Đệ Nhất Hung Kiếm Hoàng Thành Tư

Chương 148

Cố Thậm Vi nghe vậy, đứng dậy tiễn khách.

“Ngươi có thể dùng bí mật này để đổi lấy tự do cho mẫu thân ngươi từ Cố Ngôn Chi, ông ta sẽ không từ chối. Nhưng mẫu thân ngươi chưa chắc đã muốn rời đi.”

“Cùng ta đối phó với Cố gia?” Cố Thậm Vi lắc đầu.

“Cho dù Cố lão tứ đánh ngươi đến thừa sống thiếu chết, ngươi cũng không thể ra tay. Ngươi xem, ngươi vẫn gọi lão tặc đó là tổ phụ, vẫn nghe theo lệnh ông ta mà đến đây giảng hòa. Nể tình chúng ta từng lớn lên bên nhau, ta coi như chưa từng nghe ngươi nói những lời này.”

“Chính tay giết hại ruột thịt, chuyện như vậy sẽ trở thành cơn ác mộng đeo bám ngươi cả đời, ngươi sẽ không vượt qua được.”

Cố Thập Ngũ Nương rõ ràng không ngờ Cố Thậm Vi sẽ nói ra những lời như vậy.

Nàng bỗng dưng ôm mặt, nghẹn ngào khóc nức nở.

Cố Thậm Vi lặng lẽ nhìn nàng, chợt nhớ đến Tứ phòng của Cố gia.

Nhi tử thứ tư của Cố Ngôn Chi tên là Cố Hoàn Anh, học vấn chẳng bao nhiêu nhưng tâm cơ lại không ít.

Mỗi lần vào trường thi đều thẳng lưng đi vào, ngang thân đi ra, hai mắt nhắm nghiền, hai chân duỗi thẳng, yếu ớt như con lừa vừa kéo cối xay mấy ngày liền. Thế nhưng, đi đi về về như thế, lại khiến không ít người thương cảm.

Cố lão tứ tài cao tám đấu, đáng tiếc vận may khoa cử không tốt, ông ta bị choáng đầu khi đọc quyển thi! Nếu là người bình thường mà thất bại dăm ba lần, e rằng sẽ bị nhìn ra sơ hở. Nhưng trời không tuyệt đường người, lúc ông ta ra đời, phần mộ tổ tiên Cố gia ắt hẳn đã bốc lên một làn khói xanh. Trên phương diện thư họa, ông ta tựa như được thần linh ban phước, chữ viết, tranh vẽ đều thuộc hàng xuất sắc!

Cố Ngôn Chi nhìn thấy ông ta căn bản không phải nhân tài khoa cử, liền đổ tiền mua danh tạo thế, khí thế hệt như muốn thổi phồng một con lợn bay lên trời làm Thiên Bồng Nguyên Soái.

Cứ thế, Cố Hoàn Anh thuận lợi gia nhập giới thư họa danh lưu, vào Quốc Tử Giám làm một vị tiên sinh dạy thư pháp. Lại nhờ một bức tranh cổ thật giả khó phân mà trở thành danh sĩ, nhà sưu tầm nổi tiếng ở Biện Kinh.

Ngoài ra, Cố Hoàn Anh còn có một tài năng đặc biệt, đó là sinh nữ nhi vô cùng giỏi! Việc nàng có thể đứng thứ mười bảy trong Cố gia hoàn toàn nhờ vào sự cố gắng của Tứ phòng.

Ông ta cứ sinh mãi, sinh mãi, đến tận sau Cố Thập Ngũ Nương mới được một nhi tử, đặt tên là Cố Quân Diệu. Từ đó về sau, khả năng này rốt cuộc cũng biến mất.

“Cũng đúng thôi, ngay cả khi sống trong phủ, ta cũng không biết Thất tỷ bị bọn họ hại chết thế nào; Nhị phòng thì lầm lì như hũ nút, vậy mà vẫn có thể nắm giữ thế lực lớn như vậy trên sông Biện; còn muội dù ở xa Biện Kinh, lại biết rõ mọi chuyện. Ở chỗ muội, Cố gia còn có bí mật gì mà muội không biết?”

