Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 140

Cố Thậm Vi vừa suy nghĩ, vừa nhìn sắc mặt phức tạp của Hàn Thời Yến.

Trước đó, nàng đã nghe lén… À, không phải, nàng đã vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Hàn Thời Yến và Ngô Giang, biết rằng họ cùng Mã Hồng Anh có thể xem là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, tình cảm giữa họ sâu đậm đến mức nào.

Hàn Thời Yến có nghĩ đến người của Mã gia không? Nếu suy đoán của nàng không may trở thành sự thật, thì vị Hàn ngự sử đầu sắt này liệu có thể tiếp tục “đại nghĩa diệt thân” hay không? Dĩ nhiên, tất cả suy đoán của nàng đều chỉ dựa vào một chi tiết rất nhỏ “thuần dưỡng ngựa” mà thôi! Chưa chắc đã là sự thật.

“Cố thân sự, nếu nàng còn nhìn nữa, ta cảm thấy sau gáy mình sắp bị nàng nhìn xuyên thành một lỗ mất thôi!”

Cố Thậm Vi giật mình, vội nhìn về phía Hàn Thời Yến, thấy hắn đã quay lại từ lúc nào, đang nhìn nàng đầy nghi hoặc.

Nói ra thì dạo gần đây nàng đúng là đã gặp không ít mỹ nhân. Ngay cả Ngô Giang, chỉ cần không nhảy nhót như một con khỉ, cũng có thể xem như một tiểu lang quân tuấn tú, phong nhã.

Hàn Thời Yến tuy không có vẻ đẹp gần như yêu nghiệt như Trương Xuân Đình, nhưng khí chất lại vô cùng xuất chúng, trên người mang theo một loại chính khí hiên ngang.

Hắn giống như một thanh kiếm, nhưng không phải loại kiếm nhẹ, sắc bén, thiên về tốc độ, mà là một thanh trọng kiếm, bất động thì vững chãi như núi, một khi xuất thủ thì không gì cản nổi.

“Ta chẳng qua là thấy Hàn ngự sử cứ dán mắt vào chiếc chén đó, trong lòng cảm thấy hiếu kỳ! Chẳng lẽ Hàn ngự sử định mang chén trà mà Trí Lâm đại sư đã dùng về thờ cúng, ngày ngày bói một quẻ?”

Hàn Thời Yến lập tức nghẹn lời. Sao trong lời của Cố Thậm Vi lại phảng phất một loại cảm giác th* t*c thế này?

“Hàn mỗ trong lòng Cố đại nhân là hạng người như vậy sao? Hàn mỗ không tin thần phật, không tin bói toán, chỉ tin vào chính mình.”

“Ta chỉ cảm thấy chiếc chén này có chút quen mắt, trông rất giống bộ chén trong nhà ta.” Hắn vừa nói vừa bước lên trước một bước, cuối cùng không nhịn được mà cầm lấy chén nước Trí Lâm đại sư đã dùng để xem xét. Nhìn xuống đáy chén, quả nhiên thấy một hoa văn quen thuộc.

Hắn câm nín đặt chiếc chén lại chỗ cũ, hắng giọng một cái.

“Nhất định là do mẫu thân ta tặng rồi!”

Hàn Thời Yến nhìn chằm chằm vào chiếc chén, không biết nên nói gì cho phải! Sau khi hắn liên tiếp từ hôn, mẫu thân hắn chẳng khác nào Vương phủ doãn của Khai Phong phủ, bất kể là thần linh nào, chỉ cần có thể giúp hắn thuận lợi thành thân thì bà đều sẽ cúng bái, đều sẽ dâng hương!

Trí Lâm lão hòa thượng kia chắc chắn đã đưa cho bà một thẻ xăm thượng thượng, nếu không thì làm sao bà có thể rộng rãi đến mức tặng luôn bộ chén này, bộ chén mà bà tiếc mãi không nỡ dùng?!

