Hàn Thời Yến và Cố Thậm Vi lặng lẽ nhìn nhau, cả hai đều không tiếp tục tranh luận thêm.
Việc Lỗ Quốc Công phu nhân không chịu hợp tác cũng không sao, bởi lẽ mục tiêu của hung thủ vốn không phải khiến bà ta bị coi là kẻ giết người rồi bị áp giải vào Khai Phong phủ.
Bà ta cùng tiểu quan Mặc Minh thân thiết quấn quýt, lại có nhân chứng chứng minh không có mặt tại hiện trường, vậy nên chuyện này quả thực không liên quan đến bà ta.
Nhưng như vậy thì vì sao hung thủ lại tốn công giấu xác chết trong xe ngựa của Lỗ Quốc Công phu nhân?
Rõ ràng, khiến bà ta thân bại danh liệt, đồng thời giáng một đòn vào phe của Tô Quý phi là một trong những mục đích.
Theo lời của Lỗ Quốc Công phu nhân, bà ta ghé qua đây mỗi tháng vào thời gian cố định. Vậy nên, việc hung thủ hẹn gặp Âu Dương Chí ở nơi này chắc chắn không phải trùng hợp, mà đã được lên kế hoạch từ trước.
Nàng ta đã tính toán sẵn sẽ giấu thi thể vào xe ngựa của Lỗ Quốc Công phu nhân, cũng đã lường trước rằng ngay khi phát hiện ra xác chết, Kinh Lệ sẽ lập tức báo lại cho nàng, và rồi nàng sẽ ra khỏi thành đi đến Ngũ Phúc tự. Khoảng thời gian đi đi lại lại đó, vừa khéo trùng khớp với thời điểm Lỗ Quốc Công phu nhân đang vui vẻ trên đoạn đường này.
Thậm chí, sợ rằng Lỗ Quốc Công phu nhân không tò mò mà động vào chiếc xe, hung thủ còn cố ý để một cánh tay của Âu Dương Chí rủ xuống.
Khi phát hiện ra xác chết, chắc chắn nàng sẽ chặn xe của Lỗ Quốc Công phu nhân lại… Với phong cách làm việc mạnh mẽ của nàng và Hàn Thời Yến, nếu có một con kiến chưa hay biết chuyện bê bối này, thì đó nhất định là sai sót của hai người họ.
Vậy vấn đề nằm ở đâu?
Vì Cố Quân An cưới Phúc Thuận công chúa, nên bọn họ đều cho rằng Cố lão tặc đã đặt cược vào nhi tử của Tô Quý phi là Triệu Thành. Ông ta lên thuyền sớm, bao năm qua cũng xem như có công lao phò tá đắc lực.
Chỉ cần Quan gia trút hơi thở cuối cùng, ngày Triệu Thành lên ngôi sẽ là ngày nhà họ Cố vinh hoa phú quý, một bước lên mây.
Họ cũng tin rằng Miên Cẩm và Cố gia đều trung thành với cùng một người.
Nhưng bây giờ, Miên Cẩm lại ra tay với tỷ tỷ của Tô Quý phi. Không những thế, Cố Thậm Vi còn mơ hồ cảm thấy nàng ta đang chỉ cho nàng một con đường khác. Lời nhắc nhở của Hàn Thời Yến vừa thốt ra, sắc mặt Lỗ Quốc Công phu nhân rõ ràng đã thay đổi.
Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Phải chăng ngay từ đầu bọn họ đã sai, rằng người Miên Cẩm và Cố gia trung thành không phải Tô Quý phi, mà là một kẻ khác?
Chẳng lẽ trong triều đình vẫn còn một kẻ có dã tâm khác muốn tranh đoạt thiên hạ?
Hay thực ra, Miên Cẩm và Cố gia không hề trung thành với cùng một người?
Hoặc thậm chí, đây chỉ là một màn kịch đánh lạc hướng, lấy danh tiếng của Lỗ Quốc Công phu nhân làm vật hy sinh, để buộc nàng và Hàn Thời Yến dời mắt khỏi Tô Quý phi và Triệu Thành?
Dù thế nào đi chăng nữa, chiêu thức này của Miên Cẩm lại một lần nữa khiến cục diện tưởng chừng đã rõ ràng trở nên rối ren khó đoán.
Cố Thậm Vi suy nghĩ, cái cảm giác như có một bàn tay vô hình thao túng mọi thứ, biến nàng và Hàn Thời Yến thành con cờ trong ván cờ lớn, cảm giác không rét mà run lại một lần kéo đến!
Nàng sắp xếp lại suy nghĩ, ánh mắt rơi xuống Mặc Minh, người vẫn còn ngồi dưới đất chưa chịu đứng dậy.
Nàng vừa định mở miệng hỏi, thì đã nghe thấy giọng nói nghiêm túc nhưng không kém phần cay nghiệt của Hàn Thời Yến vang lên: “Ngươi có nghe thấy động tĩnh gì không? Tuổi còn trẻ, chẳng lẽ mắt đã mờ, tai cũng điếc rồi à?”
Nàng khẽ giật giật khóe miệng, thậm chí không cần quay lại cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của Lỗ Quốc Công phu nhân lúc này.
Hàn Thời Yến… cái miệng này quả thực không chừa đường lui cho ai cả!
Mặc Minh nghe vậy, mặt liền đỏ lên, hắn lắc đầu nói:
“Ta thực sự không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào. Trời còn chưa sáng, ta đã chờ sẵn trong căn phòng nhỏ của tiểu viện. Lúc đó, xa phu lái một cỗ xe không đến, nói rằng phu nhân đi nghe giảng kinh của Duyên Pháp đại sư, lát nữa mới quay lại.”
“Hai chúng ta tán gẫu một hồi, hắn kể rằng nhi tử mình sắp thành thân, muốn tìm Trí Lâm đại sư bói một quẻ xem vận số ra sao. Nhưng danh tiếng của Trí Lâm đại sư ở Biện Kinh quá lớn, căn bản không có chỗ mà xếp hàng. Nếu phu nhân chịu giúp thì tốt biết bao.”
“Đúng lúc phu nhân đến, nghe được chuyện này, liền đưa tiền bói quẻ cùng danh thiếp của mình để xa phu ra ngoài cầu một quẻ. Sau đó, chúng ta vào trong phòng…”
Nói đến đây, giọng của Mặc Minh nhỏ dần: “Phu nhân không nói dối, chúng ta thực sự không nghe thấy bất kỳ âm thanh bất thường nào.”
Hắn ngừng lại một chút, rồi bổ sung: “Nếu nhất định phải nói có điều gì khác thường… thì hình như ta có nghe thấy vài tiếng chim hót. Ta sinh ra ở thôn quê, chim chóc kêu thế nào ta đều từng nghe qua, nhưng loại âm thanh đó thì chưa từng.”
Mặc Minh nhíu mày, sắc mặt lộ vẻ khó xử: “Chính xác nó kêu thế nào, ta lại không bắt chước được.”
Hắn có chút thất vọng, bản thân chỉ được cái dáng vẻ ưa nhìn, còn cầm kỳ thư họa thì chẳng biết một thứ gì, càng đừng nói đến thuật bắt chước âm thanh. Giờ muốn chứng minh mình có nghe thấy cũng không thể, chẳng khác nào ấm trà nấu bánh chẻo, có lòng mà chẳng nói nên lời.
Hàn Thời Yến lại một lần nữa nhìn Cố Thậm Vi, còn nàng thì hơi nhếch cằm về phía con đường núi phía trước, ra hiệu hắn nhìn sang.
Một con ngựa đang phi nhanh tới, trên lưng có hai người. Người phía trước sắc mặt tái xanh, trông như sắp nôn ra, chính là lão ngỗ tác. Người ngồi sau thì hào hứng như hầu vương mới xuất thế, không ai khác ngoài người quen Ngô Giang.
Phía sau tuấn mã của Khai Phong phủ, còn có một cỗ xe ngựa khá xa hoa bám theo.
“Cố đại nhân! Thời Yến huynh!” Ngô Giang nhảy phắt xuống ngựa, nhìn lướt qua thi thể trên đất rồi không ngừng nấc lên…
Bên kia, lão ngỗ tác hít sâu một hơi, khó nhọc trèo xuống ngựa, vừa cau mày nhìn Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, vừa vỗ mạnh lên lưng Ngô Giang: “Còn đứng đó làm gì? Mau bắt tay vào việc đi! Hừ, lão phu thực sự không ngờ có một ngày nghĩa trang lại không chứa đủ xác chết, còn ta thì khám nghiệm đến mức muốn nôn luôn rồi…”
Nói đoạn, lão túm lấy Ngô Giang đang nhảy nhót, dùng một tay ấn đầu hắn xuống, mạnh mẽ chặn đứng màn nấc cụt không dứt…
Ánh mắt của Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến đều không dừng lại trên người Ngô Giang, mà cùng nhìn về phía cỗ xe ngựa phía sau.
Xe dừng lại, từ trong bước xuống một bà tử mặc áo vải thô màu đen, tóc búi chặt, không một sợi lòa xòa. Lưng bà ta thẳng tắp, phong thái uy nghiêm, sải bước đến trước mặt Lỗ Quốc Công phu nhân, đỡ bà ta dậy.
“Phu nhân đã chịu kinh sợ, mau lên xe nghỉ ngơi, nơi này cứ để lão nô lo liệu.”
Toàn thân Lỗ Quốc Công phu nhân lập tức thả lỏng, bà ta gật đầu, nhanh chóng bước lên xe ngựa…
Cố Thậm Vi khẽ kéo kéo vạt áo của Hàn Thời Yến bên cạnh, hai người lặng lẽ vòng ra khỏi đám đông, rồi rời đi.
“Nơi này rõ ràng sẽ không moi thêm được gì nữa. Người chắc chắn không phải do Lỗ Quốc Công phu nhân giết. Chúng ta đều biết hung thủ chính là Miên Cẩm sử dụng Nga Mi thích. Không cần lãng phí thời gian với bà ta nữa.”
Hàn Thời Yến hoàn toàn đồng ý với lời của Cố Thậm Vi. Những thông tin có thể khai thác bọn họ đều đã nắm rõ. Hơn nữa, Lỗ Quốc Công phu nhân giữ miệng rất chặt, tiếp tục tra hỏi cũng chỉ quanh đi quẩn lại những câu cũ. Loại người khó nhằn này, cứ để Vương Nhất Hòa và Ngô Giang đau đầu thì hơn.
Hắn quay đầu, liếc nhìn bà tử vừa bước xuống từ xe ngựa, hạ giọng nói: “Mụ mụ vừa xuống xe kia, Triệu ma ma, là người xuất thân từ trong cung. Bà ta từng là cánh tay đắc lực của Tô Quý phi. Không ngờ bà ta không đi theo Phúc Thuận công chúa, mà lại được sắp xếp đến phủ Lỗ Quốc Công.”
Cố Thậm Vi cũng dừng chân lại, ánh mắt lóe lên: “Chuyện này… thú vị thật.”