Cố Thậm Vi không đáp. Đương nhiên, Cố gia vẫn có những bí mật mà nàng chưa biết, chẳng hạn như kẻ đứng sau chống lưng cho bọn họ là ai?

Cố Thập Ngũ Nương khẽ vuốt cánh tay qua lớp tay áo, giọng nói đầy cay đắng: “Những vết thương trên người ta, đích thực là do phụ thân tốt của ta đánh ra. Bọn họ chọn hôn nhân chỉ nhìn vào môn đăng hộ đối và lợi ích, hoàn toàn không quan tâm đến con đường sống của nữ nhi. Các tỷ tỷ xuất giá rồi, mỗi người đều có bất hạnh riêng.”

“Ta vô cùng sợ hãi.” Cố Thập Ngũ Nương không nói ra rằng, cảnh tượng người Cố gia vây giết Cố Thậm Vi trên bãi tha ma rồi vui vẻ ăn mừng đã thực sự khiến nàng kinh hãi. Nàng như bị trúng tà, nằm liệt trên giường bệnh suốt nửa năm mới hồi phục lại.

Thỏ chết, cáo cũng thương… Ai dám bảo nàng sẽ không trở thành Cố Thậm Vi tiếp theo?

“Phụ thân đề nghị cho ta một mối hôn sự, là Tam công tử nhà Thừa Bình hầu phu nhân. Mẫu thân vui mừng khôn xiết, đó dù sao cũng là đích tử của Hầu phủ, so với tất cả nữ lang Cố gia, đây là mối hôn nhân có môn hộ cao nhất. Nhưng Cửu tỷ nói với ta rằng, kẻ đó bề ngoài đường hoàng nhã nhặn, thực chất lại thích nam sắc, hơn nữa mỗi khi uống rượu say sẽ đánh người.”

“Thừa Bình hầu phu nhân suốt ngày lang thang khắp nơi hóng chuyện tầm phào, đối với chuyện trong nhà không những không quản mà còn ra sức che đậy.”

“May mà tỷ tỷ của ta tình cờ phát hiện, bằng không nếu ta gả qua đó, cuộc đời này coi như hoàn toàn hủy hoại. Ta đem chuyện nói với phụ thân, nhưng ông ta chỉ ậm ừ, lúc ấy ta đã hiểu, thì ra ông ta đều biết rõ mọi chuyện…”

“Ta lại tìm mẫu thân, bà chỉ rơi nước mắt nói không còn cách nào khác, bởi đó là Hầu phủ… Ta không muốn chấp nhận số phận, thế nên trong đêm thu xếp hành lý, bỏ trốn…”

Cố Thậm Vi nghe vậy, chỉ biết thở dài trong lòng.

Lão tặc Cố Ngôn Chi vốn lạnh lùng bạc tình, con cái ông ta nuôi dưỡng phần lớn đều giống hệt ông ta. Ngoại trừ Tam bá là kẻ ngốc, phụ thân nàng là người phong lưu, trời sinh chẳng có tâm cơ, thì ba người còn lại đều giống ông ta như khuôn đúc, máu lạnh đến tận xương tủy.

Nàng nghĩ đến những vết thương chồng chất trên người Cố Thập Ngũ Nương, gần như có thể đoán được kết cục của nàng sau khi bị bắt về.

“Trước đây ta không hiểu, rõ ràng ta đã lên thuyền xuôi nam ở bến tàu, vì sao vẫn bị người nhà bắt trở lại. Mãi đến bây giờ ta mới hiểu, thì ra trên sông Biện, đâu đâu cũng có tai mắt của bọn họ. Ta cứ tưởng mình thoát khỏi hang sói, hóa ra lại rơi vào miệng cọp.”

“Xui xẻo tám đời mới bước lên thuyền của Nhị phòng Cố gia, sau khi bị bắt về, tổ phụ và phụ thân ta giận dữ vô cùng.”

“Vì vi phạm gia quy, phụ thân muốn đánh ta hai mươi gậy. Lúc đó, ta đã tuyệt vọng, nghĩ rằng nếu có thể sống sót sau hai mươi gậy này, ta sẽ chấp nhận gả cho tên ác nhân kia. Kẻ đi chân đất không sợ kẻ đi giày, nếu hắn dám ra tay với ta, ta giết hắn là xong.”

