Cố Thậm Vi khẽ gật đầu với Thập Ngũ Nương, không khuyên thêm gì nữa, chỉ đứng dậy tiễn khách.
Lần này, Thập Ngũ Nương không do dự, nhấc váy bước ra khỏi viện. Nàng vừa ra đến cổng, liền trông thấy Thập Lý đang ngồi trước cửa khâu vá, trong mắt bỗng ánh lên tia đỏ hoe: “Nếu Lạp Mai còn ở đây, biết ngươi ở chỗ này, nhất định sẽ chạy đến tìm ngươi nói chuyện.”
Lạp Mai là nha hoàn thân cận của nàng, khi nàng bỏ trốn khỏi hôn ước và bị bắt về, may mắn được Đơn thái y cứu giúp. Nhưng Lạp Mai thì lại sớm mất mạng.
Hốc mắt Thập Lý lập tức ngập đầy nước, nghẹn ngào nói: “Nàng thích ăn kẹo bí đao ta làm nhất. Lần này ta sẽ làm thật nhiều, để nàng ăn cho thỏa thích.”
Khi còn ở trong phủ, nàng và Lạp Mai thân thiết nhất. Nàng vẫn tưởng rằng Lạp Mai đã theo Thập Ngũ Nương xuất giá, chẳng ngờ lại là…
Chóp mũi Thập Ngũ Nương cay xè, nàng lấy khăn lau đi khóe mắt đã đỏ rực, không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ rời đi.
Cố Thậm Vi dựa vào khung cửa, ánh mắt rơi trên đôi chân của Thập Ngũ Nương. Khi nàng đi, bước chân có chút gượng gạo, như thể đang cố khống chế bản thân, chống lại tư thái cứng nhắc được đo đạc bằng thước của Cố gia.
Điều đó khiến nàng trông có vẻ căng thẳng. Dù điều chỉnh không quá rõ ràng, nhưng Cố Thậm Vi vẫn nhận ra sự khác biệt.
Thập Ngũ Nương đang nỗ lực xóa đi từng dấu vết đáng ghê tởm mà Cố gia khắc lên người nàng, dù hiệu quả chẳng đáng là bao, nàng vẫn cứng nhắc và bướng bỉnh mà kiên trì làm.
Mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng xe ngựa của Cố Thập Ngũ Nương, Cố Thậm Vi mới vẫy tay gọi mã phu Trương Thập Đao lại, ghé sát tai hắn thì thầm dặn dò mấy câu.
Đợi tất cả đều đi xa rồi, Cố Thậm Vi mới bất ngờ ôm lấy Thập Lý từ phía sau, cười nói: “Tỷ tỷ tốt của ta, miệng ta nhạt quá rồi, muốn ăn rượu nếp tỷ làm!”
Thập Lý vẫn còn chìm trong nỗi đau khi nghe tin về cái chết của Lạp Mai. Nhưng nghe thấy yêu cầu của Cố Thậm Vi, nàng dần lấy lại tinh thần.
Nàng chống hai tay lên hông, liếc mắt nhìn sang Cố Thậm Cảnh bên cạnh, người đang dựng tai hóng chuyện, nghiêm mặt nói: “Chỉ được ăn rượu nếp trứng gà thôi, cô nương đừng nghĩ đến chuyện dùng muỗng xúc ăn trực tiếp! Bây giờ trời còn lạnh lắm, rượu nếp như bị ướp lạnh vậy.”
“Nếu ăn đồ lạnh không cẩn thận, lại ho khan thì biết làm sao. Hơn nữa, bây giờ cô nương đã làm tỷ tỷ rồi, không làm gương tốt thì Cảnh ca nhi cũng sẽ bắt chước theo. Thân thể đệ ấy yếu, lại càng không thể ăn lạnh…”
Vừa nói, Thập Lý vừa đặt bộ y phục đang khâu dở vào rổ kim chỉ: “Cô nương với Cảnh ca nhi đi nghỉ trưa đi, ta sẽ nặn mấy viên bánh trôi, lát nữa hai người tỉnh dậy là có thể ăn kèm với rượu nếp.”
Cố Thậm Vi le lưỡi, liếc nhìn Cố Thậm Cảnh, hai tỷ muội cùng lộ ra vẻ mặt khổ sở.
Nhưng trong ngôi nhà này, Thập Lý là đại lão, lời nàng nói bọn họ đều phải nghe theo.
Cố Thậm Vi nghĩ đến việc tối nay còn có đại sự phải làm, liền ngoan ngoãn vác Cố Thậm Cảnh lên vai mang về phòng, sau đó cũng trở về giường của mình.
Những đồ vật trong phòng đều được sắm lại sau khi nàng đến Biện Kinh. Nàng vốn không quá cầu kỳ, màn giường chỉ là loại vải xanh đơn giản. Nhưng Thập Lý cảm thấy quá mức giản dị, bèn khâu thêm viền lá sen ở mép, còn thêu lác đác vài đóa bồ công anh.
Cố Thậm Vi nhìn màn giường, tâm trí lại quay về với bí mật mà Cố Thập Ngũ Nương đã nhắc đến.
Rốt cuộc ý nàng ấy là gì? Cố Quân An có dính líu đến gian lận khoa cử, hắn vốn không đỗ trạng nguyên bằng thực lực thật sự, mà là nhờ vào Cố Hoàn Anh và Viễn Sơn Đồ?
Nếu chuyện này là thật… Như vậy, đối với Cố gia mà nói, đây chính là một đòn chí mạng.
Trước kia, dù triều đình có thay đổi cách tuyển chọn nhân tài thế nào, từ chế độ thế khanh thế lộc, đến thời Xuân Thu xét công quân sự, rồi đến cử hiếu liêm, chín phẩm trung chính, thì chưa từng có một cách tuyển chọn nào không lấy môn phiệt làm gốc.
