sống. Nếu ta là ngươi, đã sớm vặn cổ Ngô Giang hoặc lão già ở Vụ Tán kia rồi.”
Lý Tam Tư lạnh lùng nói, đồng thời mở cửa nhà lao. Hắn nhấc chân đá đá Thường Diệc đang nằm bất động trên đất.
Thấy đối phương không có phản ứng gì nhiều, hắn mới quay sang nhìn Cố Thậm Vi: “Bọn chúng giết không ít người. Trong số đó, có một người chắc ngươi sẽ thấy hứng thú, tên là Xuân Linh.”
Lần này, Cố Thậm Vi thực sự bất ngờ.
Xuân Linh cô nương là tỷ tỷ ruột của Lục Dực ở ngõ Phù Dung. Phụ thân của hai nàng, Hạ Trọng An, từng là tri huyện Trường Châu.
Sau khi Quan ngự sử qua đời, người ta phát hiện bức thư mà Chu Thành gửi đến là giả mạo. Rõ ràng có kẻ muốn hãm hại Hoàng Thành sứ Trương Xuân Đình, nội bộ Hoàng Thành tư có kẻ phản bội. Đồng thời, mọi người đều lo lắng Xuân Linh cô nương đã gặp nạn, bị diệt khẩu.
Kết quả, tin tức từ Tô Châu truyền về xác nhận nàng ta quả thật đã chết.
“Bọn chúng giết Xuân Linh, vậy thì kẻ đứng sau hãm hại Trương đại nhân chính là chủ mưu của chúng. Đây cũng là lý do tại sao đại nhân đột nhiên lệnh cho ta tạm thời gác lại chuyện của Tống Vũ, tập trung điều tra vụ án đắm thuyền chở thuế ngân, bởi vì ngài ấy muốn tìm ra kẻ giật dây sau màn.”
“Hai ngày nay, đại nhân dung túng để ta ra tay với Cố gia, cũng là vì các ngươi đã biết bọn họ có liên quan đến vụ án.”
“Hôm nay, ngài ấy ra lệnh cho ta ngừng tay không chỉ là để giao phó với Tô Quý phi, mà quan trọng hơn, đây là thời điểm dồn con chó vào đường cùng, để xem nó sẽ nhảy qua bức tường nào.”
“Đại nhân cố ý bảo ngươi dẫn ta đến địa bàn của ngươi, chính là để nói rõ những chuyện này với ta. Dù sao, Hoàng Thành tư cũng không phải một khối sắt, ai biết được nơi nào còn có kẻ đang âm thầm theo dõi chúng ta?”
Cố Thậm Vi vừa nói, vừa nhìn chằm chằm vào Lý Tam Tư với ánh mắt sắc bén: “Về chuyện nội gián, có manh mối gì không?”
Lý Tam Tư hừ lạnh một tiếng, không trả lời thẳng vào câu hỏi của nàng: “Đại nhân bảo ngươi điều tra gì thì cứ điều tra cái đó. Những gì ngài ấy làm tự khắc có lý do, ngươi không cần nhiều lời. Chuyện nội gián trong Hoàng Thành tư, đó là bổn phận của ta. Đại nhân không bảo ta nói với ngươi, vậy ta cũng không thể nói.”
Cố Thậm Vi nghe vậy nhưng không hề tức giận. Đến nước này, nàng đã hoàn toàn hiểu vì sao người mà Trương Xuân Đình tín nhiệm nhất lại là Lý Tam Tư. Vì sao rõ ràng là nàng phát hiện ra nội bộ Hoàng Thành tư có kẻ phản bội, nhưng Trương Xuân Đình vẫn giao toàn bộ việc thanh trừ nội gián cho hắn.
Bởi vì trong thiên hạ này, không ai có thể là một thần tử trung thành hoàn hảo hơn Lý Tam Tư.
Nàng tin rằng nếu ngay lúc này Trương Xuân Đình bảo hắn tự cắt cổ mình, e rằng hắn cũng chẳng thắc mắc một lời, mà lập tức kết liễu bản thân.
Nghĩ vậy, Cố Thậm Vi liền chắp tay về phía Lý Tam Tư, cung kính nói: “Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm, vãn bối nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của đại nhân.”
Thấy nàng đối với Trương Xuân Đình hết sức cung kính, chân mày đang nhíu chặt của Lý Tam Tư giãn ra vài phần, tâm trạng cũng tốt hẳn lên: “Cho phép ngươi hỏi một câu.”
Cố Thậm Vi sững sờ một chút, không chút do dự mà hỏi ngay: “Đại nhân có biết Phúc Thuận công chúa có mối liên hệ đặc biệt với ngôi chùa nào không?”
Lý Tam Tư sâu thẳm nhìn nàng một cái, chậm rãi nói: “Ngươi đúng là biết chọn câu hỏi đấy, nhưng cái này ta không thể trả lời.”