Cố Thập Ngũ Nương nói đến đây thì dừng lại, nét mặt vô cùng phức tạp.

“Khi ấy, ta bị đánh đến mức máu thịt be bét, cả người gần như ngất lịm… Trong cơn mơ hồ, ta nghe thấy phụ thân gào lên gọi tên đệ đệ Quân Diệu. Khi đó, ông ta mới phát hiện ra, cốt nhục chí bảo của mình đã lén nhìn ông ta hành hung ta, bị vẻ mặt hung ác của ông ta dọa đến mức ngất đi…”

“Phải rồi, trong mắt Cố Quân Diệu, phụ thân vẫn luôn là một bậc quân tử ôn hòa, còn mẫu thân là một người nữ nhân hiền từ, nhân hậu. Nó nào đã thấy cảnh Bồ Tát hóa thành ác quỷ?”

“Cố Quân Diệu làm sao có thể chết được? Phụ thân đã dùng máu và nước mắt của tỷ muội chúng ta để trải sẵn con đường rộng mở cho nó. Chỉ đợi nó trưởng thành, chờ nó giẫm lên sự hy sinh của chúng ta mà công danh rạng rỡ… Làm sao có thể để nó xảy ra chuyện được?”

Cố Thập Ngũ Nương nói xong, hít sâu một hơi. “Lúc đó là đêm khuya, cửa cung đã đóng. Ta nghe thấy tiếng gào khóc của mẫu thân, bà nói Cố Quân Diệu hơi thở mong manh, môi tím tái, sắp không qua khỏi.”

“Ngày thường, nhà chúng ta muốn mời thái y cũng chẳng phải chuyện dễ dàng… Bọn họ chỉ có thể nhờ cậy vào Cố phò mã. Và cũng chính lúc đó, ta đã nghe được một bí mật kinh thiên động địa của phụ thân.”

Cố Thập Ngũ Nương khẽ rùng mình khi nhắc đến chuyện cũ, cho đến tận ngày hôm nay, mỗi khi nhớ lại đêm hôm ấy, nàng vẫn cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.

Khi đó, nàng nằm trên nền đất lạnh lẽo trong từ đường, rõ ràng cảm nhận được sự sống đang dần rời khỏi cơ thể mình, còn phụ thân và mẫu thân thì đều vây quanh Cố Quân Diệu, chẳng ai thèm liếc nhìn nàng lấy một lần, cứ như thể nàng chỉ là một cái xác nằm đó.

Khi ấy, nàng đã nghĩ, không biết là do tổ phụ quá giỏi chọn tức phụ, hay là gia quy Cố gia quá mức tẩy não.

Những con người trong nhà này, tất cả đều như được đúc từ một khuôn mẫu, không chỉ bước chân đồng điệu, tốc độ uống cháo giống nhau, ngay cả độ cong khóe miệng khi cười cũng không khác biệt. Thậm chí đến cả suy nghĩ trong đầu cũng giống nhau nốt… Nữ nhi chưa bao giờ được xem là người Cố gia.

Tức phụ Cố gia không được xem là con người, buồn cười hơn nữa là, trong mắt những tức phụ ở Cố gia, nữ nhi của bọn họ cũng chẳng phải con người.

Những gia quy lạnh lẽo kia, vốn chỉ dùng để trói buộc bọn họ.

Những kẻ khác biệt đều đã chết cả rồi, Ngũ phòng của Cố gia bị diệt sạch, bây giờ đến lượt nàng cũng sắp chết.

Cố Thập Ngũ Nương hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Phụ thân bảo Cố Quân An lập tức vào cung mời thái y cho Cố Quân Diệu. Cố Quân An đáp rằng cửa cung đã đóng, làm vậy không hợp quy củ. Hơn nữa, hắn chẳng qua chỉ là một phò mã, thái y chưa chắc đã nể mặt hắn.”

“Chính vào lúc đó, ta nghe rõ ràng phụ thân nói rằng, nếu không có bức Viễn Sơn Đồ kia, Cố Quân An căn bản không thể đỗ trạng nguyên!”

Bình Luận (0)
Comment