Nàng nhún người mấy cái trên nóc nhà rồi đáp xuống một con hẻm tối không xa phủ công chúa. Con ngựa màu hồng tía chờ sẵn ở đó vừa trông thấy nàng liền vặn vẹo mông, hí vang đầy phấn khích.
“Đại nhân!” Từ trong bóng tối, Kinh Lệ lộ ra nửa khuôn mặt.
Cố Thậm Vi khẽ gật đầu với hắn, dứt khoát ra lệnh: “Người của Ngô Giang có thể hành động rồi. Trực tiếp đến thư phòng của Cố Quân An! Mau!”
“Rõ!”
Kinh Lệ không hỏi gì thêm, thân ảnh khẽ động, trong nháy mắt đã biến mất khỏi chỗ cũ.
Còn cần dặn dò gì sao? Còn phải nhắc nhở đừng để Cố Quân An phá hủy mật thất ư?
Có Ngô giọng lớn, Hàn diệt môn, cộng thêm Cố cạo đầu nàng, thì ở đâu có bọn họ, ở đó tuyệt đối không tồn tại hai chữ “khiêm tốn”!
Hơn nữa… Cố Thậm Vi cụp mắt, thầm nghĩ đây cũng là một lần thử thách nhỏ dành cho Ngô Giang.
Lúc con ngựa hồng tía trông thấy nàng đang vác trên lưng một gương mặt đã hoàn toàn biến dạng, nó lập tức hoảng sợ lùi về sau một bước.
Nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của nàng, con ngựa lại ấm ức phì mũi, chần chừ một lúc mới miễn cưỡng tiến lại gần.
Cố Thậm Vi mất kiên nhẫn, ném phịch người kia lên lưng ngựa rồi xoay người nhảy lên.
Nàng vỗ nhẹ lên đầu con ngựa, lườm nó: “Mày đấy! Có khi nào là tỷ muội thất lạc nhiều năm của Tào đại nương tử không hả? Sao mà cũng giống bà ấy, nhìn người toàn nhìn mặt thế!”
Con ngựa hồng tía quất đuôi một cái đầy giận dỗi, nhưng vẫn ngoan ngoãn lao vút đi theo hiệu lệnh của nàng.
Bên bờ sông Vĩnh An, tiếng ca vẫn chưa dứt.
Cố Thậm Vi dựa theo ký ức, tìm đến tiểu viện của Hàn Thời Yến rồi nhẹ nhàng nhảy vào.
Nàng vừa đặt chân xuống đất, bên trong đã vang lên một tiếng quát trong trẻo: “Ai đó! Lại dám đột nhập phủ của Hàn ngự sử trong đêm!”
Cố Thậm Vi hơi sững người, còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy cửa sổ trên lầu nhỏ bật mở.
Hàn Thời Yến khoác một chiếc áo ngoài, đứng đó lạnh nhạt nói: “Trường Quan, lui xuống. Sau này, nếu Cố thân sự đến, không được ngăn cản.”
Trường Quan?
Cố Thậm Vi nghe cái tên này thấy quen quen, suy nghĩ một lát mới nhớ ra. Hắn chính là tiểu tư bên cạnh Hàn Thời Yến.
Lần đầu tiên nàng gặp Hàn Thời Yến ở Hàn Xuân lâu, Trường Quan đã đi theo hắn. Sau này Hàn Thời Yến sai hắn đến Tô Châu điều tra chuyện của Xuân Linh, tỷ tỷ của Lục Dực cô nương ở Phù Dung lâu. Có vẻ hắn đã từ Tô Châu trở về.
Dưới ánh sáng lờ mờ, Cố Thậm Vi liếc nhìn Trường Quan. Hắn trông khoảng mười bảy, mười tám tuổi, khoác áo bào màu lam nhạt, tay cầm một thanh loan đao.
Vừa trông thấy nàng, sắc mặt hắn chấn động rõ rệt.
Hắn kích động thốt lên: “Cuối cùng cũng có… Không đúng, người thật sự đến tìm công tử nhà ta! Họ không gạt ta! Đúng là…”
Nhìn dáng vẻ kích động đến mức suýt quỳ xuống nhận tổ quy tông của hắn, Cố Thậm Vi không nhịn được mà lùi một bước. Rồi ngay sau đó, nàng lập tức vác người trên lưng nhảy lên lầu.
Trời đất ơi! Rốt cuộc nhà họ Hàn có ai bình thường không vậy?! Tên phu xe trước đó thì cứ nhìn chằm chằm người ta cười kỳ quái, giờ lại thêm một tên suýt thì quỳ xuống bái lạy…
Quá là có bệnh!
Xem cái số của Hàn Thời Yến đi! Cứ ở cạnh hắn lâu là thần trí đều không bình thường nữa!
Trong lòng Cố Thậm Vi âm thầm khinh bỉ, đồng thời ném thẳng “quái vật” lên ghế thái sư trong phòng của Hàn Thời Yến.
“Vết thương trên người hắn là bị lửa thiêu? Ngươi kiếm đâu ra người này vậy?” Hàn Thời Yến nhìn nam nhân mặt mũi cháy đen kia, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Nhưng rất nhanh, hắn lấy lại bình tĩnh, quay sang hỏi Cố Thậm Vi. Vừa hỏi, hắn vừa chỉnh lại áo, che kín lớp trung y trắng như tuyết bên trong.
Thấy Cố Thậm Vi hoàn toàn không chú ý đến sự thất lễ của mình, Hàn Thời Yến mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút… mất mát.