Hàn Thời Yến vừa nghĩ, vừa liếc nhìn Cố Thậm Vi đứng bên cạnh, vành tai hơi nóng lên.

Cố Thậm Vi thấy dáng vẻ này của hắn, khẽ lắc đầu: “Hàn ngự sử, đã tặng rồi thì thôi đi, giờ mà đòi lại thì keo kiệt quá đấy! Không phải phong thái của quân tử!”

Vành tai Hàn Thời Yến lập tức hết đỏ. Hắn tức giận siết chặt nắm đấm!

Thôi vậy! Quân tử quý ở chỗ tự biết mình. Hắn đánh không lại Cố Thậm Vi!

Hàn Thời Yến buông nắm đấm, hít sâu một hơi, cứng rắn đổi đề tài: “Nghĩ nhiều vô ích. Hương khách trong Ngũ Phúc tự quá đông, theo lời Trí Lâm đại sư, ‘Miên Cẩm’ có thể ẩn nấp trong bất kỳ nhà nào.”

“Nếu nàng ta giấu cây Nga Mi thích đi, thì dù có đứng ngay trước mặt chúng ta thi triển một bài quyền pháp, e là chúng ta cũng chưa chắc nhận ra được nàng ta.”

“May mà vẫn còn hai con đường, hay là xuống núi trước, tìm hiểu xem rốt cuộc Triệu mụ mụ đã đi đâu?”

Cố Thậm Vi vừa định gật đầu, nhưng đột nhiên toàn thân cảnh giác!

Nàng ra hiệu bằng tay với Hàn Thời Yến, rồi rút một con dao găm từ thắt lưng, nhét vào tay hắn. Sau đó, nàng đặt tay lên chuôi kiếm, khẽ động đôi tai, lập tức ngước lên nhìn về phía mái nhà.

Hàn Thời Yến chấn động, ngay cả nhịp thở cũng chậm lại. Hắn siết chặt dao găm, theo ánh mắt của Cố Thậm Vi nhìn qua.

Trí Lâm đại sư hiển nhiên không quá để tâm đến chuyện quét dọn, trên xà nhà đã đóng đầy mạng nhện nhưng ông ta cũng chẳng buồn quét sạch.

Chỉ cần ngẩng đầu lên, dưới ánh mặt trời, thứ đập vào mắt chính là lớp bụi dày đặc đến mức đáng sợ.

Nhưng ngoài điều đó ra, chẳng hề nhìn thấy thứ gì khác.

Chẳng lẽ ý của Cố Thậm Vi là giữa ban ngày ban mặt, có người muốn giết bọn họ? Chuyện này cũng quá ngang nhiên rồi! Hàn Thời Yến vừa nghĩ, vừa cúi đầu nhìn về phía Cố Thậm Vi.

Thiếu nữ vừa rồi còn cười cợt đùa giỡn, lời nào thốt ra cũng đủ nghẹn chết người, vậy mà lúc này toàn bộ khí chất trên người nàng lại thay đổi hoàn toàn…

Bất chợt, Cố Thậm Vi hành động!

Ngay khoảnh khắc nàng cử động, mái nhà tưởng như bình thường kia đột nhiên bị phá thủng một lỗ lớn, ngay sau đó, một nam nhân mặc áo bào xanh cầm trường kiếm lao thẳng về phía nàng!

Đồng thời, từ cửa sổ cũng có bốn mũi tên dài bắn vụt vào!

Sắc mặt Hàn Thời Yến đại biến.

Từ vị trí của hắn nhìn ra ngoài, có thể thấy trong sân không biết từ lúc nào đã xuất hiện bốn nam nhân mặc y phục ngắn giản dị, thoạt nhìn chẳng khác gì những thường dân bình thường, đến mức nếu họ che khăn lên mặt còn dễ khiến người ta chú ý hơn.

Đúng kiểu gương mặt nhìn một lần là quên, giống như đám bùn đất mà Nữ Oa tùy ý nặn ra vậy.