Cứ như thế, quyền thế của các thế gia ngày càng lớn mạnh, đến mức đôi khi còn có thể chèn ép cả thiên tử.
Mãi đến triều Đại Ung, trọng văn khinh võ, mở khoa cử, thì con đường tiến thân của sĩ tử xuất thân hàn môn mới dần được khai thông, khiến cho cuộc đấu đá trong triều đình đạt được một sự cân bằng nhất định.
Khoa cử có thể nói là nền tảng lập quốc của Đại Ung, cũng là lý do khiến giới đọc sách tự cho mình cao quý hơn người. Vì vậy, xưa nay bất cứ vụ gian lận khoa cử nào cũng đều là đại án kinh thiên động địa.
Vậy nếu lời của Cố Thập Ngũ Nương là thật, Cố gia đã thao túng chuyện này bằng cách nào?
Gian lận khoa cử có liên quan gì đến Viễn Sơn Đồ?
*
Màn đêm ở Biện Kinh vẫn tràn ngập ca múa yến tiệc như thường, chẳng hề có chút thay đổi nào dù gần đây xảy ra nhiều vụ án mạng liên tiếp.
Cố phủ đến giờ Hợi là bắt đầu giới nghiêm, những người hầu trực đêm đều như ma quỷ bị cắt lưỡi, đi đường chẳng khác nào gió lướt qua, tuyệt đối không dám phát ra nửa tiếng động.
Một bà tử to béo lấy chìa khóa khóa chặt cửa cửa sau, rồi vặn eo đi về phía nơi chắn gió, vừa đi vừa lớn tiếng quát: “Còn ngẩn ra đó làm gì? Không mau rót rượu ngon đầy ly cho lão nương?”
Nghe thấy tiếng quát ngang ngược của bà ta, một tiểu nha đầu búi tóc đôi co rúm người lại, hoảng hốt nhìn quanh, rồi dè dặt nâng chén rượu vừa hâm nóng lên, bất an hỏi: “Mã mụ mụ, chuyện này thật sự có thể làm sao? Nếu để chủ nhân phát hiện…”
Lời còn chưa dứt, hai bà tử đang ngồi trong góc nhấm lạc liền bật cười ha hả.
Mã mụ mụ bĩu môi phun một bãi nước bọt: “Lá gan còn bé hơn cả hạt lạc. Sợ cái gì? Cả thành Biện Kinh ai mà chẳng biết, Cố gia gặp đại nạn rồi! Không thấy cả Đại phòng lẫn Nhị phòng đều bị Khai Phong phủ bắt đi rồi à? Bọn họ còn hơi sức đâu mà quản chúng ta nữa?”
“Lũ trời đánh ngày thường chỉ biết bày ra cái bộ dáng nghèo túng trước mặt chúng ta, ăn rau ăn cháo, sống chẳng bằng nông phu nơi thôn dã. Cứ tưởng theo được một chủ nhân tốt bụng, ai ngờ bạc vàng nhiều đến mức có thể trải khắp sông Biện mà chẳng nỡ để lọt một đồng xuống cho chúng ta thêm chút thịt trong bát…”
Mắng đến đây, Mã mụ mụ không nhịn được thở dài một hơi: “Nếu Cố gia sụp đổ… mấy tỷ muội già chúng ta chỉ sợ mỗi người một phương, cả đời làm trâu làm ngựa cho người ta, còn tưởng có thể ở đây an hưởng tuổi già, ai dè đến già rồi vẫn chẳng có chốn dung thân.”
Nói đoạn, bà ta nâng chén rượu vừa được tiểu nha đầu rót đầy lên, chạm cốc với hai người còn lại.
“Mã tỷ nói phải lắm… Lúc trước còn vui mừng vì nghĩ rằng có thể theo Thanh cô nương xuất giá vào Bá tước phủ, ai ngờ vừa nghe tin Tào phu nhân bị bắt vào đại lao, bên đó liền lập tức từ hôn. Đại phòng bị người ta nói thành kẻ giết người tàn nhẫn… Thanh cô nương mất đi chỗ dựa, ta cũng phải tự tìm đường khác thôi…”
Người vừa lên tiếng họ Triệu, vốn là một trong những bà tử được định theo hầu gả của Cố Thanh.
Sau khi Tào phu nhân và Đại phòng Cố gia liên tiếp gặp chuyện, Bá tước phủ đã lặng lẽ hủy bỏ hôn ước với Cố Thanh.
Bà ta nói xong, quay đầu nhìn về phía người thứ ba vẫn im lặng nãy giờ: “Tỷ nói xem, Từ tỷ…”
Câu nói mới được một nửa, đã thấy Từ bà tử đột nhiên quay ngoắt đầu lại, nhìn chằm chằm về phía sau lưng mình, rồi vội vã ngoảnh lại, mặt đầy vẻ hoảng hốt.
Mã mụ mụ đang định rót thêm rượu cho bà ta, thấy vậy liền giật nảy mình, lập tức mắng: “Họ Từ kia, ngươi làm cái quái gì thế? Giật mình cái gì? Phía sau có ai đâu!”
Từ bà tử run rẩy, tay lẩy bẩy làm rơi chén rượu xuống đất, phát ra một tiếng vang trong trẻo.
Bà ta đột nhiên bật dậy, lắp bắp: “Mùi… mùi hương… các ngươi có ngửi thấy không? Có mùi hương… là hương trên người Diệu ca nhi… là hương trên người Diệu ca nhi…”
Ba chữ Diệu ca nhi vừa thốt ra, phía sau cánh cửa bị khóa chặt bỗng vang lên một tràng tiếng cười rợn người của trẻ con.