“Mật thất của Cố Quân An.” Cố Thậm Vi kể lại tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện cho Hàn Thời Yến, sau đó lấy từ thắt lưng ra một chiếc lọ nhỏ, bật nắp rồi đưa tới dưới mũi “quái vật”.Hàn Thời Yến vừa nghe thấy hai chữ “khoa cử gian lận”, bàn tay đang đặt trên bàn giận đến run lên, vô tình đụng phải chén trà bên cạnh.
“Choang!”
Chén trà rơi xuống đất, vỡ tan thành mấy mảnh, nước trà bắn tung tóe khắp nơi.
Không biết là do ngửi phải mùi thuốc cay xộc thẳng l*n đ*nh đầu từ tay Cố Thậm Vi hay bị tiếng động kia làm cho giật mình, “quái vật” chậm rãi tỉnh lại.
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn quanh bốn phía, nhận ra mình không còn ở trong mật thất nữa thì lập tức hoảng loạn.
Thấy Cố Thậm Vi và Hàn Thời Yến, hắn cả kinh, theo bản năng muốn giơ tay lên che mặt.
Nhưng cánh tay chỉ mới nhấc lên một nửa đã cứng đờ, hắn khẽ quay đầu, nhìn về phía cửa sổ mà Cố Thậm Vi vừa mở.
Ánh trăng trắng xóa xuyên qua khung cửa, rải xuống nền nhà một tầng sáng bạc.
Hắn ngửa đầu, có thể thấy bầu trời xanh đen phía trên, lấp lánh vô số ánh sao.
Không khí trong lành mang theo mùi bùn đất ẩm ướt cùng hơi thở thanh mát của cỏ cây, tất cả những điều bình thường ấy bỗng trở nên vô cùng xa lạ.
Cố Thậm Vi theo ánh mắt hắn nhìn ra ngoài, lúc này mới nhận ra tiểu viện trơ trọi của Hàn Thời Yến không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm không ít cây cỏ hoa lá.
Đúng là kẻ có tiền, thích làm gì thì làm! Nàng thầm nghĩ.
Nàng không ngắt quãng động tác của “quái vật”, Hàn Thời Yến cũng vậy.
Một lúc lâu sau, hắn mới lưu luyến thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn hai người trong phòng.
“Ta biết các người bắt ta là vì chuyện gì. Nhưng e rằng các người phải thất vọng rồi.”
“Không phải Cố Quân An giam giữ ta, mà là ta cầu xin hắn giấu ta vào đó.”
“Hai người nhìn thấy bộ dạng ta thế này, trong lòng có suy nghĩ gì? Rất buồn nôn đúng không?”
“Ta từng muốn tìm chết, nhưng Quân An huynh khuyên ta rằng, đến cả con kiến cũng còn tham sống, huống hồ là con người?”
“Ta sống rất vui vẻ trong đó, có những người bạn cùng chí hướng bàn luận học vấn với ta, có vô số thời gian để đọc thơ văn kinh điển. Mỗi ngày đều có thể cùng trạng nguyên ăn ở sinh hoạt, cùng nhau tiến bộ, chuyện này là điều mà ta trước kia có mơ cũng không dám nghĩ tới.”
“Vậy nên, nếu các người muốn ta hãm hại Quân An huynh, điều đó là không thể. Hắn là ân nhân của ta.”
“Nếu không có hắn cứu ta khỏi biển lửa, ta đã chết rồi. Nếu không có hắn khai sáng cho ta, ta cũng chẳng còn muốn sống nữa.”
Cố Thậm Vi nghe xong, bỗng nhiên phì cười.
“Quái vật” ngơ ngác nhìn sang.
“Có gì đáng cười sao?”
Cố Thậm Vi chậc lưỡi hai tiếng.
“À à! Trước đây có người từng bảo ta rằng, có một kỳ cảnh gọi là đầu heo hình người. Lúc đó ta không tin. Hôm nay cuối cùng cũng được mở mang tầm mắt! Thật đúng là hiếm có khó tìm!”
Vừa nói, nàng vừa đặt chiếc giỏ trúc trong tay lên bàn.
“Quái vật” vừa nhìn thấy giỏ trúc, lập tức bừng tỉnh.
“Ngươi định nói Quân An huynh lừa ta, dùng bài văn của ta để chuộc danh trục lợi đúng không?”
“Vậy thì ta nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi! Ngươi và những kẻ tầm thường giống nhau, căn bản không thể hiểu được thế nào là tri kỷ tri âm.”
“Khuôn mặt ta đã bị hủy, vốn không còn cách nào bước lên triều đình. Không phải Quân An huynh trộm bài văn của ta, mà là hắn đang giúp ta thực hiện lý tưởng của mình.”
“Ta nên cảm tạ hắn mới phải!”
Cố Thậm Vi nghe xong, hít sâu một hơi.
Quả nhiên, dự cảm của nàng không hề sai!
Cố lão tặc hồ đồ rồi! Người nhà họ Cố căn bản không nên đi thi khoa cử! Con đường hắn nên đi rõ ràng là làm pháp sư, chỉ cần vung trượng lên là có thể khiến người ta hóa ngu ngay lập tức!
“Là Lý Đông Dương ở Trung Đô, quận Vận Châu, đúng không?” Vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ, Hàn Thời Yến chợt cất lời.
“Quái vật” đột nhiên trợn to mắt, đồng tử co lại. Hắn bật dậy khỏi ghế, há miệng định đáp lại, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay áo lên, che kín gương mặt mình.
“Ta không phải. Lý Đông Dương đã chết từ lâu rồi.”