Cố Thậm Vi không biết nên khóc hay cười. Cảm giác này chẳng khác gì có một lão tiên sinh râu bạc bảo nàng: “Ta sẽ truyền cho ngươi võ học trọn đời của ta!” Nhưng khi nàng chọn Cửu Âm Chân Kinh, ông bảo: “Cái này không được.” Chọn Lục Mạch Thần Kiếm, ông lại bảo: “Cái này cũng không được.” Cuối cùng, thứ duy nhất có thể học chính là “108 chiêu thức để trở thành kỳ thủ cờ vây”.
Nàng thầm nghĩ, rồi dẫm trúng tim đen của Lý Tam Tư: “Tiền bối theo đại nhân từ khi nào?”
Nàng thề, ánh sáng trong mắt Lý Tam Tư lúc này có thể thắp sáng cả bầu trời Biện Kinh.
Hắn còn chưa mở miệng mà lời đã như muốn trào ra ba vạn chữ. Ngay khi Cố Thậm Vi chuẩn bị vừa nghe hắn thao thao bất tuyệt vừa tranh thủ suy luận vụ án, thì lại nghe hắn dừng lại, lạnh nhạt phán một câu: “Không có gì đặc biệt. Đại nhân từng cứu ta và có ơn tri ngộ với ta, vậy nên ta dốc hết gan ruột để báo đáp.”
“Điểm này, giống như ngươi vậy.”
Khoé miệng Cố Thậm Vi giật giật, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Tam Tư.
Nhưng đúng lúc này, ánh mắt nghiêm nghị của tên trọc đầu này lại lóe lên vẻ tinh quái. Chỉ trong chớp mắt, khi nàng còn chưa kịp nhìn rõ, nó đã lập tức trở lại thành ánh mắt hung dữ như cũ.
Hắn đang trả đũa nàng đây mà!
“Những gì cần nói ta đã nói xong, Cố thân sự còn không mau đi làm việc đi? Lương bổng của Hoàng Thành tư đâu có dễ lấy thế!”
Cố Thậm Vi nhìn hắn, ánh mắt chợt sáng lên. Đột nhiên nàng đập tay lên trán, hoảng hốt kêu lên: “Hỏng rồi! Vừa rồi ta quên mất phải diễn! Chúng ta từ chỗ đại nhân đi ra, lại còn đứng đây nói chuyện thân thiết thế này, chẳng khác nào chứng tỏ ta không hề bị mắng, có phải sẽ bị nội gián nhìn thấu không?”
Lý Tam Tư khựng lại, nghiêm túc đáp: “Không sao, ta sẽ bảo với mọi người là ngươi bị mắng đến phát điên rồi.”
Cố Thậm Vi cạn lời, chỉ có thể cúi chào rồi không thèm quay đầu bỏ đi.
Lý Tam Tư nhìn theo bóng nàng khuất dần, cuối cùng cũng có thể thở phào một hơi dài. Hắn vốn là người nghiêm túc, ghét nhất là kẻ cợt nhả, bất kể là Ngụy Trường Mệnh hay Cố Thậm Vi, cả hai đều khiến hắn đau đầu!
May mà lần này, hắn đã thắng.
Hắn nghĩ vậy, nhưng ngay lúc ấy, hắn lại thấy từ bức tường ở góc sân, một cái đầu nhỏ ló ra.
Hắn tinh thông thuật đọc khẩu hình, chỉ vừa nhìn liền thấy gân xanh nổi đầy trán, giận dữ quát: “Cố Thậm Vi!”
Con nhóc thối kia rõ ràng đã nhép miệng bốn chữ: “Kính già yêu trẻ.”
Nàng đang ám chỉ lần này nàng nhường hắn ư?!
Lý Tam Tư nghe tiếng quát của mình vang vọng trong nhà lao, hắn nhìn về hướng Cố Thậm Vi vừa rời đi, thấy hành lang dài hun hút, âm trầm lạnh lẽo, hệt như ngày hắn lần đầu gặp Trương Xuân Đình…
Cố Thậm Vi vừa bước ra khỏi nhà lao liền khẽ nhắm mắt lại. Lúc này ánh nắng quá chói, khiến mắt nàng có chút không quen.
Nàng giơ tay che cánh tay mình, giả vờ ho khan vài tiếng, lại kín đáo liếc nhìn bốn phía, sau đó mặt trắng bệch mà đi ra khỏi cổng Hoàng Thành tư.
Trước cửa trống trải không một bóng người, xe ngựa của Hàn Thời Yến không biết đã rời đi từ lúc nào. Cả đám người Tam phòng Cố gia vừa rồi còn đang tranh cãi cũng đã biến mất không chút dấu vết.
So với sự náo nhiệt ở Khai Phong phủ, trước cổng Hoàng Thành tư có thể nói là vắng như chùa bà Đanh. Đến cả chó hoang đi ngang cũng chẳng buồn dừng chân, hận không thể vòng qua thật xa.
Cố Thậm Vi xoa xoa cái bụng lép kẹp của mình, ánh mắt hơi động, rồi liền đi thẳng về phía quán cháo bầu.