Hàn Thời Yến chỉ hận bản thân không biết võ công. Hắn thấy Cố Thậm Vi định đối phó với kẻ trên mái nhà, liền cúi đầu, vớ lấy chiếc ghế tròn bên bàn, ném về phía những mũi tên đang bay tới.

May mắn là hắn ném khá chuẩn, chiếc ghế gạt văng hai mũi tên bay về phía hắn.

Nhưng vẫn còn hai mũi tên khác lao thẳng về phía Cố Thậm Vi!

Hàn Thời Yến nhìn mà hoảng loạn, vừa cúi người định nhặt thêm một chiếc ghế nữa thì lại thấy có bốn mũi tên nữa được bắn vào, lần này nhắm thẳng về phía hắn!

Lòng hắn lạnh toát.

Bọn chúng thực sự muốn lấy mạng hắn và Cố Thậm Vi!

Quá ngông cuồng rồi!

Hắn đang định tránh né thì bỗng cảm thấy cánh tay mình bị kéo mạnh sang một bên, Cố Thậm Vi đã kéo hắn ra khỏi tầm bắn!

Nàng vươn tay, chộp lấy chiếc chén của Trí Lâm đại sư để trên bàn, khẽ bóp một cái rồi quăng mạnh ra ngoài cửa sổ.

Ngay sau đó, nàng ngửa người ra sau, chặn đứng nhát kiếm thứ hai chém xuống từ trên cao!

Nam nhân áo xanh trên mái hiển nhiên không phải kẻ tầm thường, hai chiêu không thành, hắn lập tức tung ra chiêu thứ ba!

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên vài tiếng r*n r* trầm đục, Hàn Thời Yến nhìn ra sân, thấy trong bốn tên bắn tên đã có hai kẻ gục xuống!

Hai kẻ còn lại liếc nhìn nhau, lập tức rút trường kiếm lao thẳng vào phòng!

Hàn Thời Yến hít sâu một hơi, ánh mắt lập tức dừng lại ở chiếc lư hương bên cạnh.

Nhờ Trí Lâm đại sư không quá chú trọng vệ sinh, tro hương trong đó không biết đã bao lâu chưa dọn dẹp, gần như sắp tràn ra ngoài rồi, vừa hay có thể tận dụng!

Hắn nghĩ thế liền không khách sáo, chộp lấy lư hương, hất mạnh về phía hai kẻ vừa xông vào!

Hai tên đó không kịp phòng bị, lập tức bị tro hương văng đầy mặt, mắt cay xè không mở nổi!

Hàn Thời Yến thấy vậy, lập tức chộp lấy một chiếc ghế tròn khác, nhắm thẳng đầu một tên mà bổ xuống!

Cú đánh này làm bụi tro bám trên người gã văng tứ tung, khiến cả gian phòng chìm trong một lớp sương xám mịt mù.

Hàn Thời Yến cũng bị phủ kín mặt mũi!

Cố Thậm Vi đang giao đấu, liếc thấy cảnh này thì không nhịn được bật cười, nhưng vừa cười đã hít phải tro hương, lập tức ho sặc sụa:

“Hàn ngự sử, ngài làm ta cười thế này, e là ta có chút không tôn trọng đối thủ rồi!”

“Thật xin lỗi, vốn dĩ định tiễn ngươi lên đường vào canh năm, nhưng bây giờ ta phải dừng lại để ho một chút, muốn trách thì trách Hàn Diêm Vương đòi mạng ngươi vào canh ba trước!”

Vừa dứt lời, thân ảnh nàng đột ngột tăng tốc!

Nam nhân áo xanh cảm thấy trước mắt lóe lên một cái, đồng tử hắn co rút mạnh!

Hắn thầm kêu không ổn, vội xoay người thì bỗng cảm thấy trên cổ mát lạnh, trường kiếm của Cố Thậm Vi đã kề sát da thịt!

Bình Luận (0)